Lần đầu tiên Ngôn Hành nghe đến tên Nhất Thế không phải là vào ngày nhập học mà nhờ một cơ hội ngẫu nhiên. Năm đó nghỉ hè, anh về nhà ở thủ đô. Ba anh là nhân viên ngoại giao, tháng trước nhận quyết định chuyển đến Mỹ, chức vụ tăng hai bậc, chuyện đáng ăn mừng. Mẹ Ngôn Hành là người vui nhất, bởi vì bà rất sính ngoại.
Một tối, dì chuyển nhà đến thành phố B trở về, khóc như mưa trước mặt mẹ Ngôn Hành. Anh vốn không thích quan tâm chuyện không đâu, thức thời trốn về phòng chơi vi tính.
Không biết chơi bao lâu, khát nước, muốn xuống lầu rót ly trà, đi ngang qua phòng khách nghe được một câu: “Chị họ, chị nói anh rể giúp em trị Tống Chính và tên Diệp Thiên Minh kia đi. Một thời gian nữa bọn chúng sẽ tranh cử, em muốn cả hai thân bại danh liệt. Thiếu chút nữa thì em mất Nhược Hàm rồi, nó là cuộc sống của em đó. Nếu không có con yêu tinh Diệp Nhất Thế bám lấy thằng nhãi nhà họ Tống, Nhược Hàm nhà em cũng không ra nông nỗi này. Mỗi lần nhìn vết sẹo trên tay Nhược Hàm, lòng em đau như dao cắt. Con ranh chết tiệt Diệp Nhất Thế kia không biết bây giờ vui cỡ nào nữa, hại con gái em thành thế này.”
Mẹ Ngôn Hành an ủi: “Chuyện này chị nói anh rể lưu ý một tiếng là được ấy mà.”
Ngôn Hành đứng ngoài cửa, trong đầu vang lên mấy chữ mấu chốt: ba anh định trừng trị người khiến dì không vừa mắt, tên là Tống Chính và Diệp Thiên Minh. Còn có một con yêu tinh tên Diệp Nhất Thế, chỉ thế mà thôi.
Sau đó, Ngôn Hành cũng bỏ qua chuyện vô tình nghe được kia, anh vẫn là đứa con ngoan trong nhà, nghỉ hè như bình thường. Mãi đến… gần hết hè, anh đang xem ti vi thì có điện thoại gọi đến, là dì anh. Anh đưa điện thoại cho mẹ cũng đang ngồi xem ti vi.
“Tên Tống Chính này không tệ, tìm không ra thói xấu gì nhưng Diệp Thiên Minh thì có tỳ vết, tham ô một trăm ngàn, từ điểm đó có thể bới ra chuyện.”
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nghiến răng nghiến lợi ác độc “Bới càng lớn càng tốt, hóa ra thằng cha phúc đức như thế, chẳng trách dạy được đứa con gái như vậy. Cha nào con nấy. Hừ…”
Lần đầu tiên Ngôn Hành thấy dì như thế. Trong ấn tượng của anh, dì là người phụ nữ ăn nói phách lối hơn nữa rất sĩ diện, tuy thỉnh thoảng hơi chua ngoa nhưng cũng không phải loại người mượn tay báo thù gì đó, chưa từng thấy dì phẫn nộ chửi rủa người khác như thế bao giờ.
Hơn nữa, Ngôn Hành luôn nghĩ mẹ anh cũng không phải người ưa lo chuyện bao đồng. Trong đó nhất định có vấn đề gì? Ngôn Hành đưa mắt hỏi dò mẹ vừa ngắt điện thoại, ánh mắt mang theo sự tìm tòi, lộ vẻ ngạc nhiên.
Mẹ Ngôn Hành trề môi: “Dì con tức điên rồi, chỉ nhấc tay mà thôi.”
Ngôn Hành vẫn nghi hoặc nhìn mẹ.
“Em họ con bị cưỡng hiếp rồi, chỉ vì Diệp Nhất Thế.”
Cuối cùng anh cũng biết. Em họ không thân quen với anh, chỉ gặp mặt có mấy lần bị người ta làm nhục, vì Diệp Nhất Thế, một con yêu tinh. Mẹ vì tình nghĩa chị em, nhờ ba xử lý gia đình con yêu tinh kia. Lúc ấy, anh chỉ hờ hững buông một tiếng “ồ”, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không quan tâm. Thật sự, việc đó, anh là người ngoài cuộc, một người qua đường xem kịch bình thường.
Đến khi vô tình gặp người anh vẫn cho là yêu tinh kia.
“Diệp Nhất Thế.” Một y tá từ phòng nạo thai đi ra, gọi lớn.
Lúc anh thấy cô bé con nước mắt lưng tròng, co rúm trong một góc, bên người tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn chung quanh, anh nghĩ, đây mà là yêu tinh sao? Không giống, không giống chút nào.
Dáng vẻ yêu tinh không phải như vậy. Trong tưởng tượng của anh, yêu tinh phải có đôi mắt hồ ly, gương mặt tươi cười quyến rũ, ánh mắt hút hồn, bộ dạng lẳng lơ, Không giống bộ dạng như con nai con bị thương, lo lắng sợ hãi, tội nghiệp vô cùng trước mắt.
Lòng anh không ngừng phủ nhận. Tuy vậy anh biết cái tên Diệp Nhất Thế này… rất đặc biệt.
Ngôn Hành lúc đó, chỉ hơi cảm khái một chút. Con gái, đến phòng phá thai, cộng thêm dáng vẻ cô, chắc hẳn là mang thai ngoài ý muốn, có lẽ là thiếu niên không biết gì mà mắc sai lầm, giận dỗi bỏ nhà đi hoặc là sợ ba mẹ mắng mà trốn đi?
Trong khi anh lấy tâm lý của người quan sát mà suy đoán, cô bé ấy lại bỏ chạy, ánh mắt hoảng sợ ấy thoáng hiện sự trân trọng khiến người ta không nắm bắt được, dường như cô không muốn bỏ đứa nhỏ.
Anh thảng thốt, ngạc nhiên bởi cô gái này.
Mỗi lần nhớ lại, Ngôn Hành không khỏi cười khổ. Thật ra Diệp Nhất Thế đúng là tiểu yêu tinh, cô không có dáng vẻ phong tình ma mị khiến đàn ông dâng lên xúc động nguyên thủy nhất, mà là tinh linh cắn xương nuốt cốt, từng chút một xâm nhập vào cốt tủy.
Còn anh, không có duyên phận với tiểu tinh linh này. Cô có quá khứ của cô, không có anh trong đó. Anh bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp đơn thuần nhất trong đời cô, mà trên người anh lại mang theo máu tanh.
Anh biết mình và cô không có duyên nợ.
Khi anh nhận được danh sách tân sinh viên do cán sự đưa, trên đó xuất hiện cái tên Diệp Nhất Thế, đến từ thành phố A, tim anh đập rộn lên, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân. Tiểu yêu tinh đó, lại có ngày xuất hiện cùng anh.
Ngôn Hành đứng chờ ở cửa trường học, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn xách một đống đồ đạc lê từng bước tới. Anh cứ thế nhìn cô, đau lòng không nói nên lời.
Tiểu yêu tinh, hóa ra khiến người ta đau lòng đến thế.
Ngôn Hành không biết mình bị làm sao nữa? Rõ ràng sau này có thể không liên quan gì nhau, anh lại lừa cô, nói mình là đồng hương, xin cô số điện thoại. Anh không biết anh bị gì nữa, chỉ biết anh hơi khó chịu, không cách nào dằn xuống mong muốn giải quyết mọi chuyện thay cho cô, để cô không phiền não nữa, chỉ mong cô tốt hơn.
Ngôn Hành không tin nổi, bề ngoài yếu đuối như thế, đối mặt với việc sinh non cô lại trấn tĩnh như vậy. Có lẽ đó là bí mật sâu kín nhất trong lòng, cô không muốn người khác biết, cố gắng giữ bình thản, song chung quy giấy không gói được lửa.
Anh biết, càng đau lòng hơn.
Anh nghĩ, vì chuyện đó, anh không bỏ rơi cô được.
Có lúc, anh thường nghĩ, vì sao lại đau lòng cho cô như thế? Là vì lần đầu tiên nghe thấy tên cô đã phán cô là yêu tinh, đến khi gặp mặt lại thấy khác xa so với tưởng tượng? Hay là vì ngày đón tân sinh viên, nhìn cô vất vả lê từng bước từ đằng xa? Hoặc cũng có thể, là khi anh đi tới trước mặt, tiện tay nhấc hành lý của cô lên, hỏi bâng quơ “Em tên gì?”
“Diệp Nhất Thế.”
Có lẽ, vì ba chữ không thể đề cập đó. Diệp Nhất Thế… tiểu yêu tinh đó.
Anh biết rõ không có khả năng. Lớp kén đó không thể bóc ra, cũng tuyên bố rõ ràng, anh và cô tuyệt đối không có khả năng.
Một người vốn dĩ là khách xem kịch, đặt chân vào show diễn, kết cục sớm đã định sẵn rồi. Nhưng vì sao Nhất Thế lại hỏi: sư huynh, anh thích em sao?
Ngôn Hành không cách nào trả lời. Anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, anh chỉ muốn tốt với cô, vậy là đủ rồi. Anh luôn ép mình không được nghĩ đến, rốt cuộc có thích tiểu yêu tinh không. Anh muốn bứt ra, vì thế năm cuối cùng anh chăm sóc cô, nói mình có bạn gái rồi.
Có lẽ anh tự lừa mình dối người, anh biết rõ bản thân hơn ai hết, mình quyến luyến tiểu yêu tinh tới mức nào?
Cách biệt vài năm, anh cho là mình đã buông được, mẹ sắp xếp cho anh một cô gái con nhà cán bộ cao cấp, hiền thục nhã nhặn, không tệ. Anh cũng không có yêu cầu gì, luôn luôn hờ hững, với chuyện này cũng là gió thoảng mây trôi. Chỉ có tiểu yêu tinh trong lòng mới khiến anh thoáng thương tiếc.
Cô gọi điện thoại cho anh nói, cô muốn đến thành phố B.
Anh nối tiếp lời cô: anh cũng ở thành phố B. Thật ra anh về quê, có điều quê anh ở thủ đô mà thôi. Thậm chí không có lấy một chút chần chừ, anh bay ngay tới thành phố B, sắp xếp sẵn mọi thứ, chờ tiểu yêu tinh của anh.
Anh chỉ muốn bù đắp mọi khổ sở trước đây của cô, chỉ thế mà thôi, không có yêu cầu gì.
Ngôn Hành biết trúc mã Tống An Thần của cô. Anh nghĩ, rốt cuộc anh cũng có thể xuống đài. Bởi vì, cùng là đàn ông, anh nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt phức tạp đó có bao nhiêu thâm tình.
Anh nghĩ, anh thua không hẳn vì thâm tình mà thua bởi thời gian, thua bởi ông trời khéo trêu ngươi. Anh sẽ không bao giờ thắng thì thua cái gì? Vì thế, khi bọn họ làm việc chung, anh chỉ đơn giản cười, và cười, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Gương mặt tươi cười, hoa xuân đua nở.
Ngôn Hành cảm thấy Tống An Thần là tên đàn ông nhỏ nhen. Đúng là một kẻ rất hẹp hòi. Anh chỉ đơn giản là sư huynh của cô mà thôi, thế mà cậu ta vẫn không yên tâm. Tình nguyện bỏ qua cơ hội tốt như thế, chắp tay nhường cho anh, đẩy anh đi thật xa.
Vốn dĩ danh sách đi Pháp du học điền tên anh ta, học trò đắc ý của giáo sư Chu nhưng cậu ta lại từ chối, chỉ đích danh anh thay thế. Anh biết chuyện, muốn cười mà cười không nổi, đặc biệt là cảm thấy người sáng suốt như Tống An Thần sao lại trẻ con như thế, sốt ruột đuổi tình địch đi? Mặt khác anh cũng có phần bất lực, chí ít cậu ta có quyền bảo vệ lãnh thổ của mình, còn anh, cái gì cũng không có.
Ngôn Hành gần như không có ý kiến, rời đi, có lẽ là cho mình thời gian giải thoát tốt nhất. Không phải có người nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất ư? Anh nghĩ, mình cũng nên kiểm chứng lời khuyên đó.
Ở Pháp, anh học rất nhiều, sinh hoạt cũng rất phong phú. Mỗi ngày đều mở hộp thư viết cho cô kể những chuyện vụn vặt hàng ngày, dù cô không trả lời, anh vẫn mở hộp thư mỗi tối, sau đó lại viết thư gởi đi. Nó đã thành thói quen, thói quen của anh đối với cô.
Đến khi mẹ nói Nhược Hàm bị bệnh, đúng chứng bệnh thuộc chuyên môn của anh, kêu anh về một chuyến, người nhà vẫn yên tâm hơn. Kỳ thật, anh đã về thành phố B từ lâu nhưng không nói cho cô biết. Điều trị cho Lâm Nhược Hàm ở bệnh viện Hòa Hiệp mấy ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói cho Nhược Hàm biết một số chuyện, liên quan đến Nhất Thế. Nhược Hàm rất thê thảm nhưng không phải chỉ mình cô ấy là người bị hại. Vì cô ấy, có khả năng cả đời Nhất Thế không thể có con, nhà tan cửa nát. Còn Tống An Thần mấy năm nay cũng chẳng khá hơn. Cần gì tiếp tục hận thù chứ.
Nhược Hàm không nói gì, chỉ bảo anh “Giúp em làm thủ tục chuyển viện, em muốn đến bệnh viện số 3, nằm ở khoa Tống An Thần.”
Ngôn Hành mỉm cười gật đầu.
Tiểu yêu tinh kia, chắc hẳn tốt đẹp rồi.
Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không về thành phố B nữa, ở đó không có nhà anh, không có cội nguồn. Cái gì cũng không. Anh nghĩ, anh nên đi một chuyến, gặp một người, người đàn ông vì người nhà anh mà chịu khổ.
Ba của Diệp Nhất Thế, Diệp Thiên Minh.
Khi anh gõ cửa, giây phút nhìn thấy một ông già tinh thần quắc thước ra mở, tâm tình căng thẳng của anh thả lỏng đi rất nhiều, có thể nói là vui sướng, anh nói mình là sư huynh của Nhất Thế, vì sắp ra nước ngoài, nóng lòng tặng quà cưới nên mới đến đây.
Sau đó anh và Diệp Thiên Minh nói rất nhiều chuyện. Diệp Thiên Minh là người đàn ông rất khéo miệng, mỗi lần Diệp Thiên Minh cười với anh, anh cứ cảm thấy áy náy, tảng đá trong lòng không cách nào gỡ bỏ, đè anh không thở được.
Anh cảm thấy có một số chuyện không cách nào cho qua được, cho dù mãi chuộc tội thì vẫn không vượt qua được chính mình. Anh chính là người như thế, không thể mắc nợ được.
Gặp lại tiểu yêu tinh, gương mặt cô sáng ngời hạnh phúc, thấy anh hình như rất phấn khởi. Anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô vui mừng khi gặp anh đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.
Tống An Thần vẫn bộ dạng cũ, không cho phép anh dây dưa bảo bối của cậu ta. Anh cũng biết điều, thế là cáo từ ra về. Ít nhất mục đích của anh đã đạt được, có thể yên tâm đi rồi. Mặc dù thi thoảng cảm thấy trĩu lòng, khó chịu một hồi.
Anh biết Tống An Thần rất tốt với cô nhưng anh nghĩ, hai người sống chung thì nên để người kia biết mình từng khổ vì đối phương ra sao. Trước đây Nhất Thế khổ thế nào, Tống An Thần có quyền biết chân tướng, song với tính cách của Nhất Thế nhất định sẽ không nói ra. Coi như anh nhiều chuyện một lần đi, dù sao cũng rảnh mà. Lần này chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Anh đem toàn bộ chuyện Nhất Thế sinh non ở miền bắc nói ra hết, chính mắt nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi biến sắc.
“Cám ơn anh nói cho tôi biết.” Tống An Thần rất bình tĩnh. Anh biết, tính Tống An Thần như vậy, hiển nhiên trong lòng không phải. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt cậu ta lóe lên chút bi thương nóng ruột, đau xót, một loạt tâm tình phức tạp anh đều rất quen. Bởi vì anh từng thể nghiệm qua, không ai có thể cảm nhận được tâm tình đó ra sao.
Anh không nói toàn bộ sự thật, anh sợ nếu biết chân tướng, tiểu yêu tinh của anh sẽ không đếm xỉa đến anh nữa. Hiện giờ anh chỉ muốn, tiểu yêu tinh nhìn thấy anh sẽ cười, vậy là được.
Vì thế, anh muốn vùi bí mật này vào tận đáy Đại Tây Dương, vĩnh viễn không ai biết.
Diệp Nhất Thế vẫn là tiểu yêu tinh, là sư muội của anh. Còn anh, cả đời này là sư huynh của cô ấy…
Lần đầu tiên Ngôn Hành nghe đến tên Nhất Thế không phải là vào ngày nhập học mà nhờ một cơ hội ngẫu nhiên. Năm đó nghỉ hè, anh về nhà ở thủ đô. Ba anh là nhân viên ngoại giao, tháng trước nhận quyết định chuyển đến Mỹ, chức vụ tăng hai bậc, chuyện đáng ăn mừng. Mẹ Ngôn Hành là người vui nhất, bởi vì bà rất sính ngoại.
Một tối, dì chuyển nhà đến thành phố B trở về, khóc như mưa trước mặt mẹ Ngôn Hành. Anh vốn không thích quan tâm chuyện không đâu, thức thời trốn về phòng chơi vi tính.
Không biết chơi bao lâu, khát nước, muốn xuống lầu rót ly trà, đi ngang qua phòng khách nghe được một câu: “Chị họ, chị nói anh rể giúp em trị Tống Chính và tên Diệp Thiên Minh kia đi. Một thời gian nữa bọn chúng sẽ tranh cử, em muốn cả hai thân bại danh liệt. Thiếu chút nữa thì em mất Nhược Hàm rồi, nó là cuộc sống của em đó. Nếu không có con yêu tinh Diệp Nhất Thế bám lấy thằng nhãi nhà họ Tống, Nhược Hàm nhà em cũng không ra nông nỗi này. Mỗi lần nhìn vết sẹo trên tay Nhược Hàm, lòng em đau như dao cắt. Con ranh chết tiệt Diệp Nhất Thế kia không biết bây giờ vui cỡ nào nữa, hại con gái em thành thế này.”
Mẹ Ngôn Hành an ủi: “Chuyện này chị nói anh rể lưu ý một tiếng là được ấy mà.”
Ngôn Hành đứng ngoài cửa, trong đầu vang lên mấy chữ mấu chốt: ba anh định trừng trị người khiến dì không vừa mắt, tên là Tống Chính và Diệp Thiên Minh. Còn có một con yêu tinh tên Diệp Nhất Thế, chỉ thế mà thôi.
Sau đó, Ngôn Hành cũng bỏ qua chuyện vô tình nghe được kia, anh vẫn là đứa con ngoan trong nhà, nghỉ hè như bình thường. Mãi đến… gần hết hè, anh đang xem ti vi thì có điện thoại gọi đến, là dì anh. Anh đưa điện thoại cho mẹ cũng đang ngồi xem ti vi.
“Tên Tống Chính này không tệ, tìm không ra thói xấu gì nhưng Diệp Thiên Minh thì có tỳ vết, tham ô một trăm ngàn, từ điểm đó có thể bới ra chuyện.”
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nghiến răng nghiến lợi ác độc “Bới càng lớn càng tốt, hóa ra thằng cha phúc đức như thế, chẳng trách dạy được đứa con gái như vậy. Cha nào con nấy. Hừ…”
Lần đầu tiên Ngôn Hành thấy dì như thế. Trong ấn tượng của anh, dì là người phụ nữ ăn nói phách lối hơn nữa rất sĩ diện, tuy thỉnh thoảng hơi chua ngoa nhưng cũng không phải loại người mượn tay báo thù gì đó, chưa từng thấy dì phẫn nộ chửi rủa người khác như thế bao giờ.
Hơn nữa, Ngôn Hành luôn nghĩ mẹ anh cũng không phải người ưa lo chuyện bao đồng. Trong đó nhất định có vấn đề gì? Ngôn Hành đưa mắt hỏi dò mẹ vừa ngắt điện thoại, ánh mắt mang theo sự tìm tòi, lộ vẻ ngạc nhiên.
Mẹ Ngôn Hành trề môi: “Dì con tức điên rồi, chỉ nhấc tay mà thôi.”
Ngôn Hành vẫn nghi hoặc nhìn mẹ.
“Em họ con bị cưỡng hiếp rồi, chỉ vì Diệp Nhất Thế.”
Cuối cùng anh cũng biết. Em họ không thân quen với anh, chỉ gặp mặt có mấy lần bị người ta làm nhục, vì Diệp Nhất Thế, một con yêu tinh. Mẹ vì tình nghĩa chị em, nhờ ba xử lý gia đình con yêu tinh kia. Lúc ấy, anh chỉ hờ hững buông một tiếng “ồ”, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không quan tâm. Thật sự, việc đó, anh là người ngoài cuộc, một người qua đường xem kịch bình thường.
Đến khi vô tình gặp người anh vẫn cho là yêu tinh kia.
“Diệp Nhất Thế.” Một y tá từ phòng nạo thai đi ra, gọi lớn.
Lúc anh thấy cô bé con nước mắt lưng tròng, co rúm trong một góc, bên người tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn chung quanh, anh nghĩ, đây mà là yêu tinh sao? Không giống, không giống chút nào.
Dáng vẻ yêu tinh không phải như vậy. Trong tưởng tượng của anh, yêu tinh phải có đôi mắt hồ ly, gương mặt tươi cười quyến rũ, ánh mắt hút hồn, bộ dạng lẳng lơ, Không giống bộ dạng như con nai con bị thương, lo lắng sợ hãi, tội nghiệp vô cùng trước mắt.
Lòng anh không ngừng phủ nhận. Tuy vậy anh biết cái tên Diệp Nhất Thế này… rất đặc biệt.
Ngôn Hành lúc đó, chỉ hơi cảm khái một chút. Con gái, đến phòng phá thai, cộng thêm dáng vẻ cô, chắc hẳn là mang thai ngoài ý muốn, có lẽ là thiếu niên không biết gì mà mắc sai lầm, giận dỗi bỏ nhà đi hoặc là sợ ba mẹ mắng mà trốn đi?
Trong khi anh lấy tâm lý của người quan sát mà suy đoán, cô bé ấy lại bỏ chạy, ánh mắt hoảng sợ ấy thoáng hiện sự trân trọng khiến người ta không nắm bắt được, dường như cô không muốn bỏ đứa nhỏ.
Anh thảng thốt, ngạc nhiên bởi cô gái này.
Mỗi lần nhớ lại, Ngôn Hành không khỏi cười khổ. Thật ra Diệp Nhất Thế đúng là tiểu yêu tinh, cô không có dáng vẻ phong tình ma mị khiến đàn ông dâng lên xúc động nguyên thủy nhất, mà là tinh linh cắn xương nuốt cốt, từng chút một xâm nhập vào cốt tủy.
Còn anh, không có duyên phận với tiểu tinh linh này. Cô có quá khứ của cô, không có anh trong đó. Anh bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp đơn thuần nhất trong đời cô, mà trên người anh lại mang theo máu tanh.
Anh biết mình và cô không có duyên nợ.
Khi anh nhận được danh sách tân sinh viên do cán sự đưa, trên đó xuất hiện cái tên Diệp Nhất Thế, đến từ thành phố A, tim anh đập rộn lên, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân. Tiểu yêu tinh đó, lại có ngày xuất hiện cùng anh.
Ngôn Hành đứng chờ ở cửa trường học, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn xách một đống đồ đạc lê từng bước tới. Anh cứ thế nhìn cô, đau lòng không nói nên lời.
Tiểu yêu tinh, hóa ra khiến người ta đau lòng đến thế.
Ngôn Hành không biết mình bị làm sao nữa? Rõ ràng sau này có thể không liên quan gì nhau, anh lại lừa cô, nói mình là đồng hương, xin cô số điện thoại. Anh không biết anh bị gì nữa, chỉ biết anh hơi khó chịu, không cách nào dằn xuống mong muốn giải quyết mọi chuyện thay cho cô, để cô không phiền não nữa, chỉ mong cô tốt hơn.
Ngôn Hành không tin nổi, bề ngoài yếu đuối như thế, đối mặt với việc sinh non cô lại trấn tĩnh như vậy. Có lẽ đó là bí mật sâu kín nhất trong lòng, cô không muốn người khác biết, cố gắng giữ bình thản, song chung quy giấy không gói được lửa.
Anh biết, càng đau lòng hơn.
Anh nghĩ, vì chuyện đó, anh không bỏ rơi cô được.
Có lúc, anh thường nghĩ, vì sao lại đau lòng cho cô như thế? Là vì lần đầu tiên nghe thấy tên cô đã phán cô là yêu tinh, đến khi gặp mặt lại thấy khác xa so với tưởng tượng? Hay là vì ngày đón tân sinh viên, nhìn cô vất vả lê từng bước từ đằng xa? Hoặc cũng có thể, là khi anh đi tới trước mặt, tiện tay nhấc hành lý của cô lên, hỏi bâng quơ “Em tên gì?”
“Diệp Nhất Thế.”
Có lẽ, vì ba chữ không thể đề cập đó. Diệp Nhất Thế… tiểu yêu tinh đó.
Anh biết rõ không có khả năng. Lớp kén đó không thể bóc ra, cũng tuyên bố rõ ràng, anh và cô tuyệt đối không có khả năng.
Một người vốn dĩ là khách xem kịch, đặt chân vào show diễn, kết cục sớm đã định sẵn rồi. Nhưng vì sao Nhất Thế lại hỏi: sư huynh, anh thích em sao?
Ngôn Hành không cách nào trả lời. Anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, anh chỉ muốn tốt với cô, vậy là đủ rồi. Anh luôn ép mình không được nghĩ đến, rốt cuộc có thích tiểu yêu tinh không. Anh muốn bứt ra, vì thế năm cuối cùng anh chăm sóc cô, nói mình có bạn gái rồi.
Có lẽ anh tự lừa mình dối người, anh biết rõ bản thân hơn ai hết, mình quyến luyến tiểu yêu tinh tới mức nào?
Cách biệt vài năm, anh cho là mình đã buông được, mẹ sắp xếp cho anh một cô gái con nhà cán bộ cao cấp, hiền thục nhã nhặn, không tệ. Anh cũng không có yêu cầu gì, luôn luôn hờ hững, với chuyện này cũng là gió thoảng mây trôi. Chỉ có tiểu yêu tinh trong lòng mới khiến anh thoáng thương tiếc.
Cô gọi điện thoại cho anh nói, cô muốn đến thành phố B.
Anh nối tiếp lời cô: anh cũng ở thành phố B. Thật ra anh về quê, có điều quê anh ở thủ đô mà thôi. Thậm chí không có lấy một chút chần chừ, anh bay ngay tới thành phố B, sắp xếp sẵn mọi thứ, chờ tiểu yêu tinh của anh.
Anh chỉ muốn bù đắp mọi khổ sở trước đây của cô, chỉ thế mà thôi, không có yêu cầu gì.
Ngôn Hành biết trúc mã Tống An Thần của cô. Anh nghĩ, rốt cuộc anh cũng có thể xuống đài. Bởi vì, cùng là đàn ông, anh nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt phức tạp đó có bao nhiêu thâm tình.
Anh nghĩ, anh thua không hẳn vì thâm tình mà thua bởi thời gian, thua bởi ông trời khéo trêu ngươi. Anh sẽ không bao giờ thắng thì thua cái gì? Vì thế, khi bọn họ làm việc chung, anh chỉ đơn giản cười, và cười, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Gương mặt tươi cười, hoa xuân đua nở.
Ngôn Hành cảm thấy Tống An Thần là tên đàn ông nhỏ nhen. Đúng là một kẻ rất hẹp hòi. Anh chỉ đơn giản là sư huynh của cô mà thôi, thế mà cậu ta vẫn không yên tâm. Tình nguyện bỏ qua cơ hội tốt như thế, chắp tay nhường cho anh, đẩy anh đi thật xa.
Vốn dĩ danh sách đi Pháp du học điền tên anh ta, học trò đắc ý của giáo sư Chu nhưng cậu ta lại từ chối, chỉ đích danh anh thay thế. Anh biết chuyện, muốn cười mà cười không nổi, đặc biệt là cảm thấy người sáng suốt như Tống An Thần sao lại trẻ con như thế, sốt ruột đuổi tình địch đi? Mặt khác anh cũng có phần bất lực, chí ít cậu ta có quyền bảo vệ lãnh thổ của mình, còn anh, cái gì cũng không có.
Ngôn Hành gần như không có ý kiến, rời đi, có lẽ là cho mình thời gian giải thoát tốt nhất. Không phải có người nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất ư? Anh nghĩ, mình cũng nên kiểm chứng lời khuyên đó.
Ở Pháp, anh học rất nhiều, sinh hoạt cũng rất phong phú. Mỗi ngày đều mở hộp thư viết cho cô kể những chuyện vụn vặt hàng ngày, dù cô không trả lời, anh vẫn mở hộp thư mỗi tối, sau đó lại viết thư gởi đi. Nó đã thành thói quen, thói quen của anh đối với cô.
Đến khi mẹ nói Nhược Hàm bị bệnh, đúng chứng bệnh thuộc chuyên môn của anh, kêu anh về một chuyến, người nhà vẫn yên tâm hơn. Kỳ thật, anh đã về thành phố B từ lâu nhưng không nói cho cô biết. Điều trị cho Lâm Nhược Hàm ở bệnh viện Hòa Hiệp mấy ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói cho Nhược Hàm biết một số chuyện, liên quan đến Nhất Thế. Nhược Hàm rất thê thảm nhưng không phải chỉ mình cô ấy là người bị hại. Vì cô ấy, có khả năng cả đời Nhất Thế không thể có con, nhà tan cửa nát. Còn Tống An Thần mấy năm nay cũng chẳng khá hơn. Cần gì tiếp tục hận thù chứ.
Nhược Hàm không nói gì, chỉ bảo anh “Giúp em làm thủ tục chuyển viện, em muốn đến bệnh viện số , nằm ở khoa Tống An Thần.”
Ngôn Hành mỉm cười gật đầu.
Tiểu yêu tinh kia, chắc hẳn tốt đẹp rồi.
Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không về thành phố B nữa, ở đó không có nhà anh, không có cội nguồn. Cái gì cũng không. Anh nghĩ, anh nên đi một chuyến, gặp một người, người đàn ông vì người nhà anh mà chịu khổ.
Ba của Diệp Nhất Thế, Diệp Thiên Minh.
Khi anh gõ cửa, giây phút nhìn thấy một ông già tinh thần quắc thước ra mở, tâm tình căng thẳng của anh thả lỏng đi rất nhiều, có thể nói là vui sướng, anh nói mình là sư huynh của Nhất Thế, vì sắp ra nước ngoài, nóng lòng tặng quà cưới nên mới đến đây.
Sau đó anh và Diệp Thiên Minh nói rất nhiều chuyện. Diệp Thiên Minh là người đàn ông rất khéo miệng, mỗi lần Diệp Thiên Minh cười với anh, anh cứ cảm thấy áy náy, tảng đá trong lòng không cách nào gỡ bỏ, đè anh không thở được.
Anh cảm thấy có một số chuyện không cách nào cho qua được, cho dù mãi chuộc tội thì vẫn không vượt qua được chính mình. Anh chính là người như thế, không thể mắc nợ được.
Gặp lại tiểu yêu tinh, gương mặt cô sáng ngời hạnh phúc, thấy anh hình như rất phấn khởi. Anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô vui mừng khi gặp anh đã là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi.
Tống An Thần vẫn bộ dạng cũ, không cho phép anh dây dưa bảo bối của cậu ta. Anh cũng biết điều, thế là cáo từ ra về. Ít nhất mục đích của anh đã đạt được, có thể yên tâm đi rồi. Mặc dù thi thoảng cảm thấy trĩu lòng, khó chịu một hồi.
Anh biết Tống An Thần rất tốt với cô nhưng anh nghĩ, hai người sống chung thì nên để người kia biết mình từng khổ vì đối phương ra sao. Trước đây Nhất Thế khổ thế nào, Tống An Thần có quyền biết chân tướng, song với tính cách của Nhất Thế nhất định sẽ không nói ra. Coi như anh nhiều chuyện một lần đi, dù sao cũng rảnh mà. Lần này chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Anh đem toàn bộ chuyện Nhất Thế sinh non ở miền bắc nói ra hết, chính mắt nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi biến sắc.
“Cám ơn anh nói cho tôi biết.” Tống An Thần rất bình tĩnh. Anh biết, tính Tống An Thần như vậy, hiển nhiên trong lòng không phải. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt cậu ta lóe lên chút bi thương nóng ruột, đau xót, một loạt tâm tình phức tạp anh đều rất quen. Bởi vì anh từng thể nghiệm qua, không ai có thể cảm nhận được tâm tình đó ra sao.
Anh không nói toàn bộ sự thật, anh sợ nếu biết chân tướng, tiểu yêu tinh của anh sẽ không đếm xỉa đến anh nữa. Hiện giờ anh chỉ muốn, tiểu yêu tinh nhìn thấy anh sẽ cười, vậy là được.
Vì thế, anh muốn vùi bí mật này vào tận đáy Đại Tây Dương, vĩnh viễn không ai biết.
Diệp Nhất Thế vẫn là tiểu yêu tinh, là sư muội của anh. Còn anh, cả đời này là sư huynh của cô ấy…