Tô Duy khoác tạm một chiếc áo, ngáp dài đi tới cửa, từ mắt mèo trông thấy một người đàn ông có chút quen mắt. Người kia nghe thấy tiếng bước chân của anh, từ túi áo lấy ra chiếc thẻ cảnh sát, giơ đến chỗ mắt mèo.
Tô Duy ngẩn người mở cửa ra.
Đứng ngoài cửa là một cảnh sát mặc thường phục trông khá tuấn tú, lông mày rậm, mắt sâu, mũi cao, nhưng lại không toát lên vẻ anh tuấn, oai hùng của một cảnh sát, trái lại còn có chút lưu manh. Người đàn ông mặc chiếc áo bành tô màu đen, khóe miệng kéo dài vẽ ra nụ cười siêu vẹo có chút ghê người. Nếu không phải trên tay anh ta đang cầm chiếc thẻ cảnh sát, với vẻ ngoài thế này, trông giống xã hội đen nhiều hơn.
Người đàn ông tiến vào nhà, chẳng nói chẳng rằng dang tay tặng Tô Duy một cái ôm thật chặt : “Ha ha, Tô Duy, không ngờ thật sự lại là em “~
Tô Duy nhớ ra tên của người này, mặt không đổi sắc tránh ra khỏi lồng ngực trước mắt, “Dương Thiếu Quân.”
Mắt mũi vẫn còn mơ màng, Đại Hoàng cả người trần truồng từ khách phòng đi ra, vừa hay thấy một màn này, giật mình buông tay, gối ôm rơi bịch xuống đất.
Tô Duy nhíu mày : “Đại Hoàng, tôi đã nói khi ngủ không nên khỏa thân. Quay về mặc quần áo rồi ra sau.”
Đại Hoàng đỏ mặt nhặt gối ôm lên che đi bộ phận quan trọng, nhỏ giọng kháng cự : “Quần lót gây trở ngại quá trình dậy thì của thanh niên. Khi ngủ em cũng có đắp chăn.”
Khi Đại Hoàng mặc xong quần áo lại một lần nữa đi ra, cậu nghe thấy Tô Duy và vị cảnh sát mặc thường phục kia đang nói chuyện liên quan đến mình.
“Đại Hoàng.” Tô Duy từ ghế sô pha đứng lên, bình tĩnh nhìn cậu : “Cảnh sát tìm thấy thân phận thật của cậu.”
Đại Hoàng giật mình, không tỏ ra hưng phấn cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi, chỉ hững hờ “Ồ” một tiếng.
Dương Quân nhấc khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn Đại Hoàng, “Cậu thực sự quên hết mọi chuyện ?”
Đại Hoàng lúng túng, bị anh ta nhìn cả người đều không được tự nhiên, “Đúng vậy.”
Dương Quân quơ quơ tập tài liệu trong tay, “Có thể nói cho tôi biết vì sao trông cậu có vẻ không quan tâm đến thân phận thật sự của mình không ?”
Đại Hoàng hơi nhíu mày, “Không phải. Tôi rất tò mò.”
Tô Duy vẫn luôn lặng lẽ quan sát biểu tình của Đại Hoàng, cố gắng nhìn ra cái gì đó. Anh bắt được trên mặt Đại Hoàng hiện lên một chút đấu tranh, có lẽ là do vô ý thức thể hiện ra, nhưng vẻ mặt này rất nhanh đã bị thay thế.
Dương Thiếu Quân từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, vừa mới ngậm điếu thuốc, Tô Duy ngay lập tức rút điếu thuốc trên miệng anh ta ra bỏ xuống bàn : “Xin lỗi, tôi không thích mùi thuốc lá.”
Dương Thiếu Quân cau mày một chút, rồi cười ha ha đứng lên : “Em thật nhẫn tâm.”
Tô Duy hờ hững, “Để anh thất vọng rồi.”
Dương Thiếu Quân nhún vai, ánh mắt sắc bén một lần nữa lại đặt trên người Đại Hoàng, cố gắng nhìn ra chút biến đổi trên mặt cậu ta, “Cậu đã mất trí nhớ thì tôi giúp cậu một chút. Cậu tên Lộ Tiêu, năm nay mười tám. Cha cậu tám năm trước đã qua đời, tám năm này cậu ở cùng mẹ kế.” Anh ta dừng lại một chút, mắt híp lại, “Mẹ kế của cậu mười ngày trước đã qua đời, cũng từ lúc đấy trở đi, cậu mất tích.”
Đại Hoàng lại chau mày, cũng không tỏ ra giật mình.
Tô Duy hỏi : “Mẹ kế cậu ấy sao lại qua đời ?”
Anh ta lại nhún vai : “Kết luận sơ bộ là nhảy lầu tự sát, thế nhưng kết quả giám nghiệm pháp y phát hiện ra rất nhiều tetramethylene disulfone tetramine, chính là thuốc diệt chuột. Mà cậu ta —— Lộ Tiêu sau đó lại mất tích, anh nghĩ anh có lý do để nghi ngờ cậu ấy.”
Tô Duy lạnh lùng nói : “Nếu vẫn chưa có kết luận chính thức, xin lỗi, anh không nên xét hỏi bệnh nhân của tôi —— Ít nhất bây giờ cậu ta vẫn chưa nhớ ra được cái gì.”
Ngón tay Dương Thiếu Quân tạo thành hình khẩu súng hướng về phía Đại Hoàng, thấy Tô Duy vẫn không nói gì, anh ta cười cười liếm môi : “Được rồi, Tô Duy, em thực sự không cho anh hút thuốc sao, nó giúp anh thư giãn đầu óc.”
Tô Duy vẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn, vị cảnh sát lập tức giơ tay đầu hàng.
Hỏi han một lúc suýt chút nữa thành thẩm vấn, Dương Thiếu Quân cuối cùng thôi dồn ép Đại Hoàng, đem một xấp tài liệu đưa cho Tô Duy, “Đây là một vài tài liệu photo liên quan đến cậu ấy, bản sao chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên,vv.. Chiều nay hai người còn phải đến sở cảnh sát thêm một lần nữa, nếu cởi bỏ được nghi ngờ, anh sẽ đưa bản gốc cho em.”
Tô Duy gật đầu, “Buổi chiều tôi sẽ đến.”
Vị cảnh sát cười đến đê tiện, kéo lấy cánh tay của anh, “Em tiễn anh đi.”
Tô Duy tiện tay cầm chiếc áo gió, quay đầu dặn dò Đại Hoàng : “Cậu nấu bữa sáng đi, tôi sẽ quay lại luôn.”
Đại Hoàng có chút uể oải nhưng không tức giận, cũng chẳng phản đối gì, ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Duy tiễn Dương Thiếu Quân xuống dưới lầu, đi đến nhà để xe.
“Muốn tôi lái xe đi với anh sao ? Hay là đến chỗ nào nói chuyện ?”
Khóe miệng Dương Thiếu Quân khẽ cong, đột nhiên quay người dùng lực đè Tô Duy lên tường, giữ chặt hai tay anh.
Tô Duy nhíu mày lạnh lùng nói : “Buông ra.”
Chóp mũi hai người kề sát nhau, ánh mắt say đắm chăm chú nhìn đôi môi mỏng đang cách rất gần kia, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn xuống.
Tô Duy càng nhíu chặt mày, thanh âm lạnh lẽo tưởng như có thể đem không khí xung quanh kết thành băng, “Thiếu Quân, buông tay.”
Họ Dương kia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt ngày càng ôn nhu.
Thật lâu sau, Dương Thiếu Quân khẽ cười, giọng cười nhẹ buông thoạt như tiếng thở dài ai oán, hơi nóng phả bên mặt Tô Duy. Anh ta rốt cuộc cũng buông tay ra.
Tô Duy chán ghét xoa xoa cổ tay, “Anh còn lời gì muốn nói không ?”
Dương Thiếu Quân tựa người lên mặt tường lạnh băng, khóe miệng run run lấy ra điếu thuốc thuần thục châm lửa. Lần này Tô Duy không còn ngăn cản.
Dương Thiếu Quân thở một làn khói dài, vẻ sắc bén trên người như biến mất, chỉ lưu lại chút cô đơn: “A Duy, anh làm việc ở sở cảnh sát cũng không tệ lắm. Ít nhất —— như ngày hôm nay, anh vốn có thể tùy tiện phái một người khác đi, không thì cũng có thể điện thoại gọi hai người đến phối hợp điều tra. Chỉ là, anh thấy hồ sơ ký tên em nên mới đích thân đến, cũng có thể nói, anh giành làm phần việc này.”
Tô Duy chẳng hề kinh ngạc, “Ồ, thật không.”
Dương Thiếu Quân nhấc mí mắt lên, ánh mắt sáng rực dõi theo người trước mặt, “Em không hỏi anh vì sao ?”
Tô Duy nói, “Có cần phải hỏi sao ?”
Thiếu Quân cười khổ, sau đó lại nâng cao giọng lắc đầu cười. “Em rất thông minh, lúc nào cũng vậy, so với trước đây không hề thay đổi. Thật khiến cho người ta đau đầu.”
Tô Duy nhìn thấy biểu tình thay đổi rất nhanh của anh ta nhưng cũng chẳng quan tâm.
Dương Thiếu Quân hút hai hơi thuốc, thở thật dài, “Ha ha, anh bây giờ là đội trưởng đội cảnh sát, em không chúc mừng anh sao ?”
Tô Duy hơi mím môi, “Thật không ngờ tới. Anh còn rất trẻ.”
Dương Thiếu Quân lắc người một chút rồi đứng lên, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay anh, đặt lên bụng của mình : “Anh rất ra sức. Ở đây, từng có một viên đạn.” Sau đó lại kéo tay Tô Duy đến lồng ngực của mình, “Nơi này bị đâm rất sâu, khâu hơn mười mũi.”
Tô Duy khẽ nhíu mày, muốn rút cánh tay mình ra, nhưng anh ta lại càng nắm chặt. “Anh chưa lập gia đình.”
Thiếu Quân cuối cùng cũng buông tay anh, chỉ xuống bụng dưới của mình. “Nơi này của anh cũng giống em, chỉ lên với đàn ông. Đó là lý do, anh trai em oán trách anh….”
Tô Duy lập tức giương mắt nhìn anh ta, trên mặt rốt cuộc toát lên vẻ kinh ngạc.
Dương Thiếu Quân dập thuốc trong tay, hít thật sâu, biểu tình cuối cùng có chút đứng đắn : “Được rồi. Nói vấn đề chính. Chuyện Lộ Tiêu, anh đã sắp xếp cho cậu ta một chỗ ở, cũng đã tìm bác sĩ trị liệu cho cậu ấy, em không cần bận tâm nữa.”
Tô Duy lập tức hỏi, “Anh muốn dẫn cậu ấy về sở cảnh sát sao ?”
Dương Thiếu Quân tiếc rẻ nhún vai, “Tiếc là, bây giờ vẫn chưa được. Vẫn còn phải điều tra thu thập chứng cứ, thủ tục loại bỏ nghi phạm rất rắc rối..”
Tô Duy cắt lời, “Vậy không cần. Tôi không ngại phiền phức.” Dừng một chút lại nói tiếp, “Tôi với bệnh lý này quả thực có chút hứng thú.”
Thiếu Quân lắc đầu cười, ” A Duy, anh không nghĩ em sẽ làm một bác sĩ tâm lý. Thế nhưng,..” Anh ta chăm chú nhìn Tô Duy, “Em không thích hợp với nghề này. Những người giống như em..”
Tô Duy cau mày, cũng không phản bác lời chỉ trích của anh ta..
Dương Thiếu Quân thở dài, “Được rồi, em thích anh cũng chẳng thể phản đối —— Thực tế anh cũng rất cao hứng, như vậy thì anh sẽ có nhiều cơ hội để gặp em. Ban đầu anh chỉ đơn giản nhân cơ hội để gặp em thôi, cũng không nghĩ gì khác. Chỉ là thấy em rồi trái tim anh lại loạn nhịp, tuy rằng đó cũng không phải chủ ý của anh.”
Tô Duy không nói gì.
Dương Thiếu Quân lại nở nụ cười đê tiện. “Cậu trai thích ngủ trần truồng kia không phải khẩu vị của em phải không ? Không phải, em không thích ngọt, mà ham mặn phải không ?”
Tô Duy lạnh lùng đáp, “Vấn đề này không liên quan đến anh.”
Dương Thiếu Quân lắc đầu cười cười, đột nhiên giơ cánh tay, bàn tay thô ráp ôn nhu sờ sờ bên mặt Tô Duy sau đó rất nhanh thu tay lại đút vào túi quần, xoay người bước đi, chỉ lưu lại một bóng lưng tiêu sái, “Không cần tiễn, anh có xe.”
Tô Duy về nhà, nhìn thấy Đại Hoàng đứng ở phòng bếp, ngẩn người nhìn nồi bột sắn dây.
Sắn dây đã đặc lại thành hồ, thế nhưng Đại Hoàng vẫn chưa phát hiện ra, bàn tay cầm thìa không hề nhúc nhích.
Tô Duy tiến vài bước, nhẹ giọng gọi “Đại Hoàng..”
Đại Hoàng bừng tỉnh lại, nhanh chóng tắt bếp, luống cuống chân tay thu dọn đồ vật.
“Đại Hoàng, cậu không cần phải nhớ vội..”
Đại Hoàng cầm khăn lau lau tay, quay đầu lại ai oán, “Bác sĩ, vị cảnh sát kia vừa nãy ôm anh.. Anh ta.. hình như cảm thấy hứng thú với anh..”
Tô Duy trầm mặc một lúc lâu : “Cậu nãy gì nghĩ mấy cái này sao ?”
Đại Hoàng u oán gật đầu.
“Không làm phiền.” Tô Duy xoay người rời đi.
Đại Hoàng đuổi theo, trên mặt viết đầy mong đợi, “Bác sĩ, anh có hay không dù chỉ một chỉ… Chỉ một chút.. thích em ?”
Tô Duy hờ hững nhìn cậu, “Tôi không thích trẻ con.”
Đại Hoàng mặt mũi sáng bừng, “Chúng ta cũng không cần trẻ con, mà em với anh cũng chẳng thể sinh con được.”
Tô Duy “….”
Buổi chiều Tô Duy cùng Đại Hoàng đi tới sở cảnh sát, trải qua một loạt thẩm vấn với chứng minh rườm rà, mấy giờ sau mới có thể đi ra.
Ngồi trong xe, Đại Hoàng thoi thóp thở, cả người mất đi vài tầng sức sống, “Bác sĩ.. em rất sợ.”
Tô Duy đưa tay lên vuốt vuốt tóc cậu, “Nói tôi biết cảm nhận của cậu lúc này.”
Đại Hoàng tựa vào vai anh, yếu ớt nói “Không biết… Em chỉ cảm thấy sợ, rất khó để hình dung loại cảm giác này.. Bác sĩ, họ cho em xem ảnh cha và mẹ kế, nhưng em không có cảm giác gì. Em không nhớ gì cả, thậm chí còn chẳng nhận ra hai người họ.”
Tô Duy hỏi, “Cậu thấy tướng mạo cha mẹ cậu thế nào ? Nếu không có cảm nhận chủ quan, thì nói lên cảm nhận khách quan cũng được.”
Đại Hoàng suy nghĩ một chút, “Ba em nhìn qua, giống như một người rất ôn nhu.. Còn mẹ kế, nhìn rất đáng sợ.”
Tô Duy nắm bờ vai cậu, ôn nhu vuốt vuốt tóc, trấn an tinh thần cậu.
Đại Hoàng đáng thương nói tiếp : “Bác sĩ, cảnh sát bọn họ… thực sự nghĩ em là kẻ giết người. Tuy rằng em không thể nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng em không phải là kẻ giết người, phải không ? Tại sao lúc này em lại mất trí nhớ cơ chứ ?”
Tô Duy lắc đầu : “Cảnh sát là như thế. Nếu như việc nhớ lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu không cần cố gắng nhớ. Thả lỏng người, không cần phải sợ.”
Trên đường trở về đi ngang qua chợ hoa, Đại Hoàng đột nhiên nghĩ ra ý tưởng muốn trồng cây. Vì vậy hai người họ xuống xe.
Sau cùng, Đại Hoàng chọn một chậu cây bạch kiếm vân. Bạch kiếm vân là một loại cây hoa cúc có màu trắng, thơ Đường có câu “Trĩ tử thư truyện bạch cúc khai, tây thành tương trệ vị dung về.”, nói về bạch kiếm vân.
Đại Hoàng cẩn thận ôm chậu hoa cúc trở về nhà, đặt ở trên ban công, không ngừng tưới nước.
Tô Duy khoanh tay đứng một bên nhìn, khẽ lắc đầu cười. “Cậu đã tưới ba chén nước rồi, thêm chén nữa nó chết chìm mất.”
Đạ Hoàng rốt cuộc ngừng tưới cây, nhẹ nhàng cầm nụ hoa, “Bác sĩ, tuy rằng em không thể sinh con cho anh, nhưng chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc nó.”
Tô Duy xoay người trở về phòng, “Tôi không có hứng thú.”
Đến ngày chủ nhật, Tô Duy nhận được lời mời của Dương Thiếu Quân, cẩn thận dặn dò Đại Hoàng ở nhà ăn rồi mới yên tâm đến chỗ hẹn.
Dương Thiếu Quân mời Tô Duy ăn tối, lại đưa anh đi ngắm cảnh đêm, căn bản đều không nhắc đến Đại Hoàng, trái lại ôn chuyện cũ.
Hơn mười giờ tối, Tô Duy không nhịn được nữa nói : “Tôi nghĩ anh mời tôi đến thảo luận chuyện Đại Hoàng.”
Dương Thiếu Quân ôm vai anh, thu lại dáng vẻ cợt nhả, anh tuấn đến mê người : “Không phải, đây là hẹn hò. Mấy năm nay Thượng Hải thay đổi nhiều thật. Em còn nhớ nơi này mười năm trước như nào hay không ? Từ lúc ở Mĩ về, em có đến nơi này không ?”
Tô Duy không hứng thú đẩy tay anh ta ra, “Tôi đã về nước được hai năm.”
“Hai năm…” Dương Thiếu Quân quay đầu đi, ánh mắt có chút nuối tiếc, “Thật tiếc, sao anh không thể thấy em sớm hơn ..”
Tô Duy nhíu mày, “Nếu như không có chuyện gì khác để nói thì tôi về đây. Ngày mai tôi phải đi làm.”
Dương Thiếu Quân như không nghe thấy mấy lời này, tự mình chìm trong dòng hồi tưởng, “Em còn nhớ năm đó chúng ta cùng ngồi nơi này cả đêm không ? Ngày đó…”
Tô Duy ngắt lời nói : “Rất xin lỗi, chuyện trước kia tôi không còn nhớ..”
Dương Quân trầm mặc nhìn anh, qua thật lâu mới khẽ thở dài, “Được rồi, anh đưa em trở về.”
Về đến nhà, Tô Duy thấy không bật đèn, cho rằng Đại Hoàng đã đi ngủ. Thế nhưng khi anh vào phòng cho khách lại không thấy Đại Hoàng đâu. Anh lại tới thư phòng, phát hiện thấy trên bảng mấy tựa sách tâm lý học, có nhiều chỗ vẽ vòng tròn, là chữ của Đại Hoàng.
Tô Duy tìm khắp nhà một lần nữa, vẫn không thấy Đại Hoàng đâu.
Anh nằm trên salon phòng khách đợi cả đêm, đến tận sáng hôm sau vẫn chưa thấy Đại Hoàng trở về. Loại chuyện này mười ngày qua chưa từng xảy ra.
—— Đại Hoàng mất tích !