Nhìn chăm chú chiếc hộp trước mặt, Tô Duy không cách nào khác đành phải xoay vòng đi tìm sự thật.
Anh tới trường của Bách Bình Nam năm xưa, gặp một thầy giáo lớn tuổi. Những gì người ấy nói hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Tô Duy.
Tô Duy hoảng hốt rời khỏi, đi qua một ngôi trường trung học, anh chăm chú nhìn, chính là trường Lộ Tiêu học ngày trước —— Để điều tra quá khứ của Lộ Tiêu, Tô Duy đã từng tới đây.
Đối diện trường học có một tiệm cà phê, Tô Duy ở ngoài chần chừ một lát, rồi đi vào.
Tiệm cà phê này quy mô rất nhỏ, chỉ có thể chứa được mười mấy người, lúc này vừa hay đúng tầm tan học, có mấy cậu bé ngồi trong tiệm chờ người nhà đến đón. Tô Duy nhìn quanh một vòng, chọn một chỗ trống bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Trên quầy thu ngân có treo một chiếc TV, ông chủ là một người đàn ông trung niên, thích dùng TV để xem hí kịch.
“Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…” Lúc này TV đang chiếu là tuồng Côn Sơn. ( hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc )
Tô Duy nhấc tách cà phê đen lên, thỉnh thoảng lại nhấm nháp, ánh mắt yên lặng nhìn ra cửa sổ, học sinh không ngừng chạy ra khỏi cổng trường. Anh ra trường đã hơn mười năm, nhưng hôm nay ngồi đây, nhìn mấy cô nhóc cậu nhóc mặc đồng phục, cảnh xưa hiện về ngay trước mắt. Là Dương Thiếu Quân mặc đồng phục học sinh, ngồi trên mô tô hướng anh cười, là Tô Kiềm ngồi trong chiếc xe màu đen vẫy tay anh, là Cao Cẩm cúi đầu đứng trước cổng trường đợi anh đến..
Tô Duy chợt cười, bỗng nhiên ngẩn người, anh như nhìn thấy Đại Hoàng vui vẻ kéo tay bạn học ra khỏi trường, lại thấy bóng Lộ Tiêu cô đơn hai tay đút trong túi, cúi đầu bước ra ngoài…
“Cậu ở đây đợi ai ?”
Tô Duy ngẩng đầu, phát hiện ông chủ trung nhiên bưng tiramisu đứng bên cạnh anh. Thấy anh quay đầu, cười cười đặt chiếc bánh xuống bàn: “Cho cậu.”
Tô Duy nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.” Dừng một chút anh mới trả lời câu hỏi: “Tôi không đợi người, ngồi ở đây một chút thôi.”
Không lâu sau, học sinh ngồi trong tiệm đều được phụ huynh tới đón, tiệm cà phê trở nên vắng vẻ. Tô Duy khi thì bị dòng học sinh ngoài cửa sổ hấp dẫn, khi bị bị tiếng Côn khúc mê hoặc.
“Bầu bạn nửa linh hồn, lại trông người giữ nhà vị hôn phu ..”
Nghe được những lời này, Cao Cẩm bỗng hiện lên trước mặt Tô Duy, anh run tay một chút, cà phê rớt một ít ra ngoài.
Ông chủ đi tới, dùng khăn lau cà phê rớt xuống mặt bàn, nhìn anh cười nói: “Cậu trông rất giống một người..”
Tô Duy có chút thờ ơ : “Vậy sao ?”
Lúc này trong tiệm chỉ còn Tô Duy là khách, có lẽ bởi tiệm trở nên vắng vẻ, ông chủ bắt đầu kể chuyện: “Mấy năm trước lúc giờ tan học, có một người ngày nào cũng đến, đều an vị ở vị trí này, cũng gọi một cà phê đen. Tôi thích nghe Côn khúc, anh ta cũng thích, thích nhất là Mẫu Đơn, mỗi ngày đểu bảo tôi mở, nghe mãi mà không chán..”
Tô Duy bây giờ mới hiểu, vì sao ông chủ này lại đưa tiramisu cho anh, có lẽ là gợi lên hồi ức cũ.
Ông chủ như cười như không liếc mắt nhìn anh: “Người kia mỗi lần nghe đến “Bầu bạn nửa linh hồn” đều khóc, sau đó ngừng, bộ dạng rất thương tâm.”
Tô Duy kinh ngạc nhìn ông.
“Trường bốn giờ là tan học, anh ta mỗi ngày ba rưỡi đến, lại chăm chú nhìn ra ngoài, tôi cũng không biết anh ta đợi ai, cũng chưa từng thấy anh ta đón học sinh nào. Anh ta tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ ba mươi thôi, nếu có con chắc cũng chưa học đến trung học..”
Tô Duy như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu: “Anh ta trông như thế nào ?”
“À, đeo kính, rất nhã nhặn.”
“Dưới tai, ở đây,” Tô Duy chỉ chỉ cổ mình, “Có một cái bớt lớn bằng đầu móng tay màu đỏ, đúng không ?”
Ông chủ rất kinh ngạc: “Cậu biết anh ta ?”
Tô Duy hít một hơi thật sâu: “Anh ta tới lúc nào ? Từ năm 07 đến năm 2010, ba năm ?”
Gương mặt ông chủ còn kinh ngạc hơn, gật đầu: “Đúng, ba năm. Từ dịp nghỉ hè năm trước thì không tới đây nữa..”
Tô Duy thở một hơi dài: “Tôi biết rồi.. Cảm ơn ông.” Nói xong vội vã trả tiền đi ra ngoài, cũng không để lại lời giải thích.
Tô Duy về nhà, Lộ Tiêu đang ở phòng bếp nấu canh. Từ lúc Đại Hoàng trở thành Lộ Tiêu, cậu rất ít khi xuống bếp, cho tới gần đây mới nguyện ý thi thoảng làm vài thứ.
Tô Duy đi vào phòng bếp, dựa người bên cửa nhìn cậu: “Chúng ta đi du lịch, được không ?”
Lộ Tiêu cầm muôi lớn, không nhanh không chậm quấy bát canh: “Đi đâu ?”
“Càng xa càng tốt, rời xa nơi này. Ra nước ngoài định cư được không ?”
Lộ Tiêu dừng động tác trong chốc lát, lát sau tay lại động: “Vì sao đột nhiên nói vậy ?”
Tô Duy quan sát nét mặt cậu, không bỏ sót một biến hóa nào: “Ở đây có nhiều hồi ức không tốt với em, không phải sao ? Tôi thích em, muốn sống cùng em, không để người khác quấy rối, cũng muốn chữa thật tốt cho em.”
Lộ Tiêu nhìn nước sôi trào ra đến xuất thần, có chút động lòng, lại có chút rằng buộc.
Tô Duy bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau: “Em đã muốn buông bỏ phải không ? Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Lộ Tiêu cũng không kháng cự cái ôm thân mật của anh, buông mắt nói: “Cho tôi suy nghĩ một chút.”
Giữa trưa ngày hôm sau, hai người dùng xong bữa trưa, Lộ Tiêu đặt bát cơm xuống đẩy qua một bên: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”
“Ồ ?” Tô Duy nhíu mày —— Lộ Tiêu trước giờ chưa từng đề cập yêu cầu này, thậm chí là chán ghét ra ngoài: “Tôi đi cùng em.”
Lộ Tiêu lắc đầu, trên mặt không biểu lộ gì: “Không, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu một chút.”
Tô Duy im lặng từ chối cho ý kiến, thẳng đến khi Lộ Tiêu nhịn không được ngẩn lên nhìn anh, anh rốt cuộc nói: “Em đi đi.”
Lộ Tiêu đi lần này, vài giờ sau mới về. Sau khi cậu về, câu đầu tiên Tô Duy hỏi cậu không phải là cậu đi đâu mà là: “Em nghĩ thế nào ?”
Lộ Tiêu ngẩn người, mãi sau mới hiểu anh hỏi gì: “Cho.. cho tôi thêm chút thời gian.”
“Phải bao lâu nữa ?”
“… Ba tháng.”
Tô Duy nhìn ánh mắt cậu, gằn từng chữ một: “Kỳ thực, ba tháng hay ba năm, kết quả đều giống nhau.”
Lộ Tiêu nhíu mi, vẻ kinh ngạc lóe lên trong chốc lát rồi biến mất. Cậu không hỏi, hiển nhiên rõ Tô Duy đang nói gì.
Tô Duy thở dài, cũng không lộ rõ biểu tình gì, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Lộ Tiêu không nói gì nữa, xoay người trở về phòng.
Buổi tối, Tô Duy không làm cơm, cũng không để Lộ Tiêu xuống bếp, bất ngờ nói muốn ra ngoài ăn. Phải biết rằng Tô Duy trước giờ dường như rất ghét ăn ở ngoài, nếu không phải có tình huống đặc biệt, anh hầu như đều ở nhà ăn.
Lộ Tiêu tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.
Tô Duy nói tên nhà hàng, đưa Lộ Tiêu đến cửa: “Em vào gọi món ăn trước, tôi đi xử lý vài việc, sẽ trở lại nhanh thôi.”
Lộ Tiêu đành phải đi vào.
Cái “nhanh” này ước chừng qua một giờ, Tô Duy vội vã chạy tới nhà hàng, Lộ Tiêu cũng không hỏi anh làm gì, hai người tùy ý gọi mấy món, hiển nhiên đều không đói bụng. Sức ăn của Tô Duy còn nhỏ hơn Lộ Tiêu nhiều, anh cầm đũa bất động, hai mắt trong suốt nhìn Lộ Tiêu, khóe miệng thấp thoáng ý cười.
Lộ Tiêu bị anh nhìn chăm chú, lát sau cũng buông bát đũa, nhìn Tô Duy ngồi trước mặt nói: “Nhìn tôi làm gì ?”
Ý cười Tô Duy càng sâu, tâm tình có lẽ rất tốt: “Em rất đẹp.”
Mấy lời này trước giờ chỉ có Đại Hoàng nói với Tô Duy, Tô Duy vốn lạnh như băng, sống nửa đời người đây cũng là lần đầu tiên nói loại câu tán tỉnh này.
Quả nhiên, Lộ Tiêu hơi sửng sốt, còn có chút giật mình
.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Tô Duy dẫn Lộ Tiêu đến xe mình. Kỳ thực nhà Tô Duy cách nhà hàng này cũng không quá xa, chỉ chừng ba bốn con phố, thế nhưng nếu Tô Duy đã lái xe đi, Lộ Tiêu cũng vui vẻ phối hợp ngồi cùng.
Nhưng mà, chiếc xe không trở về nhà.
Ban đầu Lộ Tiêu thấy xe hướng đến một địa phương xa lạ, cậu còn tưởng Tô Duy vòng đường khác về nhà. Nhưng xe càng chạy càng xa, mắt thấy sắp lên đường cao tốc, Lộ Tiêu rốt cuộc có chút mơ màng hỏi: “Đây là đi đâu ?” Tuy vậy trong lòng cậu cũng không khẩn trương, càng không thấy sợ, chỉ cần còn ở cùng Tô Duy, cậu vẫn thấy yên lòng.
Khóe miệng Tô Duy vẫn phảng phất ý cười, tâm tình dường như rất tốt: “Bỏ trốn.”
Lộ Tiêu có chút nghi ngờ hỏi lại: “Bỏ trốn ?”
“Đúng vậy, rời khỏi nơi này, không một ai biết chúng ta đi đâu.”
Lộ Tiêu còn không hiểu, đưa mắt nhìn lướt qua phía sau xe, lập tức ngây người —— Hành lý chất đầy ở phía sau, Tô Duy thậm chí còn mang theo cả đệm, chăn. Lộ Tiêu không tỏ ra vui mừng hay giận dữ, chỉ mở to mắt nhìn.
Tô Duy một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy tay Lộ Tiêu: “Em đồng ý sao ?”
Lộ Tiêu rất bình tĩnh: “Lên thuyền giặc rồi còn có thể nhảy xuống sao ?”
Tô Duy không nói lời nào, nắm chặt tay cậu không muốn buông.
Lát sau, Tô Duy lái xe về bên vệ đường, nhấn mạnh phanh xe.
Anh mở cửa bảo hiểm, mắt yên lặng nhìn đèn đường phía trước: “Tôi không bắt ép em, nếu em không muốn, chúng ta sẽ trở lại. Nếu em muốn đi tìm người nào thì nói cho hắn biết một tiếng, vậy thôi.”
Lộ Tiêu trầm mặc, cũng không nói gì.
Tô Duy nói: “Mặc kệ em từng là người như thế nào, mặc kệ trước đây em từng làm gì, tôi muốn bỏ những gì đã qua lại, chúng ta một lần nữa bắt đầu, mặc kệ là Lộ Tiêu hay Đại Hoàng —— vẫn đều là em cả. Anh biết em vẫn còn rằng buộc, thế nhưng ba tháng vẫn là kết quả ấy, ba năm vẫn là kết quả ấy, em không hạ được quyết tâm thì anh sẽ làm thay em. Nhưng bây giờ, em nguyện ý đi cùng anh không ?”
Lộ Tiêu lặng lẽ nhìn anh.
Tô Duy trầm giọng nói: “Bất luận thế nào, anh đều yêu em.”
Lúc anh cho rằng Lộ Tiêu phải trầm mặc giằng co cả buổi tối, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Lộ Tiêu: “Lái xe đi.”
*****************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Chương sau đại boss trồi lên mặt nước.
Kỳ cuối-ing ~~ nhanh chóng tăng tốc, mong mọi người thông cảm >
Nhìn chăm chú chiếc hộp trước mặt, Tô Duy không cách nào khác đành phải xoay vòng đi tìm sự thật.
Anh tới trường của Bách Bình Nam năm xưa, gặp một thầy giáo lớn tuổi. Những gì người ấy nói hoàn toàn trùng khớp với suy luận của Tô Duy.
Tô Duy hoảng hốt rời khỏi, đi qua một ngôi trường trung học, anh chăm chú nhìn, chính là trường Lộ Tiêu học ngày trước —— Để điều tra quá khứ của Lộ Tiêu, Tô Duy đã từng tới đây.
Đối diện trường học có một tiệm cà phê, Tô Duy ở ngoài chần chừ một lát, rồi đi vào.
Tiệm cà phê này quy mô rất nhỏ, chỉ có thể chứa được mười mấy người, lúc này vừa hay đúng tầm tan học, có mấy cậu bé ngồi trong tiệm chờ người nhà đến đón. Tô Duy nhìn quanh một vòng, chọn một chỗ trống bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Trên quầy thu ngân có treo một chiếc TV, ông chủ là một người đàn ông trung niên, thích dùng TV để xem hí kịch.
“Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…” Lúc này TV đang chiếu là tuồng Côn Sơn. ( hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc )
Tô Duy nhấc tách cà phê đen lên, thỉnh thoảng lại nhấm nháp, ánh mắt yên lặng nhìn ra cửa sổ, học sinh không ngừng chạy ra khỏi cổng trường. Anh ra trường đã hơn mười năm, nhưng hôm nay ngồi đây, nhìn mấy cô nhóc cậu nhóc mặc đồng phục, cảnh xưa hiện về ngay trước mắt. Là Dương Thiếu Quân mặc đồng phục học sinh, ngồi trên mô tô hướng anh cười, là Tô Kiềm ngồi trong chiếc xe màu đen vẫy tay anh, là Cao Cẩm cúi đầu đứng trước cổng trường đợi anh đến..
Tô Duy chợt cười, bỗng nhiên ngẩn người, anh như nhìn thấy Đại Hoàng vui vẻ kéo tay bạn học ra khỏi trường, lại thấy bóng Lộ Tiêu cô đơn hai tay đút trong túi, cúi đầu bước ra ngoài…
“Cậu ở đây đợi ai ?”
Tô Duy ngẩng đầu, phát hiện ông chủ trung nhiên bưng tiramisu đứng bên cạnh anh. Thấy anh quay đầu, cười cười đặt chiếc bánh xuống bàn: “Cho cậu.”
Tô Duy nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.” Dừng một chút anh mới trả lời câu hỏi: “Tôi không đợi người, ngồi ở đây một chút thôi.”
Không lâu sau, học sinh ngồi trong tiệm đều được phụ huynh tới đón, tiệm cà phê trở nên vắng vẻ. Tô Duy khi thì bị dòng học sinh ngoài cửa sổ hấp dẫn, khi bị bị tiếng Côn khúc mê hoặc.
“Bầu bạn nửa linh hồn, lại trông người giữ nhà vị hôn phu ..”
Nghe được những lời này, Cao Cẩm bỗng hiện lên trước mặt Tô Duy, anh run tay một chút, cà phê rớt một ít ra ngoài.
Ông chủ đi tới, dùng khăn lau cà phê rớt xuống mặt bàn, nhìn anh cười nói: “Cậu trông rất giống một người..”
Tô Duy có chút thờ ơ : “Vậy sao ?”
Lúc này trong tiệm chỉ còn Tô Duy là khách, có lẽ bởi tiệm trở nên vắng vẻ, ông chủ bắt đầu kể chuyện: “Mấy năm trước lúc giờ tan học, có một người ngày nào cũng đến, đều an vị ở vị trí này, cũng gọi một cà phê đen. Tôi thích nghe Côn khúc, anh ta cũng thích, thích nhất là Mẫu Đơn, mỗi ngày đểu bảo tôi mở, nghe mãi mà không chán..”
Tô Duy bây giờ mới hiểu, vì sao ông chủ này lại đưa tiramisu cho anh, có lẽ là gợi lên hồi ức cũ.
Ông chủ như cười như không liếc mắt nhìn anh: “Người kia mỗi lần nghe đến “Bầu bạn nửa linh hồn” đều khóc, sau đó ngừng, bộ dạng rất thương tâm.”
Tô Duy kinh ngạc nhìn ông.
“Trường bốn giờ là tan học, anh ta mỗi ngày ba rưỡi đến, lại chăm chú nhìn ra ngoài, tôi cũng không biết anh ta đợi ai, cũng chưa từng thấy anh ta đón học sinh nào. Anh ta tuổi không lớn lắm, có lẽ chỉ ba mươi thôi, nếu có con chắc cũng chưa học đến trung học..”
Tô Duy như suy nghĩ gì đó, khẽ gật đầu: “Anh ta trông như thế nào ?”
“À, đeo kính, rất nhã nhặn.”
“Dưới tai, ở đây,” Tô Duy chỉ chỉ cổ mình, “Có một cái bớt lớn bằng đầu móng tay màu đỏ, đúng không ?”
Ông chủ rất kinh ngạc: “Cậu biết anh ta ?”
Tô Duy hít một hơi thật sâu: “Anh ta tới lúc nào ? Từ năm đến năm , ba năm ?”
Gương mặt ông chủ còn kinh ngạc hơn, gật đầu: “Đúng, ba năm. Từ dịp nghỉ hè năm trước thì không tới đây nữa..”
Tô Duy thở một hơi dài: “Tôi biết rồi.. Cảm ơn ông.” Nói xong vội vã trả tiền đi ra ngoài, cũng không để lại lời giải thích.
Tô Duy về nhà, Lộ Tiêu đang ở phòng bếp nấu canh. Từ lúc Đại Hoàng trở thành Lộ Tiêu, cậu rất ít khi xuống bếp, cho tới gần đây mới nguyện ý thi thoảng làm vài thứ.
Tô Duy đi vào phòng bếp, dựa người bên cửa nhìn cậu: “Chúng ta đi du lịch, được không ?”
Lộ Tiêu cầm muôi lớn, không nhanh không chậm quấy bát canh: “Đi đâu ?”
“Càng xa càng tốt, rời xa nơi này. Ra nước ngoài định cư được không ?”
Lộ Tiêu dừng động tác trong chốc lát, lát sau tay lại động: “Vì sao đột nhiên nói vậy ?”
Tô Duy quan sát nét mặt cậu, không bỏ sót một biến hóa nào: “Ở đây có nhiều hồi ức không tốt với em, không phải sao ? Tôi thích em, muốn sống cùng em, không để người khác quấy rối, cũng muốn chữa thật tốt cho em.”
Lộ Tiêu nhìn nước sôi trào ra đến xuất thần, có chút động lòng, lại có chút rằng buộc.
Tô Duy bước lên phía trước, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau: “Em đã muốn buông bỏ phải không ? Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
Lộ Tiêu cũng không kháng cự cái ôm thân mật của anh, buông mắt nói: “Cho tôi suy nghĩ một chút.”
Giữa trưa ngày hôm sau, hai người dùng xong bữa trưa, Lộ Tiêu đặt bát cơm xuống đẩy qua một bên: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút.”
“Ồ ?” Tô Duy nhíu mày —— Lộ Tiêu trước giờ chưa từng đề cập yêu cầu này, thậm chí là chán ghét ra ngoài: “Tôi đi cùng em.”
Lộ Tiêu lắc đầu, trên mặt không biểu lộ gì: “Không, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu một chút.”
Tô Duy im lặng từ chối cho ý kiến, thẳng đến khi Lộ Tiêu nhịn không được ngẩn lên nhìn anh, anh rốt cuộc nói: “Em đi đi.”
Lộ Tiêu đi lần này, vài giờ sau mới về. Sau khi cậu về, câu đầu tiên Tô Duy hỏi cậu không phải là cậu đi đâu mà là: “Em nghĩ thế nào ?”
Lộ Tiêu ngẩn người, mãi sau mới hiểu anh hỏi gì: “Cho.. cho tôi thêm chút thời gian.”
“Phải bao lâu nữa ?”
“… Ba tháng.”
Tô Duy nhìn ánh mắt cậu, gằn từng chữ một: “Kỳ thực, ba tháng hay ba năm, kết quả đều giống nhau.”
Lộ Tiêu nhíu mi, vẻ kinh ngạc lóe lên trong chốc lát rồi biến mất. Cậu không hỏi, hiển nhiên rõ Tô Duy đang nói gì.
Tô Duy thở dài, cũng không lộ rõ biểu tình gì, đưa tay vuốt vuốt tóc cậu: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Lộ Tiêu không nói gì nữa, xoay người trở về phòng.
Buổi tối, Tô Duy không làm cơm, cũng không để Lộ Tiêu xuống bếp, bất ngờ nói muốn ra ngoài ăn. Phải biết rằng Tô Duy trước giờ dường như rất ghét ăn ở ngoài, nếu không phải có tình huống đặc biệt, anh hầu như đều ở nhà ăn.
Lộ Tiêu tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.
Tô Duy nói tên nhà hàng, đưa Lộ Tiêu đến cửa: “Em vào gọi món ăn trước, tôi đi xử lý vài việc, sẽ trở lại nhanh thôi.”
Lộ Tiêu đành phải đi vào.
Cái “nhanh” này ước chừng qua một giờ, Tô Duy vội vã chạy tới nhà hàng, Lộ Tiêu cũng không hỏi anh làm gì, hai người tùy ý gọi mấy món, hiển nhiên đều không đói bụng. Sức ăn của Tô Duy còn nhỏ hơn Lộ Tiêu nhiều, anh cầm đũa bất động, hai mắt trong suốt nhìn Lộ Tiêu, khóe miệng thấp thoáng ý cười.
Lộ Tiêu bị anh nhìn chăm chú, lát sau cũng buông bát đũa, nhìn Tô Duy ngồi trước mặt nói: “Nhìn tôi làm gì ?”
Ý cười Tô Duy càng sâu, tâm tình có lẽ rất tốt: “Em rất đẹp.”
Mấy lời này trước giờ chỉ có Đại Hoàng nói với Tô Duy, Tô Duy vốn lạnh như băng, sống nửa đời người đây cũng là lần đầu tiên nói loại câu tán tỉnh này.
Quả nhiên, Lộ Tiêu hơi sửng sốt, còn có chút giật mình
.
Hai người ra khỏi nhà hàng, Tô Duy dẫn Lộ Tiêu đến xe mình. Kỳ thực nhà Tô Duy cách nhà hàng này cũng không quá xa, chỉ chừng ba bốn con phố, thế nhưng nếu Tô Duy đã lái xe đi, Lộ Tiêu cũng vui vẻ phối hợp ngồi cùng.
Nhưng mà, chiếc xe không trở về nhà.
Ban đầu Lộ Tiêu thấy xe hướng đến một địa phương xa lạ, cậu còn tưởng Tô Duy vòng đường khác về nhà. Nhưng xe càng chạy càng xa, mắt thấy sắp lên đường cao tốc, Lộ Tiêu rốt cuộc có chút mơ màng hỏi: “Đây là đi đâu ?” Tuy vậy trong lòng cậu cũng không khẩn trương, càng không thấy sợ, chỉ cần còn ở cùng Tô Duy, cậu vẫn thấy yên lòng.
Khóe miệng Tô Duy vẫn phảng phất ý cười, tâm tình dường như rất tốt: “Bỏ trốn.”
Lộ Tiêu có chút nghi ngờ hỏi lại: “Bỏ trốn ?”
“Đúng vậy, rời khỏi nơi này, không một ai biết chúng ta đi đâu.”
Lộ Tiêu còn không hiểu, đưa mắt nhìn lướt qua phía sau xe, lập tức ngây người —— Hành lý chất đầy ở phía sau, Tô Duy thậm chí còn mang theo cả đệm, chăn. Lộ Tiêu không tỏ ra vui mừng hay giận dữ, chỉ mở to mắt nhìn.
Tô Duy một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy tay Lộ Tiêu: “Em đồng ý sao ?”
Lộ Tiêu rất bình tĩnh: “Lên thuyền giặc rồi còn có thể nhảy xuống sao ?”
Tô Duy không nói lời nào, nắm chặt tay cậu không muốn buông.
Lát sau, Tô Duy lái xe về bên vệ đường, nhấn mạnh phanh xe.
Anh mở cửa bảo hiểm, mắt yên lặng nhìn đèn đường phía trước: “Tôi không bắt ép em, nếu em không muốn, chúng ta sẽ trở lại. Nếu em muốn đi tìm người nào thì nói cho hắn biết một tiếng, vậy thôi.”
Lộ Tiêu trầm mặc, cũng không nói gì.
Tô Duy nói: “Mặc kệ em từng là người như thế nào, mặc kệ trước đây em từng làm gì, tôi muốn bỏ những gì đã qua lại, chúng ta một lần nữa bắt đầu, mặc kệ là Lộ Tiêu hay Đại Hoàng —— vẫn đều là em cả. Anh biết em vẫn còn rằng buộc, thế nhưng ba tháng vẫn là kết quả ấy, ba năm vẫn là kết quả ấy, em không hạ được quyết tâm thì anh sẽ làm thay em. Nhưng bây giờ, em nguyện ý đi cùng anh không ?”
Lộ Tiêu lặng lẽ nhìn anh.
Tô Duy trầm giọng nói: “Bất luận thế nào, anh đều yêu em.”
Lúc anh cho rằng Lộ Tiêu phải trầm mặc giằng co cả buổi tối, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Lộ Tiêu: “Lái xe đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : Chương sau đại boss trồi lên mặt nước.
Kỳ cuối-ing ~~ nhanh chóng tăng tốc, mong mọi người thông cảm >