Tần Lạc quay đầu nhìn về phía Vương Cửu Cửu, nàng khẽ gật đầu với mình. Ý nói, chuyện này hoàn toàn do anh làm chủ. Hòa hay chiến, đều tùy anh quyết định.
Trong lòng Tần Lạc âm thầm cảm kích, nhìn Cừu Yên Mị vừa xuất hiện đã là tiêu điểm của mọi người, cười nói: "Tiệc rượu hôm nay là do Cừu tiểu thư mới nhậm chức tổ chức, tôi thật xin lỗi vì đã quấy rầy".
Cừu Yên Mị nhẹ gật đầu, tỏ ý cảm ơn Tần Lạc.
"Nhưng mà, hắn vẫn thiếu tôi một câu xin lỗi". Ánh mắt Tần Lạc dời đến mặt Quản Tự, nghiêm trang nói.
Nụ cười trên mặt Quản Tự cứng đờ, vẻ mặt lần nữa bối rối.
Gã không ngờ tên khốn kiếp thoạt nhìn yếu ớt như thế lại gây sự. Bắt được chỗ đau của người ta rồi mà cũng không chịu buông tay, giống như con chó điên.
Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại không giống loại người như thế, mà lại giống một tên mặt trắng nhẫn nhục chịu đựng hơn. Xem ra, trước kia mình thật đúng là bị vẻ bề ngoài của hắn che mắt.
Nụ cười trên mặt Cừu Yên Mị cũng từ từ thu lại, mắt phượng xinh đẹp sáng rực có thần nhìn chằm chằm Tần Lạc, nói: "Anh chắc chắn muốn làm như thế?"
"Đúng vậy". Tần Lạc quả quyết gật đầu. Nếu đã không thể trở thành bạn bè, vậy thì làm đối thủ đi.
Làm một đối thủ hợp cách, hẳn là phải hạ gục đối phương bằng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào rồi.
"Bây giờ sao?"
"Ngay bây giờ".
Cừu Yên Mị gật đầu, xoay người nhìn Quản Tự, sắc mặt không tốt nói: "Quản công tử, xin anh giải quyết xong ân oán của các anh trước đi. Nếu anh đuối lý, anh ta cũng chỉ cần một câu xin lỗi mà thôi, anh cứ xin lỗi anh ta đi".
Quản Tự lộ vẻ kinh ngạc. Gã không ngờ Cừu Yên Mị trở mặt nhanh như vậy. Mới vừa rồi còn nói phải kính mình một chén rượu, thế mà chỉ trong nháy mắt đã đâm lén một đao sau lưng mình.
Chỉ cần một câu xin lỗi mà thôi. Đang ở chỗ đông người, chẳng lẽ không biết xin lỗi đại biểu cho điều gì sao?
Đại biểu là tranh đấu giữa mình và Tần Lạc bên sai lầm chính là mình. Đại biểu cho kết quả tranh đấu mình hoàn toàn nhận thua.
Còn đại biểu cho, mình mất sạch thể diện trước mặt nhiều người như vậy.
Kết quả như vậy sao có thể khiến người ta chấp nhận được.
"Sao? Khó quá ư?" Cừu Yên Mị mặt không biểu tình nhìn Quản Tự, nói.
"Cừu tiểu thư, tôi cũng không phải không muốn xin lỗi. Nếu như là tôi sai, tôi xin lỗi là đương nhiên. Nhưng mà, tôi lại không thấy chuyện này là lỗi của tôi". Quản Tự nhẫn nại giải thích. Không có biện pháp, gã không thể đắc tội với cô gái quyền thế ngập trời này được.
"Nhưng mà, anh ta thấy anh sai".
"Chỉ là cảm nhận từ một phía".
"Vậy anh có thể giải thích chút, vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?" Cừu Yên Mị hỏi.
Quản Tự hơi bị nghẹn lời. Không cần hỏi gã cũng biết, chắc chắn là Lăng Tiếu chạy tới gây phiền toái cho người ta.
Lăng Tiếu không đành lòng thấy Quản Tự khó xử, đứng ra nói: "Không liên quan đến Quản Tự đại ca. Là lỗi của tôi. Người cần nói xin lỗi phải là tôi mới đúng".
"Nực cười". Trữ Toái Toái nắm tay Lăng Tiếu nói.
"Không sao. Chỉ là nói xin lỗi mà thôi". Lăng Tiếu cười lớn nói.
Nàng làm xấu mình đi như thế, cũng chỉ vì bảo toàn tôn nghiêm của người đàn ông nàng yêu.
Quản Tự vỗ vỗ đầu Lăng Tiếu, vừa cười vừa nói: "Được rồi. Xem ra đúng là em của tôi sai rồi. Tôi thay mặt nó xin lỗi Tần Lạc".
Quả nhiên, câu này của gã vừa nói ra, liền có hiệu quả vô cùng hoàn mỹ.
Lăng Vẫn nhìn Quản Tự, lộ vẻ cảm kích gã nguyện vì bạn bè mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống. Còn Lăng Tiếu, lại che mặt hạnh phúc khóc ồ lên...
Giờ khắc này, nàng cảm giác trao gửi bản thân là đáng giá.
Những người kia theo bọn họ chạy tới, cũng vì bị nhân phẩm Quản Tự chinh phục mà nguyện ý đảm đương mọi chuyện.
Gã cúi đầu với Tần Lạc, nhưng lại giành được nhân tâm.
Có một số người nguy hiểm như vậy đấy, gã luôn có thể trong lúc gặp nguy cơ tìm được cơ hội phản kích.
Quản Tự nhìn Tần Lạc, lần nữa nói: "Tôi thay sự vô lễ của em gái tôi xin lỗi anh. Xin anh tha thứ".
Nói xong, gã gật đầu với Cừu Yên Mị, cười nói: "Cảm ơn thịnh tình khoản đãi của Cừu tiểu thư, Quản Tự ghi nhớ trong lòng".
Sau đó, trong ánh nhìn của người toàn trường, Quản Tự dẫn người nhóm gã rời đi.
Nếu đã xảy ra chuyện như vậy, nếu tiếp tục nán lại cũng không có ý nghĩa.
Hơn nữa, gã cũng không có cách gì làm bộ như chưa có gì xảy ra được.
Trữ Toái Toái đi ở sau cùng, muốn nói lại thôi, định nói với Tần Lạc chuyện gì đó. Nhưng cuối cùng lại thở dài, bước vội ra ngoài.
"Hắn rất nguy hiểm". Vương Cửu Cửu nhìn bóng lưng Quản Tự rời đi, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Tôi biết". Tần Lạc gật đầu.
Đối thủ quá cứng thì dễ gãy, đối thủ quá mềm thì thiếu sát khí. Chỉ có loại đối thủ biết co biết duỗi này, mới là sự tồn tại khủng bố nhất giáng cho người ta một kích trí mạng.
Vương Cửu Cửu không nói thêm lời nào. Trong cuộc chiến giữa các đàn ông, nữ nhân tốt nhất nên ít làm chủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vương Cửu Cửu giới thiệu Tần Lạc cho các bạn của nàng, Nha Đầu (bé gái), Cẩu Hùng (gấu chó), Tử Đạn Đầu (viên đạn chết), và Công Binh đều xuất thân đại viên quân khu.
Nha Đầu chính là nữ sinh thanh tú đeo kính, cha là Thượng tướng. Cẩu Hùng là một gã to cao, là con của Phó tham mưu trưởng quân khu. Tử Đạn Đầu và Công Binh là hai anh em, cũng xuất thân quan quân thế gia.
Đương nhiên, nếu không có chút thân phận, thì sẽ không có cơ hội tham gia nhóm này.
Bởi vì thái độ của Vương Cửu Cửu với Tần Lạc, cho nên, bọn họ lúc nói chuyện với Tần Lạc thân mật vô cùng.
Lúc cả nhóm đang muốn tìm chỗ vắng nói chuyện phiếm thì Cừu Yên Mị ở phía sau gọi: "Hai vị xin chờ một chút".
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cừu Yên Mị. Không biết cô gái bí hiểm này còn muốn làm gì đây.
Vừa rồi Tần Lạc nói toẹt không giữ mặt mũi cho nàng, chẳng lẽ nàng muốn kiếm chuyện.
Nghĩ như vậy, Vương Cửu Cửu kìm lòng không được liền tiến tới một bước, chắn trước người Tần Lạc.
Cừu Yên Mị nhấc váy đi về phía hai người, thân thể đẫy đà thật hấp dẫn người ta cực độ. Ở đây không ít thanh niên có lực tự kiềm chế kém nhìn thân thể uyển chuyển của nàng đều len lén nuốt nước miếng.
"Yên Mị mới tới Yến Kinh, rất vui có thể quen biết người trẻ tuổi như hai vị. Nếu không chê, hy vọng có thể kết bạn với các người". Lúc Cừu Yên Mị nói chuyện, chủ động vươn tay ngọc thon thon sơn móng đen về phía Vương Cửu Cửu.
Tần Lạc cũng không biểu hiện ra cá tính đặc biệt gì khiến người ta trước mắt sáng ngời. Nhưng mới vừa rồi lúc gây lộn với người khác hắn không chút hoang mang, vẻ bình tĩnh như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay khiến nàng ấn tượng rất sâu.
Hơn nữa, có thể một chiêu dồn địch, chắc hẳn bản lĩnh cũng không tệ.
Về phần Vương Cửu Cửu, nàng càng nhìn càng thích. Sự mạnh mẽ và quật cường của cô bé này cực kỳ giống mình lúc trẻ.
Đáng tiếc, trách nhiệm của mình là gánh vác gia tộc, tiến vào lây nhiễm những tính toán bên trong xã hội nên đã mất đi sự sắc sảo và cố chấp với tình yêu trong quá khứ.
Còn cô bé này, vẫn còn là viên ngọc thô đang được chạm trổ.
Vương Cửu Cửu sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn đưa tay ra bắt tay với Cừu Yên Mị.
Sau đó Cừu Yên Mị lại đưa tay kia tới trước mặt Tần Lạc, cười nói: "Anh chàng đẹp trai, vẫn chưa biết tên của anh".
"Tôi tên Tần Lạc". Trong sự ghen tỵ của nhóm, Tần Lạc nắm chặt tay cô gái này.
Ai cũng không ngờ tới, tân quý hội kinh thành này lại chủ động kết giao với tiểu nhân vật không có danh tiếng gì cả.
"Tần Lạc? A, cùng họ với một người bạn của tôi. Nếu có cơ hội, các người nên nhận thức một chút". Cừu Yên Mị cười nói.
"Hy vọng thế". Tần Lạc gật đầu.
"Được rồi. Không quấy rầy các người nữa. Tôi còn có bạn đang đợi. Nếu có cơ hội, sẽ liên lạc nhiều hơn". Cừu Yên Mị cười nói.
"Ừm". Tần Lạc và Vương Cửu Cửu gật đầu.
Cừu Yên Mị sau khi xoay người đi vài bước, người đột nhiên khựng lại, sau đó vẫy vẫy tay với Tần Lạc, nói: "Tần Lạc, tôi có câu muốn nói với anh, không biết có tiện không".
Tần Lạc liếc nhìn Vương Cửu Cửu, nói: "Không sao. Rất tiện".
Cho dù cô có chuyện muốn làm một mình với tôi, cũng không có vấn đề.
Tần Lạc bây giờ chính là một con cừu non bụng đói vơ quàng, vì muốn sớm ngày thoát khỏi cái danh xử nam, hắn cũng không thèm quan tâm đối phương là ai nữa. Chỉ cần là con gái thì tốt rồi.
Tần Lạc đi tới, thân thể Cừu Yên Mị nhích tới gần hắn. Hắn lập tức ngửi được mùi thơm trên người nàng. Mùi hương này có ma lực mê hoặc lòng người, là hỗn hợp giữa nước hoa và mùi thơm cơ thể con gái. Ngửi được không chỉ khiến người ta say mê, mà còn khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
"Anh gửi lời thăm tới chị Khuynh Thành thay tôi nghen". Cừu Yên Mị thì thầm bên tai hắn.
"Khuynh Thành?" Tần Lạc sửng sốt.
"Lệ Khuynh Thành". Cừu Yên Mị nói xong, không tiếp tục lưu lại nữa xoay người rời đi.
Tần Lạc ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Hắn rốt cục hiểu vừa rồi vì sao Cừu Yên Mị đột nhiên lại giúp mình, hóa ra là nàng biết Lệ Khuynh Thành.
Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể chứ?
Mặc dù Lệ Khuynh Thành cũng có chút thực lực, nhưng mà, nàng chẳng qua là một giáo viên đại học y khoa, một bà chủ thẩm mỹ viện, một đại cổ động đứng thứ hai công ty làm đẹp. Cổ đông đứng đầu chính là mình.
Lúc mới tới, Vương Cửu Cửu đã giới thiệu qua bối cảnh và thực lực Danh Viện Hội.
Cừu Yên Mị này là bà chủ mới nhậm chức của Danh Viện Hội, bối cảnh sau lưng chắc là kinh người. Sao nàng lại có quan hệ với Lệ Khuynh Thành chứ?
"Sao thế?" Vương Cửu Cửu đi tới cạnh Tần Lạc, thấp giọng hỏi.
"Không có gì. Cô ta nhờ tôi gửi lời thăm một người bạn". Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu gật đầu, nói: "Chúng ta về thôi".
"Ừ". Tần Lạc đồng ý.
Đêm đã khuya, bầu trời không có ngôi sao nào. Không khí có chút oi bức, âm u, giống như sắp mưa.
Nhưng, chuyện này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến sự yêu thích của nam nữ đô thị với ban đêm. Bọn họ đi qua những nơi ánh sáng rự rỡ, đi tới những nơi rộn ràng tiếng cười.
"Cửu cửu, cảm ơn em". Tần Lạc cười nói. Tối nay Vương Cửu Cửu ra mặt giúp hắn lần nữa, khiến hắn có loại cảm giác vô dụng.
"Cảm ơn gì chứ? Sau này không cho phép khách khí với em như vậy nữa". Vương Cửu Cửu vui vẻ nói. Chỉ cần sóng vai đi bên cạnh Tần Lạc đơn giản như vậy, nàng đã cảm thấy vui vẻ rồi.
"Tôi lo sẽ mang đến phiến phức cho em".
"Yên tâm đi. Thầy quên thân phận của em rồi à? Mặc dù ba em quản em rất nghiêm, không được lái xe thể thao đẹp, không được mua túi xách hàng hiệu, không thể quét thẻ tín dụng thỏa thích. Nhưng thỉnh thoảng đánh mấy mao tặc (kẻ thô bỉ) không có mắt thì không có vấn đề gì.
Ở trong miệng của nàng, Quản Tự đã trở thành "Mao tặc không có mắt".
"Hơn nữa, em không cho phép bọn họ khi dễ thầy". Vương Cửu Cửu xoay người nhìn Tần Lạc, nói.