Mấy người trong phòng trơ mắt nhìn Jesus đẩy cửa tiến vào, cười tà dị với chúng, sau đó Jesus dùng tốc độ nhanh như cơn gió, nhanh chóng nhặt những thẻ bài rơi vãi trên mặt đất vào một cái mâm, một cái mâm không đủ, phải dùng tới hai cái mâm. Khi hai cái mâm không đủ, Jesus đành dùng tới túi quần áo bộ comple của mình.
Jesus không muốn bỏ sót bất kỳ thẻ bài nào. Có trời mới biết gã chủ nhân keo kiệt kia khi đổi tiền phát hiện không đủ số lượng có nghi ngờ mình cất dấu làm của riêng hay không?
"Tại sao lại thả cho hắn đi." Gã thanh niên tóc quăn đứng trong góc phòng, nhìn Jesus đóng cửa căn phòng lại hỏi với vẻ khó hiểu.
"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng." Sắc mặt Bá Tước vô cùng bình tĩnh. Bàn tay ông ta lại tiến vào trong người ả phụ nữ, giống như lúc trước nó chưa từng rời khỏi đó vậy.
"Đây đúng là cơ hội rất tốt." Gã thanh niên tóc quăn nói vẻ tiếc nuối. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Bây giờ chúng đang ở khách sạn Caesar. Ở chỗ đó không phải mỗi giây mỗi phút đều là cơ hội sao?" Bá Tước hỏi ngược lại.
Gã thanh niên tóc quăn cũng như nhớ tới chuyện vui vẻ gì đó, gã không nhịn được nhếch môi cười, nói: "Nếu như hắn biết khách sạn Caesar cũng do chúng ta khống chế, vậy hắn có chuyển chỗ ở hay không nhỉ?"
Nếu như Jesus vừa mới rời khỏi phòng và Tần Lạc vừa mới đi lúc trước nữa nghe được cuộc nói chuyện này, cả hai không thể không giậm chân tức giận. Khách sạn Caesar nơi bọn họ ở cũng nằm dưới sự khống chế của đám người này.
Cái gì là tự chui đầu vào lưới? Cái gì gọi là tự tìm con đường chết?
Cứ nhìn bọn họ thì biết.
"Ở Las Vegas có mấy trăm khách sạn, khách sạn cao cấp không hơn hai mươi nhà. Hết lần này tới lần khác chúng lại tìm tới chỗ chúng ta. Khi hắn vỗ bàn với tôi, tôi vẫn cố nén không nói cho hắn tin tức này. Người tới là khách. Có đạo lý nào đuổi khách ra ngoài không?" Bá Tước gõ gõ bàn, ả phụ nữ hiểu ý, lập tức ả lấy từ trong người Bá Tước ra một cái tẩu ngọc. Ả nhét một điếu thuốc lá vào cái tẩu, châm lửa, cái miệng nhỏ nhắn của ả hít một hơi rồi mới gắn vào mép Bá Tước.
Bá Tước hít một hơi thuốc rồi thoải mái thở khói thuốc lên người ả phụ nữ rồi ông ta mới nói với gã thanh niên tóc quăn: "Hãy làm tốt công việc của mày là được. Mấy ngày này tốt nhất không nên quấy rầy hắn."
"Không cần theo dõi chúng sao?"
"Chẳng lẽ hắn có thể bay ra ngoài?"
"Tôi không hiểu vì sao lại cho hắn thời gian? Tiễn hắn lên đường sớm, hoàn thành nhiệm vụ không phải tốt hơn sao?"
"Tao nói tao thích nước Mỹ, mày có tin không?" Bá Tước hỏi ngược lại.
"…"
"Nước Mỹ chết tiệt." Bá Tước tức giận mắng.
"Nếu như vậy." Gã thanh niên tóc quăn hỏi vấn đề cuối cùng: "Tại sao muốn gặp mặt hắn?"
"Không phải tao muốn gặp hắn mà hắn chủ động yêu cầu gặp mặt tao." Bá Tước nói: "Tao còn muốn xác định xem sẽ dùng cách thức nào để giết hắn. Bây giờ tao nghĩ tao đã nghĩ ra rồi. Bảo bối, em cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy phương pháp này rất hay." Ả phụ nữ cười nói.
………………
"Cái gì?" Ly trừng mắt hỏi: "Gặp mặt mà không làm gì sao?"
"Không phải là không làm gì." Tần Lạc cười ha hả nói: "Đánh mấy ván bài, thắng hai mươi lăm triệu USD."
"Ngu ngốc." Ly mắng: "Mọi người sắp chết, còn cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
"Người nào sắp chết?" Tần Lạc hỏi.
"Anh!"
"Tôi chết cũng để tiền lại cho cha mẹ, người nhà dùng. Chuyện đó và thắng tiền có liên quan gì với nhau?"
"Đồ tham tiền!" Ly oán hận nói.
Hồng Phu đứng dậy khỏi ghế, nàng đi tới gần Tần Lạc hỏi: "Tại sao không trao đổi người?"
"Tạm thời không trao đổi."
Tần Lạc nghiêng đầu một khoảng ba mươi lăm độ, suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ là đợi tới khi chấm dứt đại hội y học."
"Tại sao phải đợi cho tới khi đó?"
"Chúng nói là trước tiên muốn tôi làm xong việc chính, vì nước nhà giành vinh quang."
"Lúc này là lúc nào mà còn vì nước nhà giành vinh quang?" Hồng Phu bĩu môi nói. Nàng thực lòng muốn cải thiện cuộc sống của người Miêu nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác vinh dự vì đất nước Trung Quốc.
"Chúng e ngại thân phận của anh ấy." Cho dù về phương diện suy tính mưu kế, xử lý công việc, Ly đều mạnh hơn Hồng Phu. "Chúng lo lắng rằng giết anh hùng lúc này sẽ ảnh hưởng quá xấu. Bây giờ Trung Quốc không giống Trung Quốc trước kia. Đội trưởng đoàn đại biểu bị giết, cho dù là nước Mỹ cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này."
"Tôi biết. Không cần chị phải nói." Hồng Phu tức giận nói.
Nàng muốn biết câu trả lời nhưng tuyệt đối không muốn câu trả lời từ miệng của Ly.
Nói như vậy không phải bản thân mình còn ngu hơn cả chị ấy sao?
Nếu như Tần Lạc trả lời câu hỏi này, Hồng Phu sẽ chấp nhận.
Dù sao nàng đã từng thua dưới tay hắn mà.
"Cô biết cái gì?" Ly cau mày hỏi. Ly cũng không thích Hồng Phu bởi vì Hồng Phu đã từng đó tuổi rồi mà lúc này cứ làm bộ ngây thơ.
"Cái gì tôi cũng biết."
"Biết rồi mà còn hỏi?"
"Tôi thích hỏi không được sao?"
"Ngu ngốc."
"Chị nói người nào ngu ngốc?"
"Nói cô."
"Chị mới ngu ngốc."
"Cô."
"Cẩn thận không tôi hạ cổ giết chị."
"Một đao giết chết cô đó."
Một người mặc váy trắng. Một người mặc quần đen.
Một người kiều mỵ đáng yêu. Một người xinh đẹp, nghiêm nghị.
Hai cô gái này tranh cãi với nhau thực khiến người ta đau cả đầu. Jesus làm bộ không nhìn thấy gì, ra vẻ khát nước, gã bỏ chạy sang phòng khách pha trà.
"Những chuyện này cứ giao cho Tần Lạc xử lý. Anh ta rất am hiểu." Jesus cầm chén trà, nhìn màn hình ti vi, thầm nghĩ trong đầu.
"Thôi được rồi. Hai người đừng làm ầm ĩ nữa." Tần Lạc quát lên: "Bây giờ là lúc nào mà hai người còn tâm trạng cãi nhau hả?"
"Vậy mà anh còn đi đánh bài?" Cà hai cô nàng đồng thanh nói.
Cả Hồng Phu và Ly đều không ngờ chính mình cùng lên tiếng hỏi với đối phương. Cả hai liếc nhìn nhau, cùng hừ một tiếng rồi cùng quay đầu nhìn sang hướng khác.
"Tôi chỉ là vì hoàn cảnh." Tần Lạc giải thích vẻ bất đắc dĩ: "Hơn nữa tôi đã thắng tiền."
Tần Lạc lo lắng hai cô nàng lại tiếp tục tra hỏi hắn về chuyện đánh bài nên hắn vội vàng chuyển sang chủ đề khác: "Chúng không muốn trao đổi con tin, chúng ta chỉ biết tiếp tục chờ mà thôi. Nhưng chờ cũng không phải là biện pháp hay. Jesus, lại đây, chúng ta cùng thương lượng biện pháp giải quyết."
Jesus cần chén trà đi tới nói: "Mặc dù bọn họ không dám đối đầu với Hoàng Đế nhưng mua một ít tin tức hẳn không thành vấn đề."
Tần Lạc rút chi phiếu từ trong túi ra, đặt vào tay Jesus và nói: "Anh cầm số tiền này. Anh phụ trách việc liên lạc với bọn họ. Cho dù phải ra bao nhiêu tiền, cũng phải nghĩ cách tìm ra nơi của cô."
Trong thế giới ngầm, có một nghề nghiệp gọi là người cung cấp tin tức. Chỉ cần bạn có thể trả đủ tiền để mua, bọn họ thậm chí còn có thể giúp bạn dò la được thông tin về màu quần chíp của nữ hoàng Elizabeth.
"Tôi biết cần phải làm gì." Jesus nhìn chi phiếu trên bàn, cười nói: "Anh không sợ tôi cần tiền bỏ trốn hả?"
"Anh sẽ không làm vậy." Tần Lạc trả lời. Hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này.
"Nhưng hẳn anh hiểu tình hình bây giờ khác với trước kia. Trước kia đi bên cạnh anh rất kích thích, còn được nổi tiếng, còn có các loại mỹ nữ, cuộc sống rất dễ chịu, khoan khoái, đương nhiên tôi sẽ không bỏ trốn. Bây giờ chúng ta chuẩn bị liều mạng với Hoàng Đế, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng có thể chết."
Tần Lạc nhìn vào mặt Jesus cười nói: "Anh có thể lấy đi mười triệu USD, tôi cũng không trách anh."
Sau đó Tần Lạc quay người nhìn Ly và Hồng Phu nói: "Cho tới tận bây giờ tôi vẫn quên không hỏi hai người một vấn đề giống như của Jesus vậy. Tình hình lúc này của chúng ta rất xấu, cũng rất nguy hiểm. Tôi tới là vì tôi không thể không tới. Tôi chỉ muốn cứu cô tôi về. Nhưng hai người không nhất định phải tới. Lý do nghĩa khí rất quan trọng, tính mạng cũng rất quan trọng. Bây giờ tôi sẽ cho hai người một cơ hội lựa chọn. Hai người các cô có thể rời khỏi đây, mang theo ba mươi triệu USD. Nếu như ba người cùng rời khỏi đây, mỗi người mười triệu, coi như là lời cảm ơn tất cả những gì mọi người làm cho tôi từ khi quen biết tới giờ."
"Thật ra tôi muốn tìm thuốc giải." Hồng Phu cười nhạt nói: "Anh không cho tôi thuốc giải. Anh chết, tôi cũng không sống được."
Lập tức Tần Lạc móc trong người ra một cái lọ trắng nhỏ, hắn mở nắp, lấy ra một hoàn thuốc màu xám, đưa cho Hồng Phu, nói: "Đây là thuốc giải."
"Anh không gạt tôi chứ?"
"Chuyện xảy ra tới mức này, tôi có cần thiết phải lừa gạt cô không?"
Hồng Phu nhìn chằm chằm vào Tần Lạc một lúc lâu, sau khi xác định lần này Tần Lạc nhất định sẽ không đưa cho mình thuốc giải giả nàng mới bỏ hoàn thuốc vào trong miệng.
Jesus cầm chi phiếu của Tần Lạc, nhìn Hồng Phu hỏi: "Cô có muốn đi không?"
"Tại sao không đi." Hồng Phu cười hì hì nói: "Tôi không muốn chết."
"Còn cô?" Jesus nhìn Ly hỏi.
Ly đang khinh bỉ hànhđộng của hai người. Sau khi nàng nghe nói bọn họ sẽ rời đi, sắc mặt nàng âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.
Nghe câu hỏi của Jesus, Ly lạnh lùng nói: "Tôi không đi."
Nếu như phải chết, tôi sẽ cùng hắn chết.