"Phu nhân, tôi cố ý chạy tới đây nói cho ngươi một chuyện vui." Tiểu lão đầu tóc bạc cười ha ha nói.
"Vậy sao?" Người phụ nữ ưu nhã đứng dậy, tự mình rót cho tiểu lão đầu một chén rượu rồi cười nói: "Tôi thật tò mò tin tức gì mà có thể làm bá tước đại nhân vui vẻ như thế?"
"Đương nhiên, nếu có thể lần nữa nhấm nháp máu của phu nhân giác đấu sĩ, cũng là một chuyện phi thường vui." Bá Tước híp mắt đánh giá Violet, lễ phục màu bạc cũng không thể che hết được bộ ngực ngồn ngộn, nói: "Tôi thua hai lăm triệu đô, thua trong tay tên tiểu tử Trung Quốc kia."
"Oh?" Violet dừng động tác rót rượu một chút nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, vừa cười vừa nói: "Đã gặp qua rồi? Thế nào?"
"Đã gặp qua. Không sai, tôi rất có hứng thú." Bá Tước cầm chén rượu hắc hắc cười.
"Tôi cũng đã gặp qua rồi. Tôi cũng rất có hứng thú." Violet nâng chén rượu với hắn, hai người đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Bá Tước buông chén rượu, vừa cười vừa nói: "Phu nhân sẽ không chỉ vì nguyên nhân như vậy mà động thủ chứ?"
Violet ngậm cười, nói: "Bá Tước đại nhân, tôi đã già rồi."
"Ai dám nói phu nhân già, tôi lập tức giết chết hắn nấu ăn vào bụng." Bá Tước nghiêm trang nói. Nhớ tới người phụ nữ này vừa rồi mới rót rượu lộ ra bộ ngực tuyết trắng, ngón tay trỏ không khỏi động đậy. "Phu nhân còn trẻ tuổi như thế…Chính là tuổi đẹp nhất."
Violet phu nhân nghĩ tới Bá Tước nói giết người ăn vào bụng, không khỏi nhìn hắn một cái.
Gọi hắn là Bá Tước, thân phận hắn quả thật chính là một bá tước.
Nhưng đồng thời hắn cũng là một tên tội phạm.
Tội danh của hắn là giết người, hơn nữa ngược đãi cả thi thể… hắn đã đem người tình của mình giết chết, hơn nữa còn đun sôi ăn thịt.
Đám cảnh sát từ biệt thự lạnh giá của hắn tìm được một đầu phụ nữ, cũng phát hiện ra một nồi thịt, lại còn có trong thùng rác một đầu khớp xương đã được gặm sạch sẽ.
Đám cảnh sát ai ai cũng nôn ọe tại chỗ, mà hắn cũng thoát ly khỏi giới quý tộc, sống một cuộc sống quý tộc thuộc về riêng hắn.
Chỉ là, hắn lại đem chuyện này nói ra trước mặt mọi người, tâm lý của người này thật không biết là điên khùng hay là biến thái.
"Cám ơn Bá Tước đại nhân quá khen." Violet phu nhân chú ý tới ánh mắt biến lạnh của lão, lập tức lại nở nụ cười ôn nhu: "Bá Tước đại nhân còn chưa nói rốt cuộc là chuyện gì làm người vui như vậy?".
"Tôi đã nói rồi mà, tôi thua hai lăm triệu đô." Bá Tước cười ha ha nói.
"Bá Tước đại nhân thật hay nói đùa."
"Quả thật là không nói đùa." Bá Tước cao giọng nói: "Trạm canh gác dò xét báo cáo, trong số vài người Tần tiểu tử kia mang đến, có một nửa đã rời đi. Jesus đi, còn có cái…tiểu nữ hay hạ độc kia, nàng ta chính là Cổ Vương. Bây giờ hắn chỉ còn có một người, một người con gái mặc hắc phục. Nếu như phu nhân đồng ý, chúng ta bây giờ có thể đem hắn đánh rớt lại, chúng ta hợp tác có phải hay không cũng sớm kết thúc. Bên phía tây đẩy mạnh cũng không thuận lợi, Hoàng Đế mà trách tội tôi cũng không biết nói sao."
"Thật vậy sao?" Violet nhíu mày. "Lúc trước trong Trung Quốc, bọn họ ở chung cũng được mà?"
"Vậy thì sao?" Bá Tước vẻ mặt đầy ngạo khí nói. "Bọn họ bây giờ là đang đối mặt với Hoàng Đế, muốn mời sát thủ cũng không được, Jesus cho dù có nắm trong tay một đống tiền cũng không có ai nguyện ý hỗ trợ. Tại châu Âu không có người nào nguyện ý chọc tới Hoàng Đế, tại châu Mỹ, tại nước Mỹ cũng như thế."
"Bá Tước đại nhân nói rất đúng." Tử La Lan trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không nên rơi vào bẫy của chúng."
"Phu nhân, có phải ngươi quá cẩn thận không?" Bá Tước không vui nói. "Jesus là một sát thủ, hắn có thể bỏ qua tín điều của một sát thủ để ám sát mục tiêu, còn có cái gì mà hắn không dám làm? Hắn chính là sỉ nhục của giới sát thủ. Về phần Cổ Vương, nghe nói trước kia nàng ta là đối thủ của tiểu tử họ Tần, sau lại vì
nguyên nhân gì đó mà hợp tác…nhưng quan hệ như thế cũng chưa đủ để nàng ta đi chịu chết. Đây là một sự thật xã hội, chưa người nào dễ dàng vì người khác mà giao ra tính mạng…Mặc dù là bạn tốt thâm giao cũng không được."
"Vậy đối với Hoàng Đế thì sao?" Violet phu nhân đột nhiên hỏi.
Bá Tước như bị chọc giận, ánh mắt tức giận, nghiêm mặt nói: "Đó là tín ngưỡng."
…………………………
Tần Lạc một người một phòng, hắn cũng không ngại đem Ly cùng với Ngọc Nữ an bài trong phòng mình. Nhưng hắn cũng biết việc này không thể được.
Hắn lúc này có một thân phận khác, chính là đại biểu đoàn đội trưởng của Trung Quốc quốc y. Nếu như trong phòng hắn xuất hiện hai người phụ nữ, ngay ngày mai sẽ có lời đồn trong đoàn đại biểu, thậm chí còn truyền tới quốc nội.
"Ngươi biết không? Đại đội trưởng của chúng ta buổi tối ngày hôm qua kêu hai người đến…Hai tiểu thư…".
"Một người da vàng, một người da trắng…vóc người…chà chà…"
"Nhìn hắn hào hoa phong nhã, không nghĩ tới buổi tối lại cầm thú như vậy."…
……………… Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hơn nữa còn có một phó đoàn trưởng có quan hệ không tốt với hắn ở một bên nhìn chằm chằm. Hắn lúc này không thể không cố kỵ
Bởi vì muốn an bài cho khách quý của mỗi nước, các phòng khách sạn tương đối là khẩn trương. Nhưng có tiền có thể xui ma khiến quỷ, những lời này đối với Hoàng Đế thì không linh nhưng đối với giám đốc khách sạn thì rất có hiệu quả. Tần Lạc trả gấp ba lần giá tiền, khách sạn lập tức cấp cho một gian phòng nguyên để dành cho một chi đoàn đại biểu đến vào ngày mai. Về phần bọn họ giải thích như thế nào với đoàn đại biểu kia, không phải là chuyện tình mà Tần Lạc phải lo lắng.
Đem Ngọc Nữ nhét vào ghế sô pha, Tần Lạc nhìn Ly hỏi: "Em một người có thế được không?".
"Thêm người là được sao?" Ly hỏi ngược lại.
"Tôi lo lắng không có ai thay phiên cho em, cả đêm em không được nghỉ ngơi." Tần Lạc nói
"Tôi không cần nghỉ ngơi".
"Như vậy rất mệt."
"Là thói quen thôi." Ly nói.
Nghe được Ly nói, Tần Lạc có chút đau lòng.
Trước kia Ly đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn tại quốc nội lo lắng, cầu nguyện, cũng không biết công việc của nàng là như thế nào. Bây giờ họ sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai tác chiến, mới từ từ hiểu rõ một ít, cuộc sống bên ngoài của nàng gánh chịu rất nhiều áp lực.
"Tôi ở đây cùng với em." Tần Lạc nói. "Buổi tối em ngủ giường tôi ngủ trên ghế sa lông."
"Nàng ta ngủ ghế sa lông." Ly chỉ vào ghế sa lông, nơi Ngọc Nữ đang nằm mê man.
"Tốt. Vậy tôi với em ngủ trên giường."
"Không được." Ly vội nói.
"Vậy để hai người các em ngủ giường, tôi ngủ ghế sa lông." Tần Lạc nói. Bởi vì phòng khách sạn đã hết, bọn họ chỉ còn phòng có một giường lớn. Trong phòng cũng chỉ có một giường lớn và một ghế sa lông. Hắn cùng Ly ngủ trên giường, Ngọc Nữ ngủ ghế sa lông. Hắn đồng ý nhưng Ly lại không đồng ý. Như vậy hắn ngủ ghế sa lông, Ngọc Nữ cùng Ly ngủ trên giường, không biết như vậy có được hay không.
Còn có cách nữa là hắn cùng với Ngọc Nữ ngủ giường, Ly ngủ ghế sa lông nhưng điều này hắn không nói. Tất nhiên cách này Ly sẽ trăm phần trăm không đồng ý.
Ly nhìn Ngọc Nữ, nghĩ đến nàng ta vừa ăn rắn lại thấy buồn nôn, lắc đầu nói: "Không được, tôi không ngủ cùng nàng ta."
Vạn nhất con rắn kia bò ra từ trong lỗ tai, lỗ mũi nàng ta thì phải làm sao được?
"Tôi cũng nghĩ như vậy, vậy chúng ta ngủ giường đi." Tần Lạc nói.
Thấy Ly lại muốn phản đối, Tần Lạc vội nói: "Không nên lo lắng, tôi đối với em không có ý đồ gì đâu. Bây giờ cũng không có cách nào …buổi tối, tôi mặc quần áo ngủ, em muốn cởi quần áo hay không tùy em. Cũng chỉ còn cách này thôi."
Ly suy nghĩ một lát, cũng không có biện pháp nào khác.
Tần Lạc không muốn trở về, đích thật hắn vẫn có chút lo lắng cho an nguy của Ly.
Bọn họ không có ở cùng tầng lầu, nếu như phát sinh chuyện gì, cho dù có kịp thời biết được, hắn có chạy lên cũng chậm mất rồi.
"Được rồi." Ly nói.
Bôn ba cả ngày, Tần Lạc đi tắm rửa một chút. Tắm xong lại mặc quần áo mình đi ra, thật đúng là chuẩn bị "hợp y mà miên" (mặc nguyên quần áo đi ngủ).
"Em cũng tắm rửa chút đi." Tần Lạc nói.
Ly suy nghĩ một chút, cũng vào tắm rửa.
Đi ra cũng mặc nguyên quần áo như cũ, làm Tần Lạc cũng có chút thất vọng.
"Nàng ta có thể chạy trốn không?" Ly chỉ vào Ngọc Nữ hỏi.
"Không đâu." Tần Lạc nói.
"Anh xác định?"
"Xác định." Tần Lạc phi thường khẳng định nói. "Tôi mới vừa rồi còn cho nàng ta uống hai viên thuốc. Đến giữa trưa ngày mai nàng ta cũng chưa tỉnh lại được."
"Vậy anh ngủ đi." Ly nói. "Tôi trông chừng."
"Em ngủ đi, có tình huống gì tôi gọi." Tần Lạc rất không có tự tôn nói. Cũng không có biện pháp, ai bảo thân thủ hắn không bằng người ta. Nếu có cao thủ đánh lén tất nhiên phải gọi Ly.
"Chờ anh gọi tôi thì cũng chậm rồi. Anh ngủ đi, ngày mai còn phải họp."
"Em ngủ đi, buổi tối tôi canh chừng. Ban ngày em cũng vất vả rồi…hơn nữa, tôi là đàn ông, em là phụ nữ, tôi như thế nào mà có thể ngủ để em thức được?".
"Tần Lạc…"
"Gì?"
"Trước kia có một người đàn ông, hắn không nghe tôi nói…"
"Ừ, rồi sao?"
"Kết quả hắn đã chết." Ly rút phi đao ra nói.
Tần Lạc run run một trận, vội vàng chui lên giường.