"Các ông có thể nói trung y là của các ông, Lý Thời Trân là của các ông, chữ Hán là của các ông, Khổng Tử là của các ông, Tây Thi là của các ông, tết đoan ngọ là của các ông, toàn bộ đều là của các ông hết."
"Chúng tôi có thể nói Lý Cương là của các ông, Phượng tỷ là của các ông, Quách Mỹ Mỹ là của các ông, Tiền Hoành Lượng cũng là của các ông. Dù sao nói thêm một chút cũng chẳng mất gì."
Những lời nói của Tần Lạc mang theo ý đối địch rõ ràng, lời vừa nói ra, Hứa Đông Lâm lập tức biến sắc.
Có một số người vô sỉ còn không biết, lại tưởng rằng đó là quang vinh của chính mình.
Hứa Đông Lâm cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, trái lại, hắn đối với những người tự cho là chuyên gia nghiên cứu này rất coi thường.
Nhưng hắn không tin không có nghĩa là những người Hàn Quốc khác không tin. Có rất nhiều người tin vào những thành quả nghiên cứu hoang đường đó, hơn nữa còn cho rằng người Trung Quốc đoạt lấy vinh quang của bọn họ.
Cho nên lời của Tần Lạc là mắng thẳng vào mặt, nhưng lại lấy một ít sự thật làm cơ sở để châm chọc. Lời lẽ mắng chửi như vậy, cũng đủ sức để đâm thẳng vào nội tâm người nghe.
"Anh ta đang nói cái gì?" Đoàn trưởng đoàn đại biểu Hàn Quốc Phác Chính Trực thấp giọng hỏi. Tần Lạc cùng Hứa Đông Lâm nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc, ông ta nghe không hiểu, người phụ trách phiên dịch bên cạnh lại không nói gì, nên ông ta chỉ có thể hướng về phía Hứa Đông Lâm mà hỏi.
Mặc dù Phác Chính Trực là đoàn trưởng đoàn đại biểu nhưng ông ta đối với người trẻ tuổi bên cạnh này cũng có chút coi trọng. Không nói tới ông của y là Hứa Phược, được xem là y thánh của Hàn Quốc, bản thân y cũng là một thầy thuốc rất cao minh, được xem như là hy vọng cho sự phục hưng của nền y học Hàn Quốc.
Hơn nữa, mỗi một người trong đoàn đại biểu Hàn Quốc đều biết được khuôn mặt Tần Lạc, thấy Hứa Đông Lâm cùng với đối thủ nói chuyện, hiển nhiên là muốn biết nội dung bên trong.
"Anh ta nói rằng chúng ta thừa nhận cái tên Tiền Hoành Lượng thắng tiền té xỉu kia là người của chúng ta. Hơn nữa, đây là việc mà chúng ta am hiểu nhất." Hứa Đông Lâm cố gắng áp chế cơn giận dữ, giọng nói bình tĩnh như đang báo cáo với lãnh đạo.
"Cái gì? Anh ta dám nói như thế sao?" Phác Chính Trực tức giận nói.
Hứa Đông Lâm dùng ngôn ngữ Hàn Quốc để nói, nên không ít đội viên nghe được.
"Người Hàn Quốc chúng ta sao lại xuất hiện loại người cặn bã như vậy? Thật đúng là hết thể diện."
"Ha ha, một người là phó đoàn trưởng đoàn đại biểu của một quốc gia, đánh bạc thắng tiền mà lại kích động đến hôn mê té xỉu. Người Trung Quốc nghèo đến thế sao? Bọn họ nhất định là chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy."
"Tiểu tử này thật là đáng hận. Trung Quốc chẳng lẽ không có người sao? Lại phái một người không có tố chất như vậy đến tham dự đại hội?"
Những người Hàn Quốc này tức giận nói nhao nhao cái gì đó, dù sao Tần Lạc nghe được nhưng một câu cũng không hiểu.
Hơn nữa, bọn họ đứng trong phòng ăn đã lâu, gần như tất cả mọi người đang ăn cơm trong phòng ăn đều đem ánh mắt đặt lên người bọn họ.
Nếu không có hại gì, Tần Lạc cũng chuẩn bị xoay người rời đi. Cùng với một đám người ham mê hư vinh nhưng năng lực lại rất yếu này đứng nói chuyện, hắn cảm thấy rất mất thể diện.
"Anh không có tư cách chê cười chúng tôi." Hứa Đông Lâm đứng phía sau lớn tiếng nói.
"Xem hôm nay báo chí đã nói gì? Các anh mới là sự chê cười lớn nhất của toàn bộ thế giới."
"Đã xem qua." Tần Lạc xoay người, quay đầu lại. "Bất quá, tôi tin tưởng các ông rất nhanh sẽ biết, các ông tại chỗ này, hôm nay, sẽ là sự chê cười lớn nhất của toàn bộ thế giới. Đến lúc đó, để xem các ông có còn cười nổi không."
"Hy vọng là như thế." Hứa Đông Lâm bình thản cười, trong mắt có thần sắc coi thường.
"Cũng như tôi đã chinh phục Hàn Quốc, tôi cũng sẽ chinh phục nước Mỹ." Lúc nói câu này, trong mắt Tần Lạc toát ra niềm tin mạnh mẽ, ánh mắt sáng quắc, ngữ khí kiên định, dường như chuyện này là chắc chắn, không có gì để nghi ngờ.
Vẻ mặt Hứa Đông Lâm cứng ngắc. Sau khi nghe xong phiên dịch, đám người đại biểu của Hàn Quốc đều căm phẫn, còn có mấy người xúc động như muốn lao lên cùng Tần Lạc đại chiến ba nghìn hiệp.
"Dừng lại." Hứa Đông Lâm lớn tiếng quát.
Hai gã đội viên vừa mới tiến lên lập tức dừng lại, vẻ mặt tức giận nhìn Hứa Đông Lâm.
"Phó đoàn trưởng, hắn nhục mạ chúng ta như thế, chẳng lẽ chúng ta để mặc như thế sao?" Một gã đội viên hỏi giọng bất mãn. Dù sao Hứa Đông Lâm cũng là phó đoàn trưởng đoàn đại biểu Hàn Quốc, bọn họ phải bảo trì tôn trọng đối với y.
"Chẳng lẽ những lời hắn nói có gì không đúng sao?" Hứa Đông Lâm hỏi ngược lại.
"Nhưng hắn đâu có chinh phục chúng ta?"
"Nếu như vậy, lúc đó sao anh không đứng ra ngăn cản hắn."
…………….
Phác Chính Trực hung ác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Lạc đang dần đi xa, cau mày nói: "Đông Lâm, chuyện này cứ như vậy mà bỏ qua sao?"
"Đoàn trưởng, nơi này là phòng ăn, hiện tại đại biểu của toàn bộ thế giới cùng với phóng viên giới truyền thông đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta lại xông lên đánh nhau với bọn họ sao?" Hứa Đông Lâm khẽ nhếch miệng cười, nói tiếp. "Chinh phục nước Mỹ, cũng không dễ dàng như vậy đâu."
"Không sai." Phác Chính Trực nghe Hứa Đông Lâm giải thích xong, sự tức giận cũng đã vơi đi không ít. "Chúng ta cứ yên lặng xem bọn chúng tự bêu xấu. Lúc này bọn chúng như một cái đầm nước thối, chúng ta việc gì phải nhảy vào mà vật lộn. Như vậy chỉ khiến chính mình cũng bị dính nước bẩn, trở nên thối không ngửi được mà thôi."
"Đoàn trưởng nói rất đúng." Hứa Đông Lâm cung kính tán dương.
"Ha ha." Phác Chính Trực vỗ nhẹ vai Hứa Đông Lâm, nói: "Đông Lâm, thế giới này sẽ là của anh. Hắn không phải là đối thủ của anh."
"Tôi hiểu." Hứa Đông Lâm kiên định nói.
Để ý xung quanh tìm Tần Lạc, đã thấy hắn chọn lựa xong đồ ăn, đang cùng đội ngũ của hắn ngồi ăn cơm cùng một chỗ.
Bọn họ cũng không vì những điều báo chí đã đăng mà ủ rũ, im lặng. Ngược lại, cả đám người còn ngồi cười đùa nói chuyện thoải mái, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười vang, làm hắn cảm thấy rất khó chịu
"Không biết liêm sỉ." Phác Chính Trực dùng ngôn ngữ Hàn Quốc mắng.
Đại hội được cử hành ở trung tâm hội nghị quốc tế tại Las Vegas với chủ đề "y dược truyền thống, sự lựa chọn cho sức khỏe con người", do đại học y khoa quốc tế tổ chức. Có khoảng 96 đại biểu của các nước trên thế giới tham gia. Do sự ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới ngày càng cao nên vị trí của Tần Lạc là khá nổi bật.
Nội dung của hội nghị chủ yếu là để các đồng nghiệp trong giới y học tiếp xúc, trao đổi lẫn nhau, xúc tiến hợp tác giữa các nền y học truyền thống. Có hai người được giải Nobel lên diễn giảng, thông qua hệ thống phiên dịch, Tần Lạc cũng nghe hiểu được bọn họ đang nói gì, không đến nỗi mù mờ không hiểu.
Y học vốn tương thông lẫn nhau, Tần Lạc học trung y nhưng cũng có thể tiếp thu được kiến thức của Tây y.
Đến giữa trưa, hội nghị đã nhanh chóng chấm dứt. Tần Lạc chuẩn bị cùng đội ngũ rời đi, bỗng thấy một người thanh niên tóc vàng, mắt xanh đang bước nhanh về phía họ.
Người phiên dịch biết Tần Lạc không biết tiếng Anh, vội đi tới phía sau lưng Tần Lạc.
"Xin lỗi, vị này là đoàn trưởng Tần?" Người thanh niên trẻ tuổi hỏi.
Nghe phiên dịch xong, Tần Lạc trả lời: "Đúng là tôi."
"Xin chờ một chút, phó chủ tịch Reger muốn nói chuyện với anh."
"Được thôi." Tần Lạc gật đầu đáp ứng.
"Cám ơn."
Đã có người cần tìm, Tần Lạc liền trở về, ngồi ở chỗ cũ. Thông qua quyển sách nhỏ đã phát cho mỗi người lúc trước, Tần Lạc biết phó chủ tịch Reger là một trong những thành viên của tổ ủy, có quyền lực khá lớn.
"Nhưng ông ta tìm mình làm gì nhỉ?" Tần Lạc thầm nghĩ.
Không để cho Tần Lạc phải chờ lâu, một người đàn ông trung niên có hai bên tóc đã hơi bạc, tinh thần thoạt nhìn rất tốt, cùng với một đám người đang bước nhanh về phía hắn. Phùng Phú Cường mà buổi tối hôm qua hắn đã gặp, hơn nữa còn phát sinh ra xung đột, cũng ở trong nhóm người đó. Từ ý cười trên mặt
của Phùng Phú Cường, Tần Lạc cũng biết được những người này tới cũng không có ý tốt gì.
"Ai là đoàn trưởng Tần Lạc?" Phó chủ tịch Reger tới gần, nhìn Tần Lạc nói. Ông ta không có bắt tay Tần Lạc, trong trường hợp này là rất không có lễ phép. Hiển nhiên, ông ta không hài lòng với đoàn đại biểu Trung Quốc.
"Là tôi." Tần Lạc nói.
Reger thấy người trẻ tuổi này là đoàn trưởng đoàn đại biểu của Trung Quốc thì càng tức giận. Chẳng lẽ chính phủ Trung Quốc không coi trọng đại hội lần này sao? Sao lại phái đám người này tới đây, chẳng lẽ là chỉ tham gia cho có thôi? Hơn nữa, lại còn cho một người tuổi còn rất trẻ đảm nhiệm vị trí đội trưởng đoàn đại biểu.
"Chuyện gì đã xảy ra? Anh tại sao không quản lý cấp dưới của mình? Chúng ta chỉ cho nhân viên cấp dưới đến sòng bạc để thư giãn một chút nhưng ông ta lại là phó đoàn trưởng. Chẳng lẽ ông ta không biết làm gương cho cấp dưới sao? Càng không hay đó là tình trạng ông ta hiện giờ…các anh không xem báo chí hôm nay họ nói gì sao? Phóng viên họ đã viết như thế nào? Đại hội truyền thống y học lần này có được "khởi đầu tốt đẹp" nhỉ. Đây là đại hội y học hay là nơi để biểu diễn hài? Anh có biết, hành vi của các anh làm cho cả những người tham dự cùng với người tổ chức đại hội này đều lấy làm hổ thẹn không?"
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Tôi tưởng rằng chỉ có chúng tôi là mang tiếng xấu thôi?"
Mặc dù phó chủ tịch Reger chất vấn nhưng Tần Lạc biết trong lòng ông ta nghĩ gì.
Nếu như ông ta thật lòng cảm thấy hành vi như vậy làm hổ thẹn cả đại hội lần này, thì khi mọi chuyện vừa xảy ra vào tối hôm qua, ông ta đã ở nơi nào? Tại sao không nhanh chóng đứng ra trợ giúp cho bọn họ giải quyết chuyện đã xảy ra?
"Hoang đường. Anh hẳn là phải biết rồi, đoàn đại biểu của Trung Quốc là một thành viên của đại hội. Danh dự các anh bị hao tổn, danh dự của đại hội cũng bị ảnh hưởng theo."
"Tất nhiên là tôi biết." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Vì vãn hồi lại danh dự của nền y học truyền thống, cũng vì vãn hồi lại danh dự của đoàn đại biểu Trung Quốc chúng tôi, tôi có một việc muốn nhờ phó chủ tịch Reger trợ giúp một chút."
"Chuyện gì?" Reger cau mày hỏi.
Không biết có phải bản thân cảm giác sai hay không? Chuyện đã xảy ra như vậy mà tên đoàn trưởng trước mắt này lại không nóng nảy chút nào? Chẳng lẽ nói, hắn đã tìm được biện pháp giải quyết rồi sao?