Không chỉ nước Mỹ, quốc nội Trung Quốc cũng có vô số người đang theo dõi việc này.
Bởi vì vấn đề chênh lệch múi giờ, đài CNT cũng không thể truyền hình trực tiếp đến Trung Quốc, những lời Tần Lạc nói lúc đó, người dân chỉ được trình xem trình chiếu lại.
Một người là lưu học sinh Trung Quốc lấy nickname là "phiêu bạt khi còn sống" đã miêu tả trực tiếp lại toàn cảnh khi đó trên một diễn đàn. Từ lúc Tần Lạc cho trợ thủ rút ***g dưỡng khí ra, một người…không, cả nước Mỹ đều điên cuồng lên án Tần Lạc, nói anh Tần Lạc không có y đức…mà người nói đầu tiên lại là tiến sĩ Hoens, chuyên gia trên lĩnh vực bệnh xuất huyết não…Ồ, trời ạ, Tiền Hoành Lượng hộc máu rồi, ông ta đã hộc máu rồi, thật là tốt quá, tốt quá…
Tiền Hoành Lượng tỉnh táo lại, trước tiên giới truyền thông đã đem tin tức này công bố trên mạng: "Tần Lạc tiên sinh biểu diễn tuyệt kỹ thần châm, danh y cả nước Mỹ phải cúi đầu."
"Tôi biết sẽ có kết quả này mà, anh ta luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích…"
"Lão Đại thật tốt, ta yêu ngươi…mặc dù ta là đàn ông."
"Haha, anh ưu ái lão Đại, lão Đại cũng không ưu ái anh. Anh không thấy có vô số thiếu nữ hâm mộ đang chờ hiến thân sao?"
Khách sạn Sao Kim, trong văn phòng làm việc của Thái Công Dân.
Thái Công Dân đã ngừng làm việc, ngồi trên ghế sa lông nhìn kỹ Tần Lạc trên ti vi.
Người bên ngoài có thể không có biện pháp xem hình ảnh truyền hình trực tiếp, nhưng điều này không phải là vấn đề khó với ông. Nếu như ông cần, sẽ có người cầm máy quay quay lại trực tiếp hình ảnh ở bệnh viện rồi truyền tới đây. Chén trà vừa pha trên tay ông đã chuyển lạnh, nhưng ông vẫn chưa uống một ngụm nào.
Hậu Vệ Đông đứng ở phía sau, vài lần muốn chạy đi thay chén trà trong tay lãnh đạo, nhưng thấy ông đang chuyên chú như thế, hắn lúc này đi tới quấy rầy ngược lại có thể khiến ông cảm thấy phiền phức. Chỉ có thể "nhẫn nại" vì lãnh đạo phục vụ.
Lúc Hoens đứng ra lên án Tần Lạc, Thái Công Dân nhíu mày, thoáng có chút tức giận. Khi ngũ quan của Tiền Hoành Lượng đều chảy máu, ông mới có chút trầm tĩnh lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, thậm chí không nhịn được mà cười to lên thành tiếng.
"Ha ha tiểu tử này…" Thái Công Dân nhìn Tần Lạc trên ti vi nói. "Thật đúng là bị hắn làm cho đau tim mất."
Lúc ông nhận được điện thoại của Tần Lạc, nghe hắn báo cáo việc này, cũng thấy vô cùng sửng sốt.
Phẫu thuật cho người bị xuất huyết não? Còn tìm đài truyền hình truyền hình trực tiếp?
Nếu là người nào khác đang gọi điện thoại, ông có lẽ sẽ hoài nghi, người này có phải hay không là người điên?
Nhưng điện thoại do Tần Lạc gọi đến, ông cũng không thể không cẩn thận suy tính.
Thiên vị?
Đúng vậy, chính là thiên vị. Thái Công Dân chưa bao giờ phủ nhận điểm này.
Quả thật, nếu như kế hoạch này thành công…người có lợi nhất là Tần Lạc, nhưng có lợi cuối cùng là quốc gia cùng trung y. Đây không phải là diễn tập mà thật sự là trước mặt người dân nước Mỹ biểu diễn tuyệt kỹ của trung y.
Nhưng nếu thất bại thì sao?
Tần Lạc có thể kích động mà thực hiện kế hoạch nhưng ông là hậu thuận chống đỡ phía sau. Là một bộ trưởng của quốc gia, ông phải vì hình tượng quốc gia mà lo lắng, cũng là vì lo lắng cho tương lai của Tần Lạc.
Hơn nữa, nếu như thất bại, đối thủ sẽ phản kích vô cùng ác liệt. Cho dù hiện tại Tần Lạc đối với việc này đều không quan tâm. Nhưng sau khi về nước, sẽ phải chịu trách nhiệm làm lãnh đạo thiếu sót. Tuy rằng Tiền Hoành Lượng phải chịu trách nhiệm chính nhưng nếu Tần Lạc làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại thất bại trước mặt toàn bộ thế giới, hậu quả sau này hắn cũng không có khả năng gánh chịu được.
Thái Công Dân không do dự lâu mà trịnh trọng hỏi: "Anh có tin tưởng chắc chắn không?"
Tần Lạc trả lời: "Có."
Vì vậy Thái Công Dân liền đồng ý, hơn nữa còn bảo Chu Cường cố gắng giúp đỡ hắn.
Đây là tín nhiệm, không một chút hoài nghi.
Nếu như Tần Lạc thất bại, sẽ có rất nhiều người vui mừng đấy.
"Đúng vậy." Hậu Vệ Đông biết rằng lúc này chính là lúc mình nên mở miệng nói chuyện. Thời điểm lãnh đạo không muốn nói, ngươi nên im lặng, thời điểm lãnh đạo tâm tình đang rất tốt muốn nói chuyện, ngươi lại im lặng, như vậy ngươi cũng không có khả năng đi theo lãnh đạo. "Tôi cũng rất lo lắng. Đặc biệt là sau khi Hoens lên tiếng chỉ trích, tôi đã muốn đề nghị bộ trưởng đưa anh ta ra ngoài, mặt khác tìm người thay thế anh ta…"
"Ha ha, tôi rất có tin tưởng đối với anh ta." Thái Công Dân vừa cười vừa nói. Mặc dù ông cũng biết Hậu Vệ Đông muốn lấy lòng mình nhưng nịnh nọt một chút như vậy cũng không làm cho người ta phản cảm.
Hiện tại, ông quả thật cũng rất muốn nghe người khác nói như vậy. "Anh ta đã khi nào làm người khác phải thất vọng đâu."
"Đúng vậy, bộ trưởng rất trấn định." Hậu Vệ Đông liên tục gật đầu. "Bộ trưởng, tôi giúp ngài thay chén trà nóng."
Không nghĩ tới Thái Công Dân lại bưng chén trà trong tay lên uống một hơi cạn sạch, thống khoái nói: "Lúc này nên uống một chén trà lạnh thật lớn để hạ hỏa."
Quả thật, một màn này làm cho những người đứng xem đều nhiệt huyết sôi trào. Ngay cả bộ trưởng Thái Công Dân cũng muốn mượn chén trà lạnh để hạ hỏa.
……………..……………..
Tần Lạc cũng biết hắn đã làm ra động tĩnh lớn như thế nào, nhưng hắn cứ giả vờ không hay không biết.
Thậm chí, hắn cũng không liếc mắt ra ngoài một cái.
Cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Tiền Hoành Lượng, hai mắt đến chớp mắt một cái cũng không có, quan sát kỹ càng phản ứng của Tiền Hoành Lượng.
Thậm chí, lúc Tiền Hoành Lượng ho khan kịch liệt, hắn còn vươn bàn tay ra xoa bóp nhẹ nhàng sau lưng ông ta.
Các ông thấy không? Người Trung Quốc chúng ta tương thân tương ái, chúng ta đoàn kết, trợ giúp lẫn nhau…
Tần Lạc nở nụ cười, giúp Tiền Hoành Lượng xoa bóp sau lưng, bàn tay dùng nhẹ chút lực, làm cho Tiền Hoành Lượng ho ra máu càng nhiều hơn.
Cho đến khi thân thể ông ta thoát lực đến mức té xỉu lần nữa, mới bảo trợ thủ giúp ông ta rửa mặt cùng với lau sạch vết máu trên quần áo.
Theo đạo lý mà nói, lúc này Tần Lạc cũng phải ra ngoài phòng bệnh, tất cả mọi người đều đang chờ ở bên ngoài.
Nhưng hết lần này với lần khác hắn đều không chịu đi ra. Hắn làm ra vẻ bận rộn, bắt mạch cổ tay của Tiền Hoành Lượng, hé nhẹ mi mắt của ông ta ra xem xét một lúc, lại sờ sờ lên ngực xem nhịp tim,…sau khi xong hết các động tác, hắn mới đi tới một bên rửa tay, cầm khăn lông lau sạch vết máu trên quần áo.
Lúc này, máy quay vẫn quay rõ từng động tác của hắn. Vẻ mặt của hắn lúc làm động tác xoa bóp, khi bắt mạch, mày nhíu lại rồi lại giãn ra, hắn vỗ vỗ bả vai trợ thủ nói lời cảm tạ. Tất cả nhất nhất đều được máy quay quay lại.
"Ôi, trời ạ, anh ta đang làm cái gì vậy? Đây cũng là một động tác cứu người của trung y sao?"
"Nghe nói trung y chỉ cần bắt mạch cũng có thể biết được bệnh tình của người khác…chẳng lẽ anh ta đang làm như vậy sao?"
"Ồ, anh ta nhắm mắt lại bắt mạch, tư thế nhìn thập đẹp trai a…"
"Đoàn trưởng, có việc gì không?" Trợ thủ khẩn trương hỏi. Mặc dù Tiền Hoành Lượng tỉnh lại chảy máu như điên nhưng hơn phân nửa đều là máu huyết ứ đọng…sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?
"Không có việc gì." Tần Lạc bình thản nói. "Đài truyền hình đang truyền hình trực tiếp chúng ta, nên tranh thủ một chút."
"Hả …"
Lúc Tần Lạc cảm nhận được ở trong phòng bệnh đến giờ cũng đủ rồi, mới thản nhiên đi ra ngoài.
Ba… ba… ba …
Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, những người ở đây hoặc thật tình, hoặc giả ý, nhưng cũng đều vỗ tay hoan hô hắn.
Chu Cường chạy tới trước một bước, ôm chặt lấy Tần Lạc, la lớn: "Tần Lạc, anh quá tuyệt vời. Anh đã làm vẻ vang người Trung Quốc chúng ta."
Tiếng nói càng lúc càng lớn, như thể sợ khán giả đang xem truyền hình không nghe được.
Kỳ tích lần này của Tần Lạc cũng có được sự cố gắng trợ giúp của hắn, bây giờ đã đến lúc thu hoạch kết quả, như vậy lãnh đạo cũng sẽ không quên công lao của hắn.
Phó chủ tịch Reger cũng chậm rãi bước tới trước, đứng sau lưng Chu Cường.
Ông ta cũng nồng nhiệt ôm chặt Tần Lạc, hơn nữa còn cọ sát mặt vào mặt Tần Lạc, làm hình ảnh của Tần Lạc trên màn ảnh liền trở nên cứng đơ. Cũng may Tần Lạc phản ứng nhanh, hơi nghiêng người ra sau.
"Đoàn trưởng tiên sinh, anh dùng y thuật cao minh giành lấy vinh quang cho quốc gia của mình. Anh đã đem những hoài nghi lúc trước toàn bộ xóa bỏ. Anh là người thầy thuốc ưu tú nhất, đoàn đội của các anh cũng là một đoàn thể ưu tú. Anh là anh hùng trên lĩnh vực y học chúng ta. Tôi vì sự lựa chọn ngày hôm nay mà
cảm thấy kiêu ngạo." Reger ôm Tần Lạc nói liên hồi. "Ở đây, tôi còn muốn nói lời xin lỗi với anh. Lúc tiến sĩ Hoens phản đối y thuật của anh, tín nhiệm của tôi đối với anh cũng đã dao động. Nhưng anh đã dùng sự ưu tú của mình để chứng mình những lời nói đó quả là dư thừa."
Nghe phiên dịch giải thích xong, Tần Lạc mới hiểu được, hóa ra ông ta đến nói lời "xin lỗi" này để tranh đoạt công lao.
Tần Lạc cũng không cần nói lại, thành công ngày hôm nay đúng là không thể thiếu ông ta. Nếu không có ông ta mạnh mẽ "ủng hộ", nếu ông ta không mời đài truyền hình đến, làm sao có kết quả như thế này được.
Reenes vẫn đứng ở bên cạnh, thấy có chút khoảng trống, lập tức vội vàng chen vào.
Hắn giơ mic lên trước mặt Tần Lạc, cười ha ha đánh giá Tần Lạc, rồi nói: "Đoàn trưởng tiên sinh, thanh niên thần kỳ, người sáng tạo ra kỳ tích,…hoặc nên gọi là thần y tiên sinh. Tôi nên xưng hô thế nào với anh? Anh làm cho chúng tôi cảm động với tính mạng con người, cũng làm cho chúng tôi nhận thức được trung y thật là thần kỳ. Bây giờ… anh có điều gì muốn nói với chúng tôi không?"
"Tôi cuối cùng cũng rõ được hạnh phúc rốt cuộc là ở nơi nào. Hạnh phúc chính là thẩm thấu từng chút, từng chút, chỉ cần nhìn rõ là biết nó đang ở ngay bên cạnh chờ chúng ta nắm lấy. Hạnh phúc kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần ông cười là hạnh phúc. Từng có người nói với tôi, ta vui sướng vì lý do làm nàng vui sướng.
Nhưng hôm sau hắn lại biết, nguyên lai lý do làm nàng vui sướng lại có rất nhiều. Vì vậy, cần phải biết quên đi, một giờ dùng để khóc, một giờ dùng để quên. Sau đó, kiên cường, cao ngạo mà nói cho nàng, ta vì chính mình mà vui sướng."
" … đoàn trưởng tiên sinh, tại sao anh lại nói những lời này?"
"Là ông hỏi tôi bây giờ muốn nói gì nhất. Tôi đã suy nghĩ ra, hiện tại tôi muốn nói nhất chính là những lời này."