"Không có gì. Xin hãy nhớ tôi. Đừng nghĩ lung tung. Thật ra anh cũng biết đấy, suy nghĩ thật sự của đại đa số mọi người không như vậy, bọn họ chỉ nghĩ nào nói thế mà thôi."
Reeves nhếch miệng, thầm nghĩ trong đầu: "Chơi tao à? Thằng nhãi này nhất định đang chơi tao."
Đương nhiên từ bỏ không phải là phong cách làm việc của một phóng viên.
"Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
"Cực kỳ tốt." Tần Lạc cười ngượng ngùng nói, lộ hai hàm răng trắng nhỏ, vẻ mặt này của hắn khiến những khán giả nữ ngồi trước màn hình ti vi mê mẩn, một cảm giác cực nữ tính. "Cảm giác đánh vào mặt thật thú vị."
"Đánh vào mặt? Đánh vào mặt ai?" Reeves phải hỏi trợ lý tiếng Trung Quốc mới biết ý nghĩa của cụm từ "đánh vào mặt".
"Những người hy vọng cuộc giải phẩu lần này thất bại." Tần Lạc nói bằng một giọng cực kỳ thẳng thắn.
"Ooh my god, sẽ có người nghĩ như vậy, thật sao?" Reeves làm ra vẻ giật mình. Y là người lão luyện thành tinh, sao có thể không nhận ra bầu không khí căng thẳng trước phòng bệnh? Bọn họ đang mỉm cười nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng như chính tâm trạng của mình. Đây không phải chính là phản ứng chân thật của sự việc khiến con người ta kích động.
"Không có sao." Tần Lạc cũng làm ra vẻ ngơ ngác: "Ồ, không có thì tốt. Trung Quốc là một đất nước yêu hòa bình. Người Trung Quốc chúng tôi cũng rất khiêm tốn, nhiệt tình, hiếu khách, thận trọng, lấy đại cục làm trọng, dũng cảm hy sinh. Tôi hiểu rằng với nhân phẩm đạo đức và phong cách làm việc, chúng ta hẳn không nên là đối thủ của nhau. Mọi người vô cùng nhiệt tình với chúng tôi, mới rồi chủ tịch Reger còn mời tôi tới nhà chơi."
Reger nhếch mép cười. Thằng cha này thật biết cách làm người. Lúc này mà hắn vẫn không quên nói tốt cho mình. Xem ra sau này thái độ của mình với đám người này cần phải thân thiết hơn một chút. Những người kia tranh đấu với bọn họ, mình là người giữa, thò chân xía vô làm gì?
"Vậy anh có định chấp nhận yêu cầu của chủ tịch Reger không?"
"Không." Tần Lạc kiên quyết nói.
"Ồ, tại sao?" Reeves bật cười hỏi. Gã này thật thú vị. Reeves bắt đầu tán thưởng, thích thú gã này. Đương nhiên đây chỉ là tình cảm yêu mến đồng chí, công việc với nhau mà thôi.
Không một ai ngờ hai người với hai ngôn ngữ khác nhau cần phải có phiên dịch lại nói chuyện thoải mái, ăn ý tới vậy.
"Tôi sợ tôi không ăn quen bít tết bò." Tần Lạc trả lời.
"Tần, cậu không cần lo lắng." Reger đi tới bá vai Tần Lạc nói: "Tôi sẽ mời đầu bếp Trung Quốc danh tiếng nhất Las Vegas tới nấu một bữa cơm Trung Quốc hợp với khẩu vị của cậu. Đương nhiên tôi cũng có thể cùng thưởng thức một bữa ăn ngon miệng."
"Được." Tần Lạc gật đầu: "Nếu như chủ tịch Reger thịnh tình mời, tôi đồng ý."
"Đội trưởng tiên sinh, hiện tại người Mỹ rất yêu thích anh. Anh thấy đó có rất nhiều người đang chăm chú nhìn anh. Tôi ở đây cảm thấy nên nhắc nhở anh một chút. Khi anh đi trên phố, nhất định anh phải cải trang một chút vì các cô gái nước Mỹ vô cùng cuồng nhiệt."
"Thật vậy sao?" Tần Lạc đỏ ửng mặt, nói vẻ xấu hổ: "Nam thanh niên Trung Quốc cũng rất nhiệt tình."
"Hả?" Reeves giống như bị sét đánh ngang người.
Từ chối lời đề nghị của các phóng viên truyền thông, từ chối lời mời tham dự tiệc của người hâm mộ, từ chối lời mời giao tiếp chân thành hay giả bộ của đoàn đại biểu các quốc gia khác. Tần Lạc trong vòng vây của các thành viên đoàn đại biểu Trung Y Trung Quốc rời khỏi bệnh viện quay về khách sạn.
Theo thói quen mọi người cùng đi vào trong phòng của Tần Lạc. Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, những thầy thuốc công thành danh toại, có địa vị trong xã hội, tuổi không còn trẻ lập tức vỗ tay hoan hô.
Khi ở trong phòng bệnh, bọn họ đã cực kỳ kích động nhưng vì các phóng viên nhiếp ảnh, quay phim nhìn bọn họ chằm chằm. Nếu như bọn họ chỉ cần có biểu hiện quá khích, người khác sẽ nghĩ rằng đó chỉ là may mắn. Nếu như biểu hiện của bọn họ càng bình thường, những người ngoại quốc kia sẽ nghĩ đây chỉ là chuyện bình thường với đội trưởng Tần Lạc của bọn họ.
Bọn họ muốn bộc phát trên đường đi nhưng khi đó có rất nhiều người đi theo. Nếu như bọn họ thể hiện bộ mặt đắc ý thì ngược lại bọn họ sẽ bị người khác coi thường.
Vì vậy biểu hiện của cả đám cực kỳ bình thường cho dù trong lòng bọn họ vô cùng kích động, một biểu hiện bình thường chỉ để khiến người khác không thể biết được suy nghĩ chân thật của mình. Điều này khiến bọn họ chịu nén chịu vô cùng khổ sở.
Bây giờ cuối cùng bọn họ có một không gian riêng để giải toả nỗi lòng kích động của mình.
"Đội trưởng, cậu thật sự quá thần kỳ. Cậu không biết là khi ông già kia vượt qua cơn nguy kịch, hai chân tôi còn run lẩy bẩy. Không thể ngờ được là cậu đã cứu được người đó."
"Có ai mà không vậy? Tay tôi cũng ướt đẫm mồ hôi. Lần này Trung Y chúng ta thật sự uy phong."
"Mọi người không thấy sắc mặt của những người đó sao? Ha ha ha, đội trưởng nói rất đúng. Cảm giác đánh vào mặt thật sự rất hay!"
Khi những người khác kích động nói năng lộn xộn, Cố Bách Hiền chỉ ngồi một chỗ nhìn đám người đang kích động cười nói.
Đó là một màn cực kỳ chấn động, lại cực kỳ xúc động.
Có lẽ những người bình thường không thể nào dùng những từ ngữ bình thường để suy đoán sự việc này.
Khi Tần Lạc đưa ra lời đề nghị. Cố Bách Hiền là người kiên quyết phản đối vì ông ta cảm thấy việc này vô cùng mạo hiểm, rất có khả năng Trung Y Trung Quốc cùng bọn họ sẽ vì chuyện này mà càng bị lún xâu vào vũng bùn.
Thế nhưng Tần Lạc cực kỳ kiên quyết muốn thực hiện điều này. Hình như trong tư tưởng của Tần Lạc có một niềm tin tất thành công. Niềm tin của Tần Lạc có từ đâu? Từ chính bản thân mình hay từ sư phụ của cậu ấy, Vương Tu Thân. Nếu đổi là những danh y trong, ngoài nước khác, khi phải đối mặt với một cuộc giải phẩu khó giải quyết như vậy, không một ai dám chắc sẽ thành công.
Hoens bắn tên không đích sao? Ông ta là người có tiếng nói đầy sức mạnh trong chuyên ngành xuất huyết não. Chằng lẽ lời nói của ông ta không có chút giá trị nào ư?
Nhưng mà chính Tần Lạc đã thành công?
May mắn?
Cố Bách Hiền lắc đầu. Một hai lần thì còn do may mắn nhưng ba, bốn lần thì sao?
Sau khi Tần Lạc vui đùa cùng với mọi người một lát, hắn đi tới và ngồi xuống bên cạnh Cố Bách Hiền.
"Đã làm ông lo lắng rồi." Tần Lạc xúc động nói. Chỉ có lòng yêu thương sâu sắc con người ta mới trách mắng như vậy. Mấy ông già bọn họ thật sự rất tin tưởng vào tương lai của hắn nên mới không hy vọng hắn đi lầm đường mà trở nên sụp đổ. Vì nguyên nhân này nên quyết định của bọn họ còn khó khăn hơn của hắn nhiều.
Nhưng cuối cùng Cố Bách Hiền đã đồng ý. Quyết định này còn dũng cảm hơn nhiều so với khi phản đối.
"Cậu biết là cậu chắc chắn sẽ thành công sao?" Cố Bách Hiền cười hỏi.
"Bởi vì lúc đó còn chưa có thực tế nên tôi không có cách nào chứng minh cho ông biết tôi có thể làm được. Thế nhưng quả thật châm khí của Thái Ất Thần Châm có thể khai thông, chữa trị mạch máu, tiêu trừ máu đọng. Cố lão, ông hẳn phải hiểu con người của tôi. Ông đã từng nhìn thấy tôi ra tay mà không nắm chắc chắn chưa? Nếu như không có niềm tin, tôi thật sự sẽ có một quyết định như vậy sao?"
"Đúng vậy." Cố Bách Hiền gật đầu: "Nói thì nói vậy thôi. Tôi vẫn thực sự lo lắng."
"Tôi cũng lo lắng." Tần Lạc cười nói: "Chính vì vậy tối qua tôi lại tới gặp Tiền Hoành Lượng."
"Cậu đã đi gặp ông ta?" Cố Bách Hiền kinh ngạc hỏi. Khi đó bọn họ và Tần Lạc tới bệnh viện thăm Tiền Hoành Lượng. Khi đi ra tới cửa Tần Lạc đã quay lại. Cố Bách Hiền vốn tường Tần Lạc không muốn tới thăm Tiền Hoành Lượng như mọi người, không ngờ từ khi đó Tần Lạc đã bố trí tất cả cho ngày hôm nay.
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu, phá lên cười như một con hồ ly giảo hoạt: "Hơn nữa tôi lo lắng mình đã thất bại nên cố ý dùng châm thử với Tiền Hoành Lượng."
"Cậu đã thử nghiệm?" Cố Bách Hiền kinh hãi tới mức không biết nói thế nào. Tiểu tử này thật sự đã nắm chắc tình trạng bệnh của Tiền Hoành Lượng.
"Đương nhiên tôi không phải thần tiên, tôi chưa từng thử qua, nào dám tự tin như vậy không?" Tần Lạc nói: "Tối hôm qua tôi đã dùng Thái Ất Thần Châm giúp ông ta đã thông kinh mạch thế nhưng tôi không muốn đã thông một động mạch chủ trong hộp sọ ông ta. Tôi muốn cả thế giới chứng kiến trực tiếp vào hôm nay. Nếu như trên ti vi tôi mất ba tiếng đồng hồ hay nhiều hơn, nhất định mọi người sẽ mất kiên nhẫn, không còn tâm trạng chờ đợi. Trước hết tôi cần phải chuẩn bị trước." Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Binh!
Cố Bách Hiền kích động vỗ đùi nói: "Tôi đã nói mà. Lúc đó cậu rõ ràng dùng "Ngũ Long châm pháp", và "Quỷ Môn thập tam châm" của Quỷ Môn. Nào có thể có hiệu quả như vậy? Thì ra tiểu tử cậu đã sớm giở trò. Dùng hai loại châm pháp ra vẻ thần bí, dấu giếm hại chúng ta thật khổ sở."
"Ha ha. Như vậy kịch vui mới hiệu quả mà." Tần Lạc cười cực kỳ đắc ý. "Mọi người không căng thẳng nên bọn họ mới căng thẳng. Bọn họ căng thẳng nên mới có buổi truyền hình trực tiếp hôm nay."
"Tiểu tử này!" Cố bách hiền chỉ tay vào Tần Lạc, lúc này ông ta thật sự không biết nói gì nữa.
Bọn họ là những lão Trung Y đức hạnh, không ngờ lại xuất hiện một người ngoại đạo tinh thông mưu lược.
Giống như một con sói già trà trộn vào trong một đàn cừu vậy.