Tại một cửa hàng đồ uống lạnh có tên là CowBoy, Tần Lạc với Ly xảy ra mâu thuẫn.
Tần Lạc có ý muốn đi về tìm Tiểu Lưu, dù sao cũng là Tiểu Lưu đưa hắn đi. Bây giờ bị đụng xe, sinh tử không rõ. Lúc này mà hắn cứ như vậy rời đi, nội tâm rất bất an.
Nhưng Ly không đồng ý. Nàng cho rằng việc đã đến nước này thì việc quan trọng nhất là bảo vệ an toàn cho Tần Lạc. Hơn nữa, cảnh sát sẽ đến bảo vệ hiện trường. Nếu Tiểu Lưu đã chết, bọn họ đi cũng không có ý nghĩa gì. Còn nếu Tiểu Lưu chưa chết, bọn họ tự nhiên sẽ đưa hắn đến bệnh viện. Cái gì bọn họ có thể làm
cảnh sát tự nhiên sẽ làm. Hiện tại bọn họ mạo hiểm để bại lộ hành tung cũng không có ý nghĩa gì.
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Ly, nói: "Em hẳn phải biết, tôi không thể bỏ rơi bạn bè của mình."
"Anh cũng biết, tôi sẽ không đồng ý cho anh đi mạo hiểm."
"Nhưng Tiểu Lưu…"
"Tôi không biết hắn…"
"Nhưng tôi biết…" Tần Lạc tức giận nói.
Ly dừng lại một chút rồi nói: "Đi thôi."
Tần Lạc nhếch miệng cười như khóc.
Tần Lạc cùng Ly một trước một sau hướng về phía Tiểu Lưu bị đụng xe tiến đến. Bởi vì vừa rồi tốc độ của Tần Lạc quá nhanh nên cũng cách nơi xảy ra sự cố một đoạn.
Trải qua một hồi hỗn loạn, hiện trường đã khôi phục lại an tĩnh.
Cảnh sát đã kịp thời xuất hiện, đang sơ tán quần chúng. Hơn nữa còn tổ chức đưa người bị thương đến bệnh viện.
Người Mỹ có tính tự giác rất cao. Cho dù vừa rồi mới bị kinh hãi nhưng chuyện vừa trôi qua đã lập tức hỗ trợ cứu chữa người bị thương. Có không ít người tình nguyện lấy xe của mình chở người bị thương đến bệnh viện…bọn họ cũng không lo lắng bị ngờ vực gây ra tai nạn, cũng không sợ bệnh viện yêu cầu thanh toán
viện phí.
Một chế độ tốt mới là nhân tố khiến dân chúng tích cực làm việc thiện, chỉ cả ngày hô hào tẩy não cũng không có tác dụng gì.
Tần Lạc dừng bước, nhìn về phía trước một hồi rồi nói: "Tiểu Lưu được đưa đi rồi."
Tiểu Lưu lúc ấy bị tông bay ra ngoài, thân thể rơi xuống vườn hoa phía sau.
Cũng may là như thế, mới tránh được khỏi bị chiếc xe đè lên.
Mặc dù hiện tại Tần Lạc không biết sống chết của hắn, nhưng như vậy thì hy vọng sống sót cũng lớn hơn một chút.
Tần Lạc gọi điện hỏi một chút, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm chưa biết tình hình thế nào.
"Chúng ta trở về thôi." Ly nói.
"Đi thôi." Tần Lạc gật đầu. Lần này bị ám sát bất ngờ làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Cũng không biết là ai làm việc này.
Nếu như là bọn người bá tước mà nói, hắn sẽ không đối phó dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, dùng xe đụng…bá tước có phải hay không bị ấm đầu rồi?
Rốt cuộc là ai nhỉ? Mục đích của bọn họ là gì?
Tần Lạc nghĩ mãi cũng không ra.
Ly cũng không nghĩ ra.
Hai người trở lại khách sạn, phát hiện cửa phòng khách sạn vẫn còn y nguyên, không có dấu hiệu gì là bị người khác tác động vào.
Ly lấy chìa khóa ra mở cánh cửa, hai mắt thoáng cái đã mở trừng lên.
Không thấy Ngọc Nữ.
Lúc nàng đi đã đem Ngọc Nữ bỏ lên giường mà.
Nhưng bây giờ, không thấy Ngọc Nữ đâu.
Khóa tay rơi ở bên cạnh, cũng không có dấu vết gì là bị người khác phá hư…giống như có người cầm chìa khóa mở ra.
Nhưng Ly rất rõ ràng, lúc này chìa khóa đúng là đang ở trên người mình. Mà khóa tay nàng dùng chính là khóa của quân đội, người bình thường không thể nào mở được.
Cửa phòng vẫn đóng chặt không có hao tổn gì, nhưng vẫn có người vào được.
Khóa của quân đội không tổn hao gì, nhưng con tin thì đã biến mất.
Lực lượng bọn họ rốt cuộc mạnh mẽ đến mức độ nào? Hành động quỷ dị như vậy cũng làm được sao?
"Không thấy con tin." Tần Lạc cắn chặt răng nói. Không cần hoài nghi, khẳng định là được bọn người Bá Tước cứu đi rồi.
Nhưng nếu bọn họ vẫn vô sỉ muốn mình đưa Ngọc Nữ đi để đổi lấy cô thì làm sao bây giờ?
Nếu Tần Lạc đứng ở vị trí của bá tước, khẳng định hắn sẽ làm như vậy. Cho nên hắn nhất định phải có tính toán trước mới được.
Không thể không nói, tư tưởng của tiện nhân (người hèn mọn, ý nói không từ thủ đoạn) quả thật có chút phức tạp hơn người bình thường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Xin lỗi." Ly mạnh mẽ nói. "Tôi xuống dưới lầu kiểm tra một chút."
"Không cần đâu." Tần Lạc túm lấy tay nàng. "Vô dụng thôi. Bọn họ nếu đã có thể quang minh chính đại dễ dàng tiến vào, lại có thể mở khóa tay đặc chế của quân đội, chẳng lẽ không nghĩ đến việc xóa bỏ sạch chứng cớ à?"
"Tuy vậy cũng phải đi hỏi một chút." Ly không cam lòng nói.
Thấy Ly cứ kiên trì, Tần Lạc đành phải buông tay. Nàng chạy đi lấy điện thoại gọi điện trách cứ nhân viên khách sạn.
Nghe được trong phòng khách sạn có kẻ trộm vào lấy đi đồ vật trọng yếu, quản lý khách sạn cũng rất quan tâm. Điện thoại chưa được năm phút đồng hồ đã thấy một người phụ nữ trung niên mang theo một đám người chạy đến.
"Xin chào tiểu thư, người khỏe chứ. Tôi là Helen, thành viên ban giám đốc khách sạn. Chúng tôi nhận được điện thoại trách cứ, nói trong phòng quý vị có người tiến vào, hơn nữa có đồ vật trọng yếu bị lấy cắp sao?" Helen nói tiếng Anh, Tần Lạc nghe không hiểu gì. Chỉ có thể giao mấy loại chuyện này cho Ly
làm vậy.
"Đúng vậy." Vẻ mặt Ly không tốt nói, dường như nhóm người trước mắt này chính là đồng bọn đã cứu đi con tin của họ vậy. "Tôi đóng cửa ra ngoài, cửa phòng không có dấu hiệu gì nhưng trong phòng có dấu vết đã có người tiến vào. Hơn nữa, cũng có thứ quan trọng bị mất…tôi hoài nghi trong khách sạn có nội gian."
"Tiểu thư, không nên quá xúc động." Helen cười ôn hòa, an ủi nói. "Chuyện này chưa có điều tra ra được, chúng ta cũng không có quyền bàn luận như thế. Nhưng nếu thật sự đúng như lời tiểu thư nói, khách sạn nhất định sẽ bồi thường đầy đủ."
"Được rồi, vậy các người đi điều tra sự thật cho rõ ràng đi." Ly tức giận nói.
"Đương nhiên, chờ một chút." Helen xoay người, nói với một người đàn ông cao lớn đứng phía sau. "Ryan, cho người điều tra hành lang tầng này thật kỹ, xem có người tiến vào trong phòng này không."
"Vâng." Người đàn ông lên tiếng, lập tức lấy điện thoại gọi ra ngoài.
Rất nhanh, sắc mặt ông ta đã trở nên trắng bệch.
Helen vẫn một mực chú ý vẻ mặt của người đàn ông, thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, biết ngay có chuyện không hay xảy ra, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Giám đốc, máy quay đã bị người thay đổi." Khuôn mặt Ryan tái sạm lại nói.
"Thay đổi? Thay đổi cái gì? Tổ giám sát đang làm cái gì vậy? Sao bọn họ lại không phát hiện được gì?
"Máy quay ngày hôm qua đã bị thay đổi…" Ryan chột dạ giải thích. "Mỗi ngày, khách sạn đều có nhiều chuyện xảy ra nên rất khó phát hiện ra điểm này… mới vừa rồi bọn họ mới phát hiện ra được, thời gian của máy quay là không đúng."
"Đáng chết." Helen hung hăng mắng. "Lập tức báo cảnh sát. Đồng thời yêu cầu tổ giám sát khôi phục lại máy quay, điều tra xem thang máy hôm nay thế nào."
"Vâng." Ryan bước vội ra ngoài.
Helen lấy vẻ mặt xin lỗi nhìn Tần Lạc và Ly, nói: "Tiên sinh, tiểu thứ, thật sự rất xin lỗi. Bởi sự thất trách của chúng tôi mà tổn thất đến hai người. Chúng tôi đã báo cảnh sát, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân. Đồng thời hai người đăng ký vào đây, những gì quý vị mất nhất định khách sạn chúng tôi sẽ bồi thường."
Tần Lạc cùng với Ly đang ngồi trong phòng đợi kết quả điều tra của khách sạn thì một lần nữa lại nghe tiếng gõ cửa.
Tần Lạc vừa nhích người, thân thể chưa đứng lên đã thấy Ly chạy tới như một mũi tên, trong tay là một con dao nhỏ, canh giữ sẵn ở cửa.
Nàng ra hiệu nhẹ cho Tần Lạc, hắn liền hiểu ý, lên tiếng hỏi: "Người nào?"
Tần Lạc lên tiếng để hấp dẫn sự chú ý, để người khác biết rằng hắn đang ở giữa phòng.
Mà Ly ẩn núp ở cửa, tùy thời có thể cho đối phương một kích trí mạng.
"Cục điều tra liên bang." Bên ngoài truyền đến một thanh âm mạnh mẽ, nhưng lại sử dụng tiếng Trung Quốc nghe hơi quái dị.
Tần Lạc và Ly hai mặt nhìn nhau, cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.
Cục điều tra liên bang sao lại tới? Bọn họ tới làm gì?
Ly nhìn về phía Tần Lạc, thấy Tần Lạc gật đầu.
Người đến thì đã đến.
Chẳng lẽ lúc này lại tái mét mặt mà hét lớn "tôi không có ở đây" hoặc là nói cứ ngăn người ta ở ngoài là có thể giải quyết vấn đề sao?
Ly mở hé cánh cửa, hai người đàn ông cao lớn xuất hiện.
Ánh mắt bọn họ liếc qua Tần Lạc, rồi sau đó dừng lại trên người Ly.
"Có chuyện gì sao?" Tần Lạc hỏi. Trực giác hắn cho biết những người này nhằm vào Ly mà đến. Hắn tự nhiên đi đến trước mặt, thân thể nghiêng nhẹ, che Ly ở phía sau lưng.
Hắn không phải là người vô ơn, Ly đã vì hắn mà làm nhiều như vậy, hắn đều ghi lòng tạc dạ. Bây giờ có nguy hiểm, hắn không do dự che phía trước mặt nàng.
Ly thấy được màn này, khóe miệng khẽ nở nụ cười mỉm.
Hai người này rõ ràng là người Mỹ, một người không nhìn về Tần Lạc mà ánh mắt nhìn về phía Ly ẩn chưa địch ý. "Tiểu thư, rạng sáng nay cô có xuất hiện ở đường bảy mươi hai không?"
"Không." Ly trực tiếp phủ nhận.
"Nhưng những máy quay giám sát ở bên đường của chúng tôi có ghi lại." Người kia nói, lấy từ trong túi ra một cái điện thoại di động. Ở bên trong điện thoại có một đoạn video. Trong video có thể nhìn thấy Ly đang vội vàng chạy trên nóc một đám xe hơi. Tràng cảnh nhìn khá đặc sắc, kích thích.
Ly nhìn lướt qua, nói: "Hình như có đi qua, bất qua tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm."
"Xin mời đưa ra chứng kiện (thẻ chứng minh thân phận)." Người đàn ông có mũi như chim ưng nói.
"Xin mời các ông đưa ra chứng kiện." Ly phản kích.
Trong mắt hai người thoáng vẻ tức giận, đều móc ra chứng kiện FBI từ trong túi.
Ly kiểm tra qua, thấy chứng kiện của hai người này là thật. Mặc dù không vui nhưng cũng móc ra chứng kiện của mình từ trong ví.
"Tiểu thư, cô có phải quân nhân hay không?" Người đàn ông mũi như chim ưng kiểm tra qua chứng kiện của Ly rồi hỏi.
"Không phải." Ly lại phủ nhận.
"Thật không." Người đàn ông nhếch miệng cười nhạt. "Trong nháy mắt đã giết chết hai người, động tác nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn. Nếu như không phải quân nhân…chẳng lẽ là sát thủ?"