Tần Lạc vất vỏ chai rượu trên mặt đất, ném chiếc khăn đã dùng vào trong máy giặt, lau chùi lại hiện trường, xóa đi những dấu vết có thể khiến kẻ khác nhận ra sơ hở.
Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, Tần Lạc bình tĩnh đứng một góc, lặng lẽ suy nghĩ, kiểm tra lại toàn bộ quá trình một lần nữa. Hơn nữa Tần Lạc còn suy tính tới những khả năng sẽ xảy ra và biện pháp giải quyết.
Sau khi không thật sự tìm ra bất kỳ sơ hở nào, Tần Lạc mới bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Tần Lạc trong dáng điệu sợ hãi tái mét mặt, bước chân lảo đảo chạy tới vị trí ở cửa phòng mà camera có thể quay được, gào lên: "Cứu với. Người đâu mau cứu với. Bảo vệ, bảo vệ đâu, có người tự tiện xông vào trong phòng của chúng tôi …"
Nên biết rằng khách sạn này chính là nơi đón tiếp đại biểu tham dự đại hội y học cổ truyền.
Trong khách sạn này có rất nhiều thầy thuốc từ các nơi trên thế giới về tham dự đại hội, ở bên ngoài cửa cũng có rất nhiều phóng viên tụ tập đưa tin chính vì vậy khách sạn đặc biệt coi trọng, giám sát an ninh trong khách sạn cực kỳ nghiêm ngặt. Mặt dù là đêm khuya cũng có người bảo vệ cửa trước.
Khi phát hiện có chuyện xảy ra ở hành lang, ngay lập tức có người tắt màn hình, thông báo choa quản lý Lian.
"Lại là người này." Lian nói nhỏ một câu sau đó gã lập tức ra lệnh qua bộ đàm. Cùng lúc đó Lian cũng lập tức đứng dậy chạy tới phòng Tần Lạc.
Lúc này những người sớm đang trong giấc mộng đẹp đều bị tiếng gào thét thê lương của Tần Lạc đánh thức.
Ngọn đèn nhỏ như chiếc chén trong phòng bật lên. Có người hé cửa nhìn ra ngoài hành lang …
Khi bọn họ thấy người hô "cứu mạng" chính là người đêm qua mới gây náo động ở đại hội y học cổ truyền, không tất cả chỉ là người quan sát xem gã tiểu tử oai phong lẫm liệt này biểu diễn khiến tâm trạng của cả đám người bừng bừng thiêu đốt.
Cho dù là giáo sư hay là phó giáo sư, cho dù là viện trưởng hay phó viện trưởng, cho dù là chuyên gia hay là chuyên môn, bọn họ mặc quần áo ngủ, hay đi dép lê loẹt quẹt chạy tới, bọn họ muốn chứng kiến cận cảnh một anh hùng "gặp chuyện bất hạnh".
Còn có chuyện gì khiến con người ta hưng phấn hơn chuyện này không?
Đương nhiên càng có nhiều người, Tần Lạc càng biểu diễn mượt mà hơn.
Tần Lạc với sắc mặt căng thẳng, chỉ vào trong phòng, nói to bằng tiếng Trung Quốc mà đại đa số người ở đây không hiểu: "Có người xông vào phòng chúng tôi. Chúng là đám côn đồ … bảo vệ đâu? Tại sao lúc này vẫn chưa thấy bảo vệ?"
Lúc này bảo vệ của khách sạn đã tới, đội trường đội bảo vệ chính là Lian.
Khi chứng kiến tình cảnh vô cùng náo động ở bên này, rất nhiều khách bị đánh thức khiến Lian không khỏi thầm mắng Tần Lạc lắm chuyện. Gã biết lần uy tín của khách sạn lại một lần nữa bị tổn hại.
"Thưa ngài, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?" Lian tiến lên hỏi. Lian không biết tiếng Trung Quốc nên gã chỉ có thể nói chuyện với Tần Lạc bằng tiếng Anh.
May mắn là khách sạn có nhân viên phiên dịch chuyên trách. Giải quyết vấn đề giao tiếp là chuyện của bọn họ.
"Các vị quản lý như thế nào vậy? Tại sao lại có người ngang nhiên xông vào trong phòng của chúng tôi …" Tần Lạc gào to. "Các vị hãy xem đi, hãy mau tới xem đi. Những người này giả vờ là nhân viên điều tra liên bang, gạt chúng tôi mở cửa phòng. Không ngờ sau khi chúng tôi mở cửa phòng thì xảy ra chuyện như này. Sao tình hình trị an của nước Mỹ lại kém như này? Đây là khách sạn năm sao ư? Chẳng lẽ không thể bảo đảm an toàn cho khách sao?"
Tần Lạc vừa nói đã ngay lập tức chụp mũ, nói về tình hình trị an nước Mỹ và việc bảo đảm an toàn của khách sạn. Hắn làm vậy để có thể chiếm thế chủ động.
Sau khi nghe phiên dịch thuật lại, Lian nói: "Quý khách, xin không nên kích động. Có chuyện gì cứ từ từ nói. Chúng tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng."
"Từ từ nói. Hãy từ từ nói … bạn của tôi không giữ được trinh tiết. Chúng đánh người, có ý đồ làm bậy với bạn của tôi. Những kẻ này là lưu manh, là đồ cặn bã, là đồ háo sắc. Đáng lẽ cần phải kéo chúng ra ngoài đánh chết." Tần Lạc vì không muốn để bọn họ thu xếp ổn thỏa chuyện này nên hắn cố ý quát to.
"Đây là khách sạn năm sao hả? Tại sao lại cho hạng người này vào trong khách sạn? Phòng của chúng tôi mới bị người ta đột nhập, trong phòng mất một vài đồ vật quý. Kết quả của các vị là các vị sẽ nói camera theo dõi bị người cắt. Các vị nghĩ chúng tôi là đồ ngốc hả? Nhất định việc này có liên quan tới nhân viên của khách sạn."
Không phải Tần Lạc cứ muốn gây chuyện với khách sạn bất hạnh này mà vì hắn không làm như này, hắn sẽ không thể giải thích chuyện những tên côn đồ này xông vào phòng là có thật. Sự an toàn của khách sạn không bảo đảm, sau đó khách sạn xảy ra vài việc, như vậy mới hợp lý, khiến mọi người dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn.
Càng lúc càng có nhiều khách đổ sang bên này, , thậm chí có cả người ở tầng trên và mấy tầng bên dưới cũng tới, thậm chí có người còn dẫn theo phiên dịch. Người phiên dịch đã phiên dịch câu nói của Tần Lạc sang tiếng Anh.
Vì vậy ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lian, những ánh mắt hồ nghi, không thiện cảm.
"Trời ơi. Khách sạn này quá nguy hiểm …"
"Thì ra bọn họ bị mất đồ đạc quý trong phòng. Sau này mọi người ra ngoài cần phải cẩn thận một chút …"
"Ồ, bạn của anh ta bị người khác khiếm nhã hả? Sự an toàn của khách sạn này rất vớ vẩn … bạn của anh ta đang ở đâu nhỉ?"
Nếu như Lian có thể làm được, gã nhất định sẽ tống cho gã Tần Lạc ba hoa chích chòe này một cú vào mặt.
Thế nhưng lúc này dưới con mắt quan sát của rất nhiều người, Lian không thể làm điều này.
"Quý khách, trước tiên hãy để chúng tôi điều tra rõ chân tướng sự việc." Lian cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng. Gã biết một khi sự việc hôm nay không xử lý tốt, công việc này của gã coi như đi đời nhà ma.
"Các vị hãy vào trong xem đi." Tần Lạc giống như một người vợ đanh chịu oan ức, bực tức giậm chân một cái rồi quay người, ngoe nguẩy đi vào trong phòng.
Xem ra chuyện này tuyệt đối không đon giản …
Một cô gái xinh đẹp mặc bộ quần áo da màu đen đang ngồi trên ghế salon. Khi nhìn thấy người khác đi vào trong phòng, cô gái không thèm liếc mắt nhìn. Mái tóc dài rối tung, buông xõa che khuất khuôn mặt khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt cô gái nhưng từ những nếp nhầu trên áo khoác và cúc áo sơ mi bung ra khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ. Có lẽ mới rồi cô gái này đã chống cự rất quyết liệt à nha?
"Giám đốc." Một bảo vệ tìm thấy giấy tờ trên người hai người đàn ông, điện thoại di động và mấy thứ đưa cho Lian.
Khi Lian cầm lấy giấy tờ, nhìn qua, suýt chút nữa gã đã ngất xỉu.
Đây chính là hai thẻ công tác FBI. Mặc dù Lian không thể phân biệt được thật hay giả nhưng chỉ dựa vào cảm giác khi cầm trong tay Lian tin rằng có lẽ là đồ thật.
Hơn nữa hai người này đèu có súng và còng tay. Nếu như hai người này chỉ là đồ lừa đảo, chuẩn bị như này không khỏi quá chu đáo.
"Thôi bỏ đi." Lian ngăn cản thuộc hạ của mình tiếp tục lục soát người hai người đang "ngất xỉu". Nếu như để gã lòng dạ độc ác này biết được đối xử như này ở chính khách sạn của mình, nhất định sau này khách sạn sẽ được đối xử một cách đặc biệt.
"Có chuyện gì với bọn họ vậy." Lian nhìn Tần Lạc hỏi.
"Chúng động tay động chân với bạn tôi. Đương nhiên chúng tôi tức giận, sau đó hai bên xảy ra xung đột …" Tần Lạc thở hổn hển nói.
"Vì xảy ra xung đột nên sau đó bọn họ ngã lăn xuống đất sao?" Lian hỏi Tần Lạc.
Không ai trả lời câu hỏi này vì ai nghe cũng có thể hiểu được, đều cười hiểu ý.
Người của FBI xông vào phòng của người khác, trêu ghẹo dân lành sau đó bị người ta đánh ngất xỉu. Nếu như chuyện này đồn đại ra ngoài, ngành điều tra thần bí nhất thế giới mất thể diện khủng khiếp tới mức độ nào đây?
Lian nhìn những mãnh vải nhỏ trong tay và thầm nghĩ: có lẽ những kẻ này chỉ giả mạo nhân viên FBI. Vì bị ảnh hưởng của phim ảnh Hollywood, ngay cả chính người Mỹ cũng nghĩ rằng không gì FBI không làm được.
Không nói tới chuyện dũng cảm xông lên cứu máy bay bị cướp. Ngay cả chuyện xông vào một khách sạn mà còn bị người ta đánh ngất, không phải quá vô dụng sao?
"Báo cảnh sát." Lian nói với nhân viên của mình.
Sau đó Lian đi đến trước mặt Tần Lạc nói: "Quý khách, chúng tôi đã báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây xác nhận thân phận của bọn họ. Nếu như bọn họ đóng giả nhân viên FBI, vậy bọn họ sẽ trả một cái giá rất đắc …"
Đương nhiên Lian cũng không nói nếu như hai người này thật sự là nhân viên điều tra FBI thì sự việc sẽ như thế nào. Nếu như hai người này là nhân viên FBI thật, Lian gã không có tư cách tham gia vào chuyện này.
Lian thật sự hy vọng hai người này là thật.
Không ngờ gã Tần Lạc không biết xấu hổ, giảo hoạt này lại nắm được điểm yếu của Lian.
"Nếu như cảnh sát nhận bọn họ là nhân viên điều tra FBI, vậy bọn họ có thể vô tội, được thả ra không? Tôi biết ở nước Mỹ không ai có thể gây khó dễ cho bọn họ. Thế nhưng tất cả là như thế thì bọn họ có quyền xúc phạm phụ nữ một đất nước hữu nghị sao? Nếu như vậy bây giờ tôi sẽ tố cáo với các tổ chức nhân quyền quốc tế, tố cáo tội ác này của các người."
"Không không không." Lian cuống quít xua tay. Gã thật sự chỉ muốn quỳ xuống ôm chân thằng khốn này mà gọi là ông nội, chỉ gã khốn này không gây phiền phức cho mình nữa. "Tôi không có ý như vậy, chỉ cần bọn họ phạm tội, đương nhiên bọn họ cần phải bị trừng phạt. Trước pháp luật, mọi người đều như nhau."
"Tôi sẽ chờ. Chúng ta, tất cả mọi người đều chờ. Hãy chờ xem các vị có thể trả lại sự trong sạch cho chúng tôi." Tần Lạc tức giận nói.
Tần Lạc đi tới ngồi xuống bên cạnh Ly, giơ tay ôm Ly vào ngực mình, lén ôm chặt, hắn để đầu Ly tựa vào bờ vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai Ly, dịu dàng nói: "Không phải sợ, không phải sợ, không có chuyện gì, chỉ coi như bị chó cắn một cái. Nếu như không có ai muốn lấy em thì anh tình nguyện lấy em."
Tần Lạc không nhận ra rằng thân thể Ly cứng đờ trong vòng tay hắn. Tần Lạc quay người nói với Lian: "Phụ nữ Trung Quốc chúng tôi chú trọng nhất danh tiết. Khi gặp phải chuyện như này, anh bảo sau này cô ấy còn có thể lấy ai được nữa đây?"