Nếu như lúc này không có nhiều người đang vây quanh xem, Ly nhất định sẽ vung đao đâm chết Tần Lạc.
Cho dù có nhiều người nhìn, sau này nhất định Ly cũng muốn đâm chết Tần Lạc.
Tại sao tôi không thể gã cho người khác?
Tôi không bị hai người kia xúc phạm, thậm chí còn chưa chạm tay nhau nhưng ngược lại bàn tay thúi của anh đã sờ soạng linh tinh trên người tôi, quần áo tôi cũng do anh xé. Bây giờ anh còn nói cho người khác biết tôi không thể lấy người nào khác sao?
Đương nhiên lúc này anh chàng Tần Lạc làm trò đã quá đà, hắn căn bản không chú ý tới suy nghĩ của Ly.
Tần Lạc lại hô to tới khản cả giọng bằn gtiến Trung Quốc chuẩn mực: "Bọn họ là cầm thú, cho dù bọn họ là ai nhưng điều này không thể là lý do, là cái cớ để bọn họ hủy đì cuộc đời của một cô gái trẻ. Nếu như luật pháp nước Mỹ không thể trừng phạt bọn họ, tôi nhất định sẽ tố cáo chuyện này lên tổ chức nhân quyền quốc tế."
"Đúng vậy. Tại sao lại xảy ra chuyện này?"
"Quá cầm thú, dám ra tay với một cô gái xinh đẹp như này. Nếu như trong trường hợp cô ấy cảm thấy quá hổ thẹn, bọn họ hẳn là không nên ra tay mới phải?"
"Đúng là hồng nhan họa thủy. Bất cứ nơi nào cũng không có ngoại lệ."
Cuối cùng Tần Lạc cũng kích động được tâm trạng của mọi người. Khá nhiều người tỏ vẻ đồng cảm với bất hạnh mà bọn họ gặp phải, bày tỏ thái độ ủng hộ.
Đương nhiên cũng có người nghi ngờ.
"Nếu như bọn họ thật sự là nhân viên FBI, nhất định bọn họ sẽ không làm chuyện này. Dù sao quy định của bọn họ rất nghiêm ngặt."
"Tất cả đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người bên dưới. Một khi đầu bốc lên, không chuyện gì bọn họ không dám làm. Nhân viên FBI thì không phải là đàn ông hả?"
Một người phụ nữ đồng cảm với tình cảnh của hai người, thẳng thừng phản bác.
Người phụ nữ đi tới trước mặt Ly, giơ tay ôm bả vai Ly, thân thiết nói: "Em gái, phụ nữ chúng ta chính là những người có mạng khổ. Còn có người phụ nữ nào mà chưa từng trải qua chuyện này không? Năm xưa khi chị mười ba tuổi cũng từng bị tên đàn ông khốn kiếp làm nhục mà tên đó lại chính là cha dượng mình."
Tần Lạc không hiểu người phụ nữ da đen đang nói những gì với Ly nhưng hắn có thể cảm nhận được thân thể Ly đang run rẩy.
"Rất cảm động sao?" Tần Lạc hỏi nhỏ.
"Tôi có thể giết cô ta không?" Ly hỏi.
"…" Tần Lạc cố sức ôm Ly, hắn chỉ sợ Ly mất khống chế bản thân mình, nàng có thể gây ra những chuyện không lường được.
Trong khi mọi người đang lên án và người phụ nữ da đen đang an ủi Ly, cuối cùng cảnh sát cũng tới nơi, cùng tới với cảnh sát còn có giám đốc kinh doanh khách sạn, Helen.
Vì phải xử lý vụ việc mất trộm và băng hình camera bị thay đổi, tối nay Helen không về nhà mà ở lại qua đêm ngay trong văn phòng của mình ở khách sạn.
Ngay khi Helen mới tắm rửa, lên giường, một lần nữa Lian gọi điện tới, nói có nhân viên điều tra FBI bị đánh ngất ở trong phòng khách trọ, Helen còn tưởng bản thân mình đã nghe nhầm: liệu có phải nhân viên điều tra FBI đánh ngất khách trọ khách sạn hay không?
Sau khi xác định lại thông tin Helen mới biết bản thân mình không nghe nhầm. Người đánh ngất nhân viên điều tra FBI chính là người khách tối hôm nay mất trộm ở trong phòng.
Tại sao lại có khách hàng cực phẩm thế này trọ trong khách sạn của mình? Lúc này Helen rất hối hận vì đã không đổi ca với đồng nghiệp John của mình.
Một lần nữa Helen phải mặc bộ đồng phục đi tới hiện trường, thật trùng hợp cô ta gặp ngay nhân viên cảnh sát tới tiến hành điều tra sự việc.
"Lian, anh hãy thuật lại tình hình cho bên cảnh sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Helen đứng trước cửa nói với Lian.
"Dạ, giám đốc." Lian gật đầu, sau đó ý thuật lại sự việc căn cứ vào giải thích của Tần Lạc cho mọi người nghe.
"FBI?" Một cảnh sát trung niên cau mày. Nếu như chuyện này liên quan tới FBI, cảnh sát bọn họ không có thẩm quyền xử lý.
Ai cũng biết rằng ở đất nước này quyền lực của FBI rất khủng khiếp. Nếu như người của FBI làm sai chuyện gì đó, tất đều do người của bên ngành kỷ luật FBI tới xử trí.
"Đúng vậy." Lian đưa ra hai giấy chứng minh thân phận lục soát được trên người. Viên cảnh sát trung niên cẩn thận xem xét sau đó ông ta đi ra góc gọi điện thoại. Sau khi gọi điện thoại xong, ông ta đi tới với sắc mặt nghiêm túc, nói: "Bọn họ quả thật là nhân viên điều tra FBI, còn chân tướng sự việc thế nào thì chờ người của FBI đang tới. Bên FBI sẽ trả lời cho các vị biết rõ ràng."
Câu nói của viên cảnh sát trung niên khiến đám người náo động. Trước đó mọi người nghi ngờ hai người này là giả dạng nhân viên điều tra FBI nhưng bây giờ cảnh sát đã xác định thân phận của bọn họ.
Nếu đúng là như vậy, liệu có phải bọn họ có ý đồ tấn công khách trọ trong khách sạn, hơn nữa còn làm nhục một cô gái không?
Thế nhưng vì sao bọn họ lại ngất xỉu?
Xem ra vở kịch đặc sắc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.
"Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?" Viên cảnh sát trung niên nhún vai nói. Tâm tình mấy viên cảnh sát rất khoái trá khi bọn họ nhìn thấy mấy nhân viên điều tra FBI cuồng vọng kiêu ngạo, hàng ngày làm ra vẻ ta đây trước mặt bọn họ bị mất mặt. "Rất có khả năng hai gã này ăn phải thức ăn thối."
Đương nhiên Tần Lạc biết bên cảnh sát không thể xử lý được vụ việc này. Sự kiện tiếp theo sẽ là một nhân viên điều tra FBI quan trọng sẽ xuất hiện trước mặt Tần Lạc. Đây cính là điều Tần Lạc hy vọng.
Tần Lạc muốn tìm hiểu rõ ràng động cơ của những người này. Hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc những kẻ này đúng trên lập trường của ai để tới giải quyết việc này.
Kết qaủ xấu nhất chính là hắn và Ly bị bọn họ bắt giữ.
Thế nhưng điều này còn tốt hơn hàng trăm lần so với việc bọn họ muốn dùng vũ lực tách Ly rời khỏi hắn.
Nếu như bọn họ muốn bắt giữ hai người mình, như vậy bên FBI sẽ gánh chịu trách nhiệm bảo vệ mình. Nếu như xảy ra chuyện trong tay FBI, bên Trung Quốc có để yên chuyện này không?
Người Trung Quốc có một câu tục ngữ là "Mượn lực đả lực". Lần này Tần Lạc đã mượn lực của chính đối thủ.
"Cái gi?" Người phụ nữ kinh ngạc hỏi: "Bọn họ tấn công các nhân viên điều tra FBI sao?"
"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên đang khom người ở bên cạnh trả lời. Sắc mặt y không có bất kỳ biểu hiện khác lạ, giống như y đang đeo một mặt nạ da người vậy.
Người phụ nữ cúi đầu trầm ngâm, hai hàng mi vàng cau lại, cô ta nói: "Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ta không biết đây chính là nước Mỹ sao?"
Hành nghề này đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình khó có thể hiểu được một con người.
Đối thủ của cô ta có những thương nhân cự phú, có những thiên tài chính trị, còn có cả những lão hồ ly trăm tuổi nhưng trong mỗi người bọn họ đều có thể tìm ra điểm yếu. Trong khi đó cô ta cũng không khiến tổ chức thất vọng, cuối cùng giành chiến thắng trước bọn họ, hình thành danh tiếng bất khả chiến bại cho mình. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nhưng gã thanh niên này có lối suy nghĩ thật sự quá khác lạ khiến cô ta thật sự không nắm bắt được. Cứ mỗi khi cô ta dự đoán anh ta sẽ có phản ứng tương tự với hành động thì anh ta lại có cách xử lý hoàn toàn vượt qua sự suy đoán của cô ta.
Tấn công nhân viên điều tra FBI ở nước Mỹ. Những kẻ này điên rồi sao?
Nếu như không phải là điên cuồng thì tại sao lại làm ra chuyện điên rồ như này?
"Có lẽ chúng ta vẫn chưa coi trọng anh ta đúng mức." Người phụ nữ trầm giọng nói. Cô ta đứng dậy, đặt đôi chân trần bước đi trên tấm thảm dầy. Áo dài màu tím lay động theo bước chân, dáng người đầy đặn, phong tình vạn chủng, cực kỳ quyến rũ. "Anh ta không có trợ giúp nhưng anh ta có trí tuệ. Đây chính là điều ta coi trọng nhất nhưng ta vẫn bỏ qua điều gì đó. Trên thế giới nàu chỉ người có trí tuệ vô địch mới có thể tồn tại. Hoàng Đế? Đương nhiên là Hoàng Đế có trí tuệ nhưng đám chiến tướng bên cạnh chỉ đơn giản là đám người máy có thân thủ cao mà thôi."
"Xin mời phu nhân có chỉ thị." Người đàn ông trung niên lên tiếng. Khi nữ cấp trên này không hỏi ý kiến, người đàn ông tuyệt đối sẽ không nói thừa. Chỉ khi cấp trên hỏi, y mới có tư cách nói ra suy nghĩ của mình.
Vì rất nhiều người cô ta không cần người khác góp ý cho mình. Đây chính là sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong máu của những người phụ nữ thông minh.
"Nhất định anh ta hy vọng bên FBI sẽ bắt cả hai người đi. Nếu như vậy sự an toàn của cả hai đã được bảo đảm. FBI không thể nào ra tay với bọn họ. Không chỉ như vậy, vì có FBI đảm bảo sự an toàn cho bọn họ, người của chúng ta cũng không có cơ hội ra tay."
Người phụ nữ phá lên cười nói: "Anh có thể tưởng tượng được không: chúng ta tự nhiên lại cấp cho anh ta một tầng bảo vệ nữa."
Người đàn ông chỉ âm trầm đứng tại chỗ, không lên tiếng. Y đang chờ đợi phu nhân phát tiết hết tâm tình của mình.
"Ở nước Mỹ chính chúng ta mới là bên bị nhiều điều trói chân trói tay." Người phụ nữ bùi ngùi nói: "Hãy bảo người quay về đi thôi."
"Phu nhân." Người đàn ông có vẻ khó hiểu: "Nếu như tiếp nhận hai nhân viên bị thương quay về như này, coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, không hỏi tới chuyện này. Đó không phải tội danh thực sự của chúng sao?"
"So với việc giết chết anh ta, những việc khác không quan trọng. Nếu như đẩy sự việc lên cao hơn nữa thì sẽ trúng kế anh ta." Người phụ nữ nhìn, hứng thú nhìn ngọn núi nhấp nhô bên ngoài nói: "Dù gì đi nữa anh ta làm rất tuyệt. Hơn nữa năng lực chống cự của bọn họ không nằm trong phòng của bọn họ. Chúng ta đã đánh giá quá thấy trí tuệ của anh ta nhưng lại đánh giá quá cao năng lực của bọn họ."
"Dạ, phu nhân." Người đàn ông trả lời rồi nhanh chóng bước đi.