Con người muốn gương mặt, cần có lớp da. Con chó nhỏ còn muốn bộ lông sặc sỡ. Người đàn ông có thể mất đi sự kiên trinh của mình nhưng tuyệt đối không được đánh mất sự tôn nghiêm của mình.
Rất hiển nhiên anh chàng Tần Lạc này không có kiên trinh mà ngay cả sự tôn nghiêm của mình cũng từ bỏ.
Nếu như một người đàn ông bình thườnggặp phải sự khiêu khích này nhất định sẽ không thể chịu được, lạnh lùng đứng dậy nói: Từng này rượu là cái thá gì? Bản thân mình chẳng thèm quan tâm sau đó quát nhân viên phục đổi sang chén to, cực kỳ khí phách uống cạn liền ba chén trước mặt mọi người.
Thế nhưng trong mắt Tần Lạc, đây chính là phương pháp ứng phó sự uy hiếp của đối phương cực kỳ ngu ngốc.
Tần Lạc hắn không quen biết những người này. Khi cùng Vương Cửu Cửu tới đây mới nhìn thấy những người này. Bây giờ với thân phận, địa vị và hình tượng của hắn ngày càng tăng lên, dựa vào cái gì mà hắn phải nể mặt bọn họ? Ba chén to sao? Bọn họ xứng sao?
Ngay cả khi uống rượu với Thái Công Dân, hắn còn đùn đẩy được, bọn họ tuổi gì? Có gì mà nể mặt?
Thế nhưng trong mắt những người khác, Tần Lạc quả thực quá vô sỉ, vô sỉ hết chỗ nói.
Sao có thể như vậy? Sao có thể nói như vậy?
"Câu nói này thật sự làm xấu mặt tất cả mọi người." Du Phi Dương nheo mắt nhìn Tần Lạc rồi đột nhiên anh ta có một cảm giác nguy hiểm hay nói chính xác là một áp lực mà anh ta chưa từng gặp trước đây, anh ta chưa từng gặp người đàn ông nào như thế này.
Nếu như người đàn ông khác gặp phải anh ta, nhất định ít nhiều sẽ chịu áp lực. Dù gì đi nữa luận về tài lực, nhất định không một thầy thuốc nhỏ bé nào có thể tránh được.
Thế nhưng Du Phi Dương đã nhận ra khi người thanh niên này đối mặt với anh ta, người này không chịu áp lực nào, thái độ lãnh đạm, coi nhẹ, xa cách, thích gì nói nấy.
Ngay cả câu nói xấu hổ mà cũng có thể nói ra với vẻ hùng hồn khí phách, đây là biểu hiện của áp lực sao?
"Chẳng lẽ anh ta không phải thầy thuốc sao?" Du Phi Dương bắt đầu nghi ngờ thân phận của đối phương. Có lẽ người này có đủ thực lực nhe nanh muá vuốt khiêu chiến với bọn họ sao?
Bởi vì thầm nghi ngờ trong lòng nên Du Phi Dương chậm chạp tấn công Tần Lạc. Du Phi Dương này không phải là người không có đầu óc vì nếu như không có đầu óc, anh ta không thể tụ tập quanh mình một đám người như thế này.
"Nhìn hắn như vậy mà giống đàn bà. Không ngờ là đàn bà thật."
"Không biết xấu hổ. Hãy bảo anh ta cầm bát đũa ra ngồi xổm trước cửa mà ăn."
"Bảo anh ta cởi quần ra để xem bên dưới anh ta có "cái đó" không?"
Những người không hiểu chuyện cũng bị Tần Lạc làm cho tức giận, bọn họ châm chọc Tần Lạc nhưng không khách sáo như Du Phi Dương.
Tần Lạc quay người nhìn Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu làm bộ không chú ý tới hắn, nàng khẽ nhếch miệng cười, hiển nhiên là nàng rất thích thú khi nhìn thấy trò vui này.
Tần Lạc đau đầu. Cô gái này!
"Không bôi xấu thì không xấu sao?" Tần Lạc cười nói. Nếu như Du Phi Dương là thủ lĩnh của đám này vậy thì hắn sẽ lấy Du Phi Dương làm đột phá khẩu. Những người khác chỉ tới ăn chùa, uống rượu góp vui, đơn giản chỉ là muốn thu chút lợi ích, tranh cãi với đám người này chẳng ích gì. "Tôi chữa bệnh cứu người, hàng ngày tôi có thể chữa được cho trên trăm người bệnh. Các người có làm được không? Không làm được, phải không? Chẳng lẽ vì các người không làm được nên tôi có thể mắng các người là phế vật, đàn bàn, không biết xấu hổ sao? Mỗi ngành nghề có chuyên môn khác nhau, chúng ta làm những nghề khác nhau. Sở trường của tôi là trị bệnh cứu người, sở trường của các vị là uống rượu, nói phét. Có gì hay mà đi so sánh với nhau?"
Những câu này xuất phát từ trái tim, quả thật cực kỳ thực lòng.
Cái gì mà sở trường của tôi là chữa bệnh cứu người, cái gì mà sở trường của các vị là uống rượu tán phét? Anh ta là anh hùng còn chúng mình là con chó sao? Anh ta cứu sống người khác còn chúng ta chỉ là thùng cơm sao? Anh ta quang minh vĩ đại, chúng ta thấp bé nhỏ nhen sao?
Lãnh vực khác nhau thì không thể so sánh với nhau sao? Hay là chẳng đáng so sánh?
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa hơn nữa Tần Lạc còn có ý định châm chọc, châm thêm thuốc nổ khi cố tình mắng tất cả từ Du Phi Dương tới những bạn học của anh ta.
"Này, sao anh lại ăn nói như vậy hả?" Tần Uyển Như lên tiếng quát mắng. "Vương Cửu Cửu, cô hãy quản lý đàn ông của mình cho tử tế, còn ăn nói như vậy đừng trách tôi không khách sáo."
Tần Uyển Như có ý đồ khi nói mấy câu này. Cô ta muốn nói với Du Phi Dương rằng Vương Cửu Cửu người ta đã có bạn trai rồi, mấy người còn cố gắng theo đuổi làm chi?
Đương nhiên cô ta quả thật cũng nói thay cho Du Phi Dương. Cô gái "thấy bất bình bênh vực kẻ yếu này" từ nhỏ đã lớn lên cùng với Du Phi Dương, mặc dù tâm tính hơi thâm trầm, tầm mắt hơi hạn hẹp nhưng tình cảm này tuyệt đối không thể pha trộn, thậm chí so với hai người Lý Mạn và Trương Ngọc, tình cảm của Tần Uyển Như còn chân thực hơn vì hai người Lý Mạn chỉ vì tiền còn Tần Uyển Như lại không thiếu tiền.
Vương Cửu Cửu cười nói: "Khi ở nhà đều do anh ấy chăm sóc tôi. Tôi không quản anh ấy chuyện gì. Anh ấy muốn làm gì tôi cũng đều ủng hộ."
Mấy câu này của Vương Cửu Cửu khiến tất cả trợn tròn mắt.
Ai nấy vốn tưởng rằng với điều kiện của Vương Cửu Cửu, tìm một công tử nhà giàu có tài mạo song toàn, cho dù là người còn có lai lịch cao hơn Du Phi Dương không phải là không được. Mặc dù trong học viện Vương Cửu Cửu rất khiêm tốn, quần áo mộc mạc nhưng lại có khá nhiều người theo đuổi.
Thế nhưng Vương Cửu Cửu lại dẫn theo một Tần Lạc thoạt nhìn cực kỳ bình thường, sau khi tiếp xúc lại gây cho mọi người một cảm giác cực kỳ bất bình thường.
Nhưng mà ngược lại một người đàn ông như gã có thể được ôm ấp Vương Cửu Cửu có thể nói mả táng hàm rồng.
Đương nhiên mọi người không tin những gì Vương Cửu Cửu nói. Bọn họ nghĩ rằng Vương Cửu Cửu đang giữ thể diện cho người đàn ông của mình.
"Không nên thể hiện tình cảm thắm thiết trước mặt chúng tôi. Anh ta là người đàn ông của cô, hoàn toàn không có liên quan gì tới chúng tôi." Tần Uyển Như dù mang vẻ mặt phật ý nhưng lòng cô ta như nở hoa. Chuyện càng náo loạn, càng khiến Du Phi Dương tức giận mới hay. Nói cách khác cô ta sẽ hoàn toàn loại bớt một đối thủ cạnh tranh cực kỳ tiềm năng. Trong những người ở đây, ngoại trừ Vương Cửu Cửu, Tần Uyển Như không coi trọng những người khác.
Đồ ngốc này tin rằng Du Phi Dương thật lòng yêu thích mình, muốn kết hôn với mình thật sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày. Gia đình bọn họ bề thế, đương nhiên phải chú trọng tới môn đặng hộ đối.
"Xin lỗi. Anh ta phải xin lỗi, xin lõi mọi người." Tần Uyển Như vung tay nói, dáng vẻ cực kỳ kiên quyết.
Tất cả những gì cô ta làm đều vì Du Phi Dương. Nhất định anh chàng này có thể hiểu được
"Câm mồm." Khi Du Phi Dương nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoa Hạc, anh ta quát mắng Tần Uyển Như.
Con mẹ nó chứ, rốt cuộc con ranh này muốn gì hả?
Khiến ông mày hả giận, không sai nhưng không thể nhắm vào Vương Cửu Cửu. Nếu một khi làm cô ta tức giận bỏ đi, ông mày còn có thể làm cầu dẫn mối cho Hoa Hạc không?
Mục tiêu của bọn họ là Tần Lạc, làm xấu mặt hắn, làm mất mặt hắn, làm cho hắn trở nên tối tăm, u ám nhưng tuyệt đối không thể để hai người này bỏ chạy.
Du Phi Dương vẫn khống chế tâm tình rất tốt nhưng ả này đột nhiên nhảy ra phá thối.
"Cửu Cửu là bạn học của chúng ta, Tần tiên sinh chính là bạn của Cửu Cửu từ xa tới làm khách, sao có thể nói những câu nghiêm trọng như vậy? Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?" Du Phi Dương mắng, anh ta chủ động giải vây giúp Tần Lạc: "Bây giờ trên bàn rượu cũng như trên chiến trường, chỉ cần Tần tiên sinh uống hết chén rượu này, chúng ta tiếp tục uống, mọi người vẫn là bạn bè của nhau."
"Chờ một chút." Tần Lạc cười cắt ngang câu nói của Du Phi Dương: "Trước tiên tôi có mấy câu muốn nói rõ. Thứ nhất tôi không nói xin lỗi mà tôi cũng không thấy cần thiết phải xin lỗi. Thứ hai, các vị là bạn học của Cửu Cửu, hoàn toàn không có liên quan gì tới tôi. Tôi tới đây chỉ vì muốn bảo vệ bạn gái của mình. Tôi sợ rằng ở đây có vài người mang ý đồ xấu muốn lợi dụng cô ấy, cũng là điều quan trọng nhất khiến tôi không uống rượu, và tôi cũng không phải bạn bè của các vị."
Tần Lạc giơ tay mời, cười nói: "Tôi đã nói xong. Các vị thấy cần uống thì cứ uống, coi như tôi không tồn tại."
Những câu này của Tần Lạc khiến những người ở đây tức hộc máu.
Hắn ta chỉ trích người ta lòng dạ nham hiểm sau đó còn bảo người ta coi như hắn ta không còn tồn tại.
Chúng tao thực sự muốn coi mày không tồn tại thế nhưng như thế trong lòng cực kỳ uất nghẹn, tức giận.
Mày giơ tay đánh người ta một bạt tai sau đó mày lên tiếng bảo coi như mày không tồn tại, vậy có nghe được không?
Du Phi Dương rất tức giận. Căn cứ theo tính cách của anh ta, anh ta thật sự chỉ muốn đứng dậy đuổi người.
Thế nhưng anh ta không thể quyết định, làm chủ cuộc chơi này. Du Phi Dương chỉ biết lén liếc nhìn Hoa Hạc.
Du Phi Dương biết Hoa Hạc này rất giỏi nhẫn nhịn nhưng khi đã bị người bức bách tới mức này, anh ta còn muốn nhẫn nhịn tới bao giờ?
Hoa Hạc giơ tay ra hiệu, tâm trạng Du Phi Dương như được giải thoát, anh ta nói: "Nếu không muốn uống rượu, lại không muốn làm bằng hữu, việc anh ngồi ở đây không còn ý nghĩa nữa rồi."
Sau đó Du Phi Dương cười đắc ý nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Cửu Cửu, lần sau chúng ta gặp lại."
Đây chính là ý tiễn khách thế nhưng hình thức tiễn khách cực kỳ có ý đồ. Cách thức đối đãi với Tần Lạc hoàn toàn khác với cách thức đối đãi với Vương Cửu Cửu.
Vương Cửu Cửu gật đầu, nàng đứng dậy nói: "Chúng tôi đi trước."
Sau đó nàng chủ động ôm cánh tay Tần Lạc cùng đi ra ngoài.
Nhìn hành động của Vương Cửu Cửu, ánh mắt Hoa Hạc cực kỳ hung ác sau đó gã cúi đầu xuống. Du Phi Dương vẫn quan sát sắc mặt của Hoa Hạc thầm chấn động. Du Phi Dương biết gã Hoa Hạc này muốn ra tay rồi.
Ra khỏi phòng, Tần Lạc mỉm cười nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Hãy giải thích với anh."