Là nhân vật đỉnh nhất trong giới công tử Dương Thành, cuộc sống của Tôn Nhân Diệu vừa phong phú lại vừa nhàm chán.
Không có người nào dám đắc tội với Tôn Nhân Diệu. Tất cả mọi người chỉ biết lấy lòng, nịnh nọt y, tiền hô hậu ủng, rượu như ao, thịt như rừng, ngày ngày uống rượu, chén thù chén tạc, cực kỳ sôi động nhưng khi nghĩ tới lại rất nhàm chán.
Đôi khi Tôn Nhân Diệu ngồi một mình, trầm lặng ở góc ghế salon tự hỏi cuộc sống như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ăn? Chán.
Uống? Chán.
Phụ nữ? Chán.
Đánh bài? Chán.
Kiếm tiền? Tôn Nhân Diệu gã không cần buôn bán cũng có rất nhiều người mang tiền tới để trước mặt. Gã hiểu nỗi khó nhọc khi nhận mối nhân tình này nên càng không có hứng thú với tiền.
Thế nhưng Tôn Nhân Diệu lại không muốn chết chính vì vậy chỉ còn biết tiếp tục sống, cuộc sống giống như trước đây.
Tôn Nhân Diệu đang ôm một cô gái ăn mặc rất đẹp, mấy gã thanh niên khác ngồi vây xung quanh.
"Tôn thiếu gia, nghe nói dạo này anh đang đi làm từ thiện?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tôn Nhân Diệu cười, điệu đà nói: "Không biết ai đã nói câu này: nếu như anh không biết làm gì thì hãy đi làm từ thiện đi."
Đương nhiên Tôn Nhân Diệu biết chủ nhân của câu nói này chỉ là gã không muốn nói cho những người này biết mà thôi.
Tôn Nhân Diệu gã và người đó là huynh đệ, còn những người này, bọn họ chỉ là sản phẩm của sự giết thời gian nhàm chán của Tôn đại thiếu gia mà thôi.
"Câu nói này rất hay." Một gã thanh niên mập mạp, đeo kính mắt nhỏ nói: "Người qua đường để lại tên. Chim bay qua để lại lông. Nếu như chúng ta đã tới thế giới này, thế giới này ắt phải vì chúng ta mà có sự khác biệt."
"Bốn mắt, tao không biết thế giới này có vì mày mà có điều khác biệt hay không nhưng cô gái xinh đẹp bên cạnh mày chính vì mày mà biến từ xử nữ thành đàn bà đó." Một thanh niên dáng người cao to, mái tóc cột ở sau, thoạt nhìn trông cực kỳ có khí chất của một nghệ thuật gia, cười nói.
Vào lúc này cô gái có dáng người cao ráo, xinh đẹp mà dù quẳng vào bất kỳ trường học nào cũng có thể trở thành một hoa hậu giảng đường, nép sát vào người gã bốn mắt vẻ hờn dỗi, trong khi đó mấy người kia phá lên cười.
Mọi người thấy đó. Tiếng cười quá dễ dàng và cũng cực kỳ rẽ mạt.
Đúng lúc đó chuông điện thoại trong túi Tôn Nhân Diệu vang lên.
Ngay khi Tôn Nhân Diệu nhìn thấy số gọi đến, gã lập tức giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng.
Những người đang ngồi đây có người nào mà không nhìn ánh mắt Tôn Nhân Diệu làm việc? Chỉ cần một động tác đó khiến bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động. Cô gái ngồi bên cạnh Tôn Nhân Diệu cực kỳ nhanh trí, cô ta cầm điều khiển tắt màn hình âm nhạc.
"Có việc gì vậy?" Tôn Nhân Diệu cười hỏi. Tôn Nhân Diệu và Tần Lạc có mối quan hệ rất đặc biệt, dù hai người có quan hệ cực kỳ thân thiết nhưng nếu như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ gần như không liên lạc với nhau nhưng ngược lại đi uống rượu, ca hát, em út với đám người đang ngồi này thì cực kỳ thường xuyên.
"Hãy gửi cho tôi số của Trần cục trưởng." Tần Lạc cười nói.
"Ừ, có việc sao?" Nụ cười trên gương mặt Tôn Nhân Diệu cứng đơ. Tần Lạc nói tới Trần Hữu Thiện, cục trưởng cục công an. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Tần Lạc tuyệt đối sẽ không chủ động muốn số điện thoại của Trần cục trưởng.
"Tôi và Cửu Cửu ra ngoài ăn cơm, không ngờ xe bị người ta đập nát." Giọng nói của Tần Lạc rất bình tĩnh nhưng gương mặt đẹp trai của Tôn Nhân Diệu lập tức trở nên âm trầm. Mấy thanh niên đang ngồi liếc mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đồng loạt đẩy những cô gái trong lòng ra, ngồi rất ngay ngắn. Bọn họ đều biết khi Tôn thiếu gia tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
"Khách sạn nào?" Tôn Nhân Diệu hỏi.
"MG."
"Cậu có bị thương không?"
"Không."
Tôn Nhân Diệu ngừng một lát rồi nói: "Hãy để tôi gọi cú điện thoại này."
"Được. Có thể sẽ có chuyện phiền phức. Hãy để Trần thúc ra mặt là được. Cậu không cần tới đây." Tần Lạc nói.
Sau khi ngắt điện thoại. Tôn Nhân Diệu nhìn gã Bốn Mắt hỏi: "Mập, tối nay cha mày có nhà không?"
"Đại ca, muốn chơi người hả?" Ánh mắt Bốn Mắt lóe sáng, gã kích động hỏi.
"Đây là chuyện của tôi, các cậu không cần nhúng tay vào." Tôn Nhân Diệu nói. Gã cầm điện thoại bấm một dãy số.
Tối hôm này Trần Hữu Thiện không ra ngoài xã giao như thường lệ mà lựa chọn ở nhà ăn cháo với vợ con.
Thịc cá hàng ngày ăn đã nhiều. Nếu như hàng ngày có thể ở nhà uống hai bát cháo, có thể nói đối với bọn họ chính là phần thưởng hậu hĩnh.
Ngay khi Trần Hữu Thiện mới bỏ bát xuống, tiếng chuông điện thoại di động trên bàn vang lên.
Trần Hữu Thiện cau mày nhưng ông ta vẫn tiếp nhận điện thoại từ tay vợ mình.
Ngay khi nhìn số gọi tới, lập tức lông mày ông ta dãn ra. Trần Hữu Thiện mỉm cười bấm nhận cuộc gọi, nói: "Nhân Diệu, dạo này không thấy tới nhà chơi đó."
"Chú Trần, có chuyện phải làm phiền chú rồi." Tôn Nhân Diệu rất khách sáo nhưng Trần Hữu Thiện không dám tự cao tự đại trước mặt Tôn Nhân Diệu.
"Ừ. Đừng khách khí với chú Trần. Có việc gì cứ nói đi."
"Tần Lạc tới ăn cơm ở MG bị người ta đánh, xe bị đập nát."
Nói xong Tôn Nhân Diệu ngắt ngay điện thoại.
Trần Hữu Thiện ngồi sửng sốt trên sopha một lát rồi ông ta lập tức bật dậy.
Bà vợ Hà Tú Tú nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ này của chồng, kinh ngạc hỏi: "Lão Trần, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trời sụp." Trần Hữu Thiện vừa mặc quần áo, vừa chạy ra ngoài cửa.
Chỉ cần người biết thân phận của Tôn Nhân Diệu nhận được điện thoại của hắn không thể không vội. Con người Tôn Nhân Diệu này bề ngoài coi như hòa nhã nhưng khi có người trêu chọc vào hắn, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ điên. Không chỉ nhìn hắn điên cuồng mà hắn còn khiến người khác cũng điên vì mình.
Nếu như không xử lý tốt chuyện này, nhất định Tôn Nhân Diệu không để yên.
Hơn nữa trong chuyện này còn có một Tần Lạc nữa …
Tần Lạc là một trong Dương Thành Tam Kiệt tiếng tăm kém nhất, cũng là người khiêm tốn nhất. Ngoại trừ mấy ông già nhận ân huệ của hắn, gần như không có nhiều người biết tới hắn bởi vì Tần Lạc không gây chuyện, không tán gái, không tham gia bất kỳ hoạt động tụ tập, thậm chí rất ít khi ra khỏi cổng nhà mình.
Thế nhưng Trần Hữu Thiện biết rất rõ con người này hơn nữa ông ta còn cực kỳ coi trọng con người trẻ tuổi này.
Cha mẹ Trần Hữu Thiện chính là bí thư chính pháp trước đây của Dương Thành. Mấy năm trước ông ốm nặng, căn bệnh này không hề đơn giản, thậm chí ngay cả Kiều Bố Tư nổi tiếng, kiêu ngạo kia cũng không thể chữa trị được.
Khi đó Tần gia và Hà gia đã mời nhiều danh y nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Cuối cùng có người giới thiệu, tới cầu Dược Vương Tần Tranh. Tần Tranh không tự mình tới mà ông cử cháu mình, Tần Lạc tới xem bệnh.
Khi đó hai nhà Trần, Hà cảm thấy đây chính là sự sỉ nhục. Nếu như chỉ là một thầy thuốc bình thường, bọn họ đã sớm hành hạ hắn tới chết. Thế nhưng Tần gia không phải là một gia đình bình thường, hơn nữa người ở giữa giới thiệu cũng là người mà bọn họ không thể đắc tội.
Kỳ tích đã xảy ra. Sau khi Tần Lạc tới một tháng, bệnh của cha vợ Trần Hữu Thiện có chuyển biến tốt hẳn. Sau đó tiếp một tháng củng cố, uống thuốc đông y ba tháng trời, căn bệnh của cha vợ Trần Hữu Thiện hoàn toàn khỏi hẳn. Mặc dù lúc này cha vợ ông ta đã về hưu nhưng Trần Hữu Thiện được ông nâng đỡ lên chức cục trưởng cục công an.
Chính vì vậy có thể nói chức vụ cục trưởng này của Trần Hữu Thiện có một nửa công lao của Tần Lạc. Nếu như cha vợ ông ta chết bệnh, ông ta có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế này không?
Trợ hiúp Tôn Nhân Diệu chính là vì quan hệ lợi ích, cư xử với Tần Lạc đơn thuần chỉ là cảm giác trả ơn.
Trần Hữu Thiện biết MG, ông ta đã nhiều lần tiếp khách ở bên đó.
Sau khi lên xe, bảo tài xế lái tới MG, Trần Hữu Thiện bắt đầu gọi điện thoại điều binh khiển tướng.
…………………
MG là nơi như thế nào? Khi ở bãi đậu xe xuất hiện sự kiện đánh người, lập tức đã gây chấn động.
Hơn nữa điều càng khiến người ta kích động hơn chính là khách hàng đánh bảo vệ …
Tất cả mọi người đều biết chuyện này có nghĩa như thế nào. MG dễ dàng bị người ức hiếp như vậy sao? Nếu như bọn họ không giải quyết tốt chuyện này, danh tiếng của MG sẽ bị hủy hoại, sau này còn ai tới nơi này ăn cơm nữa không?
Đối với người có tiền mà nói, nơi ăn cơm chính là thể diện.
Nếu như các người bị người ta đánh mà còn không dám lên tiếng thì cho dù khách sạn của các người cao cấp tới cỡ nào, thái độ phục vụ tốt như nào đi nữa, cũng không ai muốn mời khách tới đây.
Có rất nhiều người chạy tới vây xung quanh xem, cũng có người đứng trên phòng ăn của mình quan sát qua cửa sổ.
"Nhường đường nào. Nhường đường nào." Trương Đức Quý gào lên. Gã chính là cục trưởng phân cục cảnh sát Thiên Nguyên ở địa bàn MG này. Tối nay có ông chủ một công ty mời ăn cơm ở MG. Thư ký xinh đẹp của ông chủ kia liên tục mời rượu, thân thể mềm mại cũng gần như ngã vào người Trương Đức Quý thì bất chợt nghe tiếng náo loạn bên dưới. Khi hỏi một nhân viên phục vụ thì được biết có người đang gây chuyện ở MG, lại còn đánh bảo vệ của MG.
Sao lại có chuyện này?
Trương Đức Quý tự nhận bản thân mình là bạn bè của ông chủ khách sạn. Nếu như để cho ông chủ khách sạn biết mình đang ăn cơm ở MG nhưng không quan tâm tới chuyện xảy ra ở MG, nhất định ông ta sẽ có thành kiến với mình.
Hơn nữa còn xảy ra đánh nhau. Đây không phải là phạm vi chức trách của mình sao?
Vì vậy Trương Đức Quý dẫn theo hai thuộc hạ thân tín tới nơi này.
"Người này là ai? Hãy nhanh chóng thả người cho tôi." Trương Đức Quý đã uống khá nhiều rượu, hai mắt hoa hoa, mơ hồ nhìn thấy một thanh niên đang dùng chân đạp lên người một người nên quát mắng người đó.
"Anh là ai?" Tần Lạc cau mày hỏi.
"Tôi là Trương Đức Quý, cục trưởng phân cục Thiên Nguyên." Trương Đức Quý vung tay nói: "Hãy bắt người này cho tôi."