"Hoa Hạc, con mẹ nó. mày đang nói tiếng người sao?" Cuối cùng Du Phi Dương cũng bị chọc giận: "Cái gì gọi là chuyện bên ngoài mày không quản được? Khi mày muốn cười con gái nhà người ta sao mày không nói những câu này? Du gia chúng tao dựa vào nhà mày để kiếm tiền những không có nghĩa là chúng tao phải làm nô tài cho chúng mày. Nếu như mày không ra ngoài nói đỡ cho ông ấy, hôm nay mọi người sẽ cá chết lưới rách".
Đột nhiên Hoa Hạc quay người, ánh mắt gã ngập tràn mùi tử khí: "Mày đang uy hiếp tao?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Là mày không cho chúng ta con đường sống" Du Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Khi bị Hoa Hạc nhìn chằm chằm, đột nhiên Du Phi Dương có cảm giác tim đập hỗn loạn, khi nhớ tới những thủ đoạn đối phó với người khác của Hoa Hạc, Du Phi Dương không khỏi lạnh lưng. "Anh hãy nhìn xem chú tôi bị chúng đánh như nào kìa? Nếu như anh không cho người đi hỗ trợ, nhất định chú tôi sẽ bị đánh chết. Anh sợ cái gì? Với thân phận của anh thì sợ cái gì chứ? Anh hãy cho những người này tới ngăn cản chúng lại xem chúng có dám từ chối không?"
Hoa Hạc thở dài, chỉ tay vào Du Nguy và nói với gã đàn ông cao to: "Người kia là bạn của tôi, hãy tới nhận anh ta".
Gã đàn ông cao to liếc nhìn Du Nguy, thì thào với Hoa Hạc: "Như vậy không hay đâu. Chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện địa phương".
"Anh ta là bạn của tôi, là gia đình quân nhân." Hoa Hạc lạnh lùng quát.
Gã đàn ông cao to do dự một lát rồi đi tới trước mặt Hạ Dương, quát: "Anh bạn hãy dừng tay".
Binh...
Binh...
Binh...
Hạ Dương vẫn như không nghe thấy, tiếp tục đánh.
Nếu như người khác nói cái gì cũng phải nghe theo thì đối với Hạ đại thiếu gia, không phải quá mất mặt sao?
"Tôi bảo anh dừng tay lại" Gã cao to tức giận, đáng vẻ như chuẩn bị ra tay. Tuy gã cảm thấy nhúng vào chuyện địa phương không đúng lắm nhưng người này hoàn toàn không coi trọng bọn họ. điêu này đã chọc vào lòng tự tôn của gã.
"Anh ở đơn vị nào?" Hạ Bản đi lên , bình tĩnh hỏi.
Gã cao to móc chứng minh trong người ra đưa. Hạ Bản nhìn thoáng qua rồi ném vào mặt gã đàn ông quát to: "Là ai phái'các người tới? Từ khi nào đội tra xét có quyền lực lớn như này hả? Đốc thúc hải quân thì không nói, từ khi nào các anh có quyền quản lý cả bộ đội ở đất liền vậy?"
Khi thấy Hạ Bản chất vân với thái độ của bậc bề trên gã đàn ông không khỏi thầm sợ hãi nhưng vẫn cố cứng cỏi hỏi lại: "ông là người của đơn vị nào? Dựa vào cái gì mà ông can thiệp vào chuyện của chúng tôi?"
"không biết sống chết gì cả. Danh tiếng quân nhân của chúng ta đã bị lũ bại hoại các người phá hỏng hết rồi" Hạ Bản móc chứng minh của mình ở trong túi ra.
Khi nhìn thấy tấm card nhỏ màu xanh có quốc huy chạm nổi, gã đàn ông thầm kêu xui xẻo.
Tới khi gã đàn ông nhìn thấy chức vụ và cấp bậc của ghi tên giấy, suýt chút nữa gã té phịch xuống đất.
Cộp!
Lập tức gã đứng thẳng người, cung kính chào, nói: "Kính chào thủ trưởng".
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Một lần nữa mọi người ngây ra.
Tại sao người Hoa Hạc gọi tới lại chào người của Hạ Dương mà lại còn gọi là thủ trưởng gì đó nữa chứ?
Ông ta là thủ trưởng? Là thủ trưởng gì vậy?
Tần Lạc và Tôn Nhân Diệu vì đã từng trải qua những chuyện như này nên không ngạc nhiên. Hạ lão gia chính là nguyên lão cấp quốc gia, mặc dù Hạ Bản chỉ là thư ký kiêm trương hộ vệ nhưng người như Hạ Bản khi ra ngoài, ngay cả tư lệnh quân khu cũng phải cẩn thận đối đãi.
Liệu có ai biết người này có nói bậy bạ về mình mấy câu trước mặt Hạ lão gia không?
Quân đội thành một hệ thống riêng, cực kỳ chú ý quan hệ và bối cảnh. Mặc dù Hạ lão gia đã cao tuổi, cũng không còn đảm nhận chức vụ lãnh đạo nhưng chỉ cần ông nói một câu, cả giới quân nhân phía nam sẽ phải run rẩy.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao người ta gọi Hạ Dương là "Nhất ca" mà không gọi con trai tư lệnh đại quân khu phía nam là "Nhất Ca" vì tư lệnh đại quân khu phía nam chính là do Hạ lão gia chính tay đề bạt. Biệt danh "Nhất ca" này của Hạ Dương chính là một cái tên thuộc về số mệnh, không thể thoát khỏi nó.
Đây chính nội tình trong nước. Những người có quyền, có tiền không nhất thiết là những người có thể nhìn thấy rõ như ban ngày. Những kẻ ngốc nằm trong bảng xếp hạng của Forbes đừng có vội mừng. Nếu như bọn họ có dũng khí xếp hạng những người thực sự có tiền này. không còn người của quốc gia nào xuất hiện trên cái bảng Forbes đó nữa.
Những người mà bạn không nhìn thấy đó, thực lực của bọn họ mới thực sự khủng khiếp.
"Hãy mang người của mình về. Đừng có ở chỗ này làm mất mặt ta. Còn về chuyện trừng phạt các anh. ta sẽ đích thân gọi điện cho Điên Chấn Đông" Hạ Bản thăng thừng nói.
"Dạ. thủ trưởng" Một lần nữa gã đàn ông cung kính chào sau đó gã quay người, vung tay ra hiệu. Những thuộc hạ do gã mang tới lập tức tập họp. Sau khẩu hiệu "chạy bộ", bọn họ thực sự chạy bộ như chạy trốn.
Hoa Hạc ngây người.
Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người là do gã gọi tới, tại sao lại nghe lời người khác bỏ chạy? Thậm chí khi bỏ đi còn không nói với gã một câu, giống như gã là một ôn thần vậy.
Nếu như Hoa Hạc thực sự biết rằng trong suy nghĩ của người đàn ông cao to Hoa Hạc tự so sánh với ôn thần này thực tế còn không bằng cục phân chó, nhất định Hoa Hạc sẽ phải thu lại sự kiêu ngạo bẩm sinh của mình.
Cuối cùng Hạ Dương cũng dừng tay, hắn móc một chiếc khăn tay trắng, lau vết máu ở bàn tay.
"Thế nào, hết giận chưa?" Hạ Dương cười tủm tỉm nhìn Vương Cửu Cửu hỏi nhỏ.
"Vần còn một chút nữa" Vương Cửu Cửu liếc nhìn Hoa Hạc và Du Phi Dương nói.
"Ha ha. Đây là chuyện của người đàn ông của cô. Tôi không thể tranh giành phần vinh dự này nếu như tôi tranh phần này, nhất định cô sẽ hận tôi" Hạ Dương cười ha hả nói.
Hạ Dương nhìn Tần Lạc cười nói: "Bây giờ chúng ta đã thanh toán xong. Bây giờ tới cậu. nam diễn viên chính ra ngoài thể hiện mình."