"Bên trái, bên trái … mau đánh tay lái sang bên trái …"
"Ôi, bên phải, bên phải. Đánh tay lái nửa vòng là được, không nên quá nhiều …"
Loảng xoảng …
Đầu chiếc BMW mới tinh xô vào bờ tường của vườn hoa, chiếc xe mới khó nhọc đứng lại.
Tần Lạc ngơ ngác ngồi ở ghế lái xe, nói: "Anh nhớ rõ phanh ở bên phải mà …"
"Anh mới giẫm chân phải sao?" Vương Cửu Cửu buồn bực hỏi. Người đàn ông này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ có cách nhận biết phương hướng là tồi tệ mà thôi. Khi đã ngồi lên xe là chẳng phân biệt nổi. Bảo hắn đánh tay lái sang trái thì lại hốt hoàng đánh tay lái sang phải. Bảo đánh tay lái sang phải là đánh về bên trái. Nếu như bản thân chưa từng trải qua điều này, không ai sẽ tin trên thế giới lại có một người đàn ông ngốc như thế này.
Anh chàng Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi hỏi mà vẫn không chắc: "… hình như vậy phải không?"
"Còn phải nghĩ nữa sao?"
Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi vẫn trả lời với giọng nói không chắc chắn: "Vậy em hãy nói cho anh biết, lúc nãy anh giẫm chân bên kia, phải không?"
Cuối cùng Vương Cửu Cửu điên tiết cắn một miếng ở cổ Tần Lạc, tức giận nói: "Xe đụng vào lan can rồi. Tới lúc này anh vẫn không biết mình giẫm chân nào sao?"
"Ồ, thì ra đó là chân ga."
"Rõ thông minh." Vương Cửu Cửu châm chọc Tần Lạc.
Không ngờ anh chàng Tần Lạc này còn cảm thấy thú vị, cười ngượng ngùng, gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng vì căng thẳng và kích động, hắn xấu hổ nói: "Thật ra anh cũng vậy, mới chỉ nghĩ ra …"
Vương Cửu Cửu quan sát sắc mặt Tần Lạc một lát, sau khi xác định rõ Tần Lạc không nói đùa, nàng nói tiếp: "Tiếp tục luyện tập."
"Nếu không … anh đi theo huấn luyện viên học nhé?" Tần Lạc dè dặt đưa ra ý kiến của mình. Hắn thật sự không nghĩ bản thân mình thể hiện kém cỏi như thế này hơn nữa sự kém cỏi lại được thể hiện trước mặt người phụ nữ của mình, rất mất mặt.
"Tại sao?"
"Anh cảm thấy anh không thể học được chỉ trong chốc lát."
"Em biết điều này." Vương Cửu Cửu quả quyết: "Em không hy vọng xa vời là anh giống như em, chỉ một ngày học là có thể tự mình lái xe."
"Vậy em nghĩ anh cần học trong bao lâu?"
"Nửa năm."
"……"
"Mà phải luyện tập hằng ngày mới được như thế."
"………."
"Đừng có ngẩn người nữa. Tiếp tục luyện tập. Em không tin. Anh chỉ là một cái hũ nút, em muốn chọc thủng hai cái lỗ." Vương Cửu Cửu bị kích động tính chiến đấu, nàng rục rịch chỉ muốn ra tay.
Quả thật hai ngày này Tần Lạc rất thoải mái, dễ chịu, đi thăm ông của hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, cám ơn hai người vì đã quan tâm tới người nhà của mình, sau đó còn giúp ông mình, Tần Tranh châm cứu hai lần, dù hai lần này tốn ít thời gian nhưng hiệu quả của nó cực kỳ rõ ràng. Trung y chú trọng Bách Thông, đạo lý chính là ở đó. Tần Lạc biết, chỉ cần hắn tiếp tục châm cứu cho ông mấy lần nữa, ông hẳn có thể đứng dậy đi được một lần nữa.
Hơn nữa Tần Tranh vốn là một thầy thuốc giỏi, mặc dù ông không sử dụng được Thái Ất Thần Châm nhưng ông biết nhiều bí kiếp châm cứu khác. Nếu như ông có thể kiên trì tự chữa trị cho mình, muốn khôi phục lại khả năng đi đứng như trước kia cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Chiếc BMW mới này là do Du Nguy đưa tới. Điều này không thể không khiến Tần Lạc có một cái nhìn mới với Du gia. Lần này người xui nhất chính là hai chú cháu Du Nguy, Du Phi Dương. Du Nguy bị Hạ Dương làm nhục, đánh trước mặt bao người, có thể nói đã hoàn toàn mất mặt trong khi đó Du Phi Dương đã bị hắn đánh gãy hai chân. Với kỹ thuật của Tần Lạc, cho dù có đưa tới bệnh viện bó xương kịp thời thì cũng rất khó có thể chữa thành công.
Mặc dù biết bọn họ bị người khác sai khiến, chỉ là hai khẩu súng bắn lén của người khác. Nhưng để đạt tới cảnh giới của một tay súng, bọn họ cũng thật sự không dễ dàng.
Du Nguy cực kỳ e dè, cố gắng khen ngợi, nịnh nọt. Tần Lạc cũng không còn có ý tiếp tục làm khó Du Nguy, nhận xe, bảo Du Nguy ra về. Du Nguy còn đưa ra một tấm chi phiếu, nói là bồi thường chỗ quần áo, giày của Vương tiểu thư bị xé rách nhưng đã bị Tần Lạc từ chối.
Đương nhiên là Tần Lạc nhận xe vì dù gì xe của hai người cũng bị bọn họ đập phá thế nhưng nếu như nhận thêm món tiền này, tính chất của việc này đã thay đổi.
Tới khi đó sẽ có người nói người của Hạ gia và Tôn Nhân gia lấy thịt đè người, ức hiếp người khác, vơ vét tài sản tiền bạc. Đây không phải kiếm chuyện cho Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu sao?
Hơn nữa Tần Lạc không cần số tiền này.
Những thời gian khác chính là thời gian hoàn toàn riêng tư của hai người Tần Lạc, Vương Cửu Cửu. Hai người ở lỳ trong biệt thự, không ra ngoài. Việc bọn họ muốn làm nhất chính là "yêu" … cùng nấu cơm, cùng rửa bát, cùng xem ti vi. Điều Tần Lạc không ngờ là Vương Cửu Cửu tất thích xem hài kịch hơn nữa nàng còn cực kỳ kích động, khi xem những cảnh cảm động, nàng vừa xem vừa lau nước mắt. Về điểm này thật ra Vương Cửu Cửu hoàn toàn giống với mẹ mình.
Tần Lạc dường như đang chứng kiến một Trương Nghi Y thứ hai dần trưởng thành, khi nghĩ tới việc sau này Vương Cửu Cửu sẽ biến thành một người phụ nữ như mẹ nàng, Tần Lạc không tự chủ, thoáng rùng mình.
Cực kỳ khủng khiếp!
Buổi tối, đột nhiên Tần Lạc nói muốn ăn cơm bên ngoài.
Vương Cửu Cửu thầm nghĩ hai người đã mấy ngày ăn mì, cũng nên ăn cái gì đó để thay đổi khẩu vị nên nàng đồng ý.
Tần Lạc lại đề nghị tới Kim Đỉnh Hiên, đây chính là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Dương Thành. Vương Cửu Cửu như người bảo sao nghe vậy nên đương nhiên không phản đối
"Không phải trước kia anh không thích ăn hải sản sao?" Vương Cửu Cửu vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Không phải em cũng thích ăn sao?" Tần Lạc cười hỏi.
Vương Cửu Cửu cười rất vui vẻ. Điều phụ nữ quan tâm nhất chính là món ăn.
Khi đậu xe ở bãi đậu xe. Vương Cửu Cửu còn hỏi một câu cực kỳ hài hước: "Lần này xe của chúng mình sẽ không bị người khác đập phá nữa chứ?"
Tần Lạc nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Dù sao đi nữa đầu xe cũng bị bẹp nát rồi. Nếu như lại bị người đập phá, chúng ta lại bắt đền chiếc xe mới."
"Vậy cứ quyết định như vậy." Vương Cửu Cửu quả quyết gật đầu: "Như vậy thì lãng phí quá. Một tay lơ mơ dùng một chiếc BMW trị giá hơn hai triệu lái, hơn nữa đạy lại là một tay mơ ngốc nghếch nữa chứ."
"Hừ, nói nhỏ một chút." Tần Lạc nói: "Nếu như có người nghe thấy, bọn họ lại tưởng chúng mình đang khoe khoang."
Hai người nhìn nhau cười.
Bọn họ không có yêu cầu quá cao đối với vật chất, bọn họ cũng không thích như nhiều thục nữ, công tử danh giá chỉ thích siêu xe, tán tỉnh ngôi sao. Chỉ cần thoải mái, dùng tốt là được. Huống chi lúc này Vương Cửu Cửu là một quân nhân và học viên quân sự, hàng ngày chỉ cần một bộ quân phục màu xanh, nàng rất ít cơ hội mặc những kiểu quần áo khác.
Vương Cửu Cửu cầm tay Tần Lạc đi vào trong. Một người đàn ông mặc trường bào, đi giày vải phong thái tiêu sái, một cô gái dáng người cao, gợi cảm, hai người như một đôi trời sinh vậy.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?" Một nữ nhân viên đón tiếp mặc sườn xám đi tới nhiệt tình chào đón. Bọn họ chưa bao giờ coi những khách hàng ở nơi này là người qua đường.
"Có, Việt Hải." Tần Lạc nói.
"Xin hỏi tiên sinh họ gì?"
"Họ Tần."
Nữ nhân viên tra xét một lát, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng đậm, cô cúi đầu nói: "Tiên sinh, xin mời vào trong."
"Anh đặt chỗ khi nào vậy?" Vương Cửu Cửu thì thào hỏi Tần Lạc.
"Khi em ngủ trưa." Tần Lạc cười nói.
Nữ nhân viên đón tiếp dẫn khách tới cửa phòng, cô chủ động mở cửa phòng nói: "Hai vị, mời vào bên trong."
"Cám ơn." Tần Lạc nói xong, hắn dẫn Vương Cửu Cửu đi vào bên trong.
"Tại sao lại rộng như thế này?" Vương Cửu Cửu kinh ngạc nhìn căn phòng sang trọng, rộng rãi hỏi: "Chỉ có hai chúng ta ăn cơm, dùng căn phòng rộng như thế này làm gì? Hãy trả lại phòng đi, chúng mình ăn ở đại sảnh là được."
"Không thể trả lại. Anh còn mời khách nữa." Tần Lạc cười nói.
"Khách?"
"Mấy người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu." Tần Lạc cười nói.
Vương Cửu Cửu gật đầu. Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu giúp Tần Lạc. Hắn cũng nên mời bọn họ ăn cơm để bày tỏ sự cám ơn. Quan hệ tốt thì chỉ là quan hệ tốt nhưng nếu như bạn không biết làm người, người bạn tốt rất có thể sẽ biến thành một kẻ thù.
Vương Cửu Cửu vốn chỉ nghĩ có hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, nàng không nhận ra trong giọng nói của Tần Lạc còn có những người khác nữa.
"Yêu, tôi không tới muộn chứ?" Hạ Dương đứng trước cửa, cười ha hả hỏi.
"Biến đi. Đừng có cản đường." Giọng nói yểu điệu của Tôn Nhân Diệu vang lên.
Đây đúng là không phải oan gia không tụ họp. Tần Lạc lần lượt gọi điện thoại cho hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu, hai người cũng tới từ hai hướng khác nhau nhưng điều không ngờ là hai người lại châm mặt nhau ở cổng chính.
"Mau vào đi. Mau vào đi." Tần Lạc lo lắng hai người này lại "ẩu đả" với nhau nên vội vàng mời hai người Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu vào trong.
"Còn khách nữa sao?" Sau khi Hạ Dương ngồi xuống, Tần Lạc không vội gọi thức ăn mà chỉ bảo nhân viên phục vụ mang trà lên.
"Còn." Tần Lạc cười nói.
Cạch cạch …
Bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa. Tần Lạc vội vàng đứng dậy gõ cửa, cánh cửa phòng mở ra, Tần Lạc cười nói: "Mẹ, cô, mọi người đã tới đông đủ. Đang chờ bên trong."
Khi biết mẹ và cô Tần Lạc cũng tới, Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu cũng vội vàng đứng dậy chào đón.
Vương Cửu Cửu thầm mừng vui như điên, nàng vội vàng đi tới cạnh Tần Lạc, chào hỏi Cam Vân và Tần Lam.
Sắc mặt Cam Vân vẫn bình thản. Bà tới là vì Vương Cửu Cửu. Trước đó Tần Lam vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng khi cô nhìn thấy Tần Lạc đang nắm chặt tay Vương Cửu Cửu, lập tức đdã hiểu rõ ràng nên thái độ của Tần Lam với Vương Cửu Cửu cũng cực kỳ thân thiết.
Trong bữa ăn, nhân cơ hội Tần Lam và Cam Vân đang dùng thức ăn, Tần Lạc thì thào giải thích với Vương Cửu Cửu: "Ông, bà vẫn chưa biết mối quan hệ của chúng mình, còn cần một khoảng thời gian nữa. Hôm nay những người tới đều là người anh yêu quý nhất. Anh hy vọng có thể chính thức giới thiệu em với bọn họ. Tình yêu của người khác sâu đậm, tình yêu của anh nông, có thể anh không làm được nhiều lắm nhưng anh sẽ cố gắng làm điều tốt nhất."