Cuối cùng Mẫu Quyên vẫn không phải là kẻ ngốc, cô ta phản ứng rất nhanh. Mẫu Quyên tự tát vào miệng mình, nói: "Chủ tịch Lệ, xin lỗi. Tôi sai rồi. Tôi biết mình trong thời gian làm việc đã báo cáo sự việc không liên quan tới công việc. Tôi tình nguyện bị phạt lương tháng, nhận trừng phạt. Chủ tích Lệ, xin hãy cho tôi ở lại. Sau này tôi nhất định sẽ không mắc phải tật xấu này nữa. Nhất định tôi sẽ không tái phạm. Tôi bảo đảm nếu như còn có lần sau nữa, tự tôi sẽ rời khỏi đây, tuyệt đối không dám có ý kiến."
Mẫu Quyên là giám đốc bộ phận thiết kế của Khuynh Thành Quốc Tế, bọn họ còn có cổ phần của công ty. Trong khi đó Khuynh Thành Quốc Tề đã đạt tới những điều kiện để đua ra thị trường chứng khoán, còn vấn đề ra lúc nào chính là chuyện của Lệ Khuynh Thành. Nếu như lúc này Mẫu Quyên bị sa thải, không phải cô ta sẽ mất hết sao?
"Bây giờ đã hiểu thái độ của tôi chưa?" Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Mẫu Quyên hỏi.
"Biết rồi, biết rồi." Mẫu Quyên trả lời như máy.
"Tôi không hy vọng chuyện như thế này xảy ra một lần nữa." Lệ Khuynh Thành âm trầm nói.
"Dạ dạ. Tôi biết cần phải làm như thế nào." Mẫu Quyên biết cơ hội lập công chuộc tội của mình đã tới: "Lúc này trong công ty vẫn không có thể lệ kiểm tra nội bộ."
"Không cần thiết." Lệ Khuynh Thành xua tay nói: "Cứ thuận theo tự nhiên là được. Phòng miệng dân như phòng nước sông, biện pháp đó không dùng được. Tôi chỉ không hy vọng có kẻ lợi dụng chuyện này công kích người khác. Tôi chỉ muốn thấy nhân viên trong công ty là những người biết đồng cảm với người khác mà không phải đám súc vật chỉ biết bỏ đá xuống giếng."
"Dạ dạ dạ. " Mẫu Quyên cuống cuồng vuốt cằm, trán rịn mồi hôi lạnh. Chính bản thân cô ta ban đầu còn nghĩ tới việc nịnh nọt lập công, không ngờ bản thân mình đã chạm vào điều kiêng kỵ của người quản lý. Hôm nay mình đối xử với người khác như vậy, liệu ngày mai có người đối với mình như thế này không?
Lệ Khuynh Thành cười, nheo mắt hỏi: "Mẫu Quyên, cô đã từng chụp loại ảnh này chưa?"
"Chủ tịch Lệ." Mẫu Quyên rất khó trả lời.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Có thể không trả lời." Lệ Khuynh Thành nói.
Bà chủ lớn hỏi, cho dù Mẫu Quyên có không muốn trả lờicũng không thể không trả lời. Đặc biệt Mẫu Quyên lại là một phụ nữ có ý chí mãnh liệt trong sự nghiệp, cô ta đương nhiên càng không thể bỏ qua cơ hội trao đổi bí mật với bà chủ.
"Đã từng." Mẫu Quyên trả lời như vẻ không biết xấu hổ: "Phụ nữ mà, chỉ có mấy năm tuổi trẻ, không chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm, đợi khi tuổi già, mấy thứ nhăn nheo, dúm dó, sẽ không thể nào tưởng tượng ra hình dáng thời trẻ tuổi nữa. Vậy thì thật đáng buồn."
"Tôi cũng đã từng chụp." Lệ Khuynh Thành nói: "Chúng ta khác với những người khác là chúng ta vẫn tạm thời chưa bị tiết lộ. Điều này không có nghĩa là chúng ta cao sang hơn người ta."
"Đúng vậy. Tôi hiểu rồi." Mẫu Quyên áy náy nói, một lần nữa thành thật kiểm điểm: "Chủ tịch Lệ, mới rồi tôi suy nghĩ quá nông cạn."
"Đi đi. Mọi người đều có lúc mắc sai lầm." Lệ Khuynh Thành xua tay nói.
"Cảm ơn chủ tịch Lệ." Mẫu Quyên cúi đầu nói với Lệ Khuynh Thành sau đó rón rén đi ra ngoài.
Lệ Khuynh Thành quả thật là một nghệ thuật gia. Trước tiên nàng nhân cơ hội sai lầm của Mẫu Quyên gây bão tố, nói muốn sa thải cô ta, đợi tới khi Mẫu Quyên tụ vả vào miệng mình nói xin lỗi, mới tiếp tục cho Mẫu Quyên một cơ hội.
Nếu chuyện cứ thế mà chấm dứt, đó chỉ là đánh rắn bảy khúc. Cho dù kết quả cuối cùng là gì thì đây vẫn là chiêu những nhà quản lý hay dùng.
Thế nhưng đột nhiên Lệ Khuynh Thành hỏi Mẫu Quyên đã từng chụp ảnh nude hay không hơn nữa còn nói chính mình đã từng chụp. Vấn đề này chỉ bạn trai mới có thể hỏi nhưng Lệ Khuynh Thành lại hỏi, xem ra nó đã kéo gần khoảng cách vốn đã xa cách giữa hai người với nhau.
Uy, ân đều có. Chuyện đơn giản như vậy có mấy người làm được?
Ngay khi Mẫu Quyên rời khỏi phòng, Lệ Khuynh Thành cầm điện thoại di động bấm một dãy số sau đó nàng lại nhanh chóng ngắt cuộc gọi.
"Bỏ đi. Không quấy rầy nữa." Lệ Khuynh Thành cười nói: "Bên Đông Cung xảy ra chuyện, không phải đang đau đầu sao?"
"Dừng xe." Đột nhiên Tần Lạc hô to.
Jesus đạp mạnh chân phanh sau đó gã dừng xe ở bên đường.
Tần Lạc mở cửa xe, bước xuống, nhanh chóng chạy đi.
"Hai người không cần đi theo." Giọng nói của Tần Lạc truyền lại.
"Không phải tới Khuynh Thành Quốc Tế sao?" Jesus hỏi.
"Anh ta đi tới cửa hàng bán hoa." Hồng Phu ngồi ở ghế sau, đang mút bình sữa chua, nói: "Nhiều phụ nữ thật khổ."
"Ồ, không phải." Jesus dùng tư cách người từng trải giáo huấn Hồng Phu. "Trước kia tôi cũng từng có nhiều người đẹp nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy khổ cực."
"Đó là tình một đêm." Hồng Phu cắt ngang lời Jesus: "Đừng cho là tôi không biết."
"…"
Tần Lạc nhanh chóng ôm một bó hoa hồng chạy về. Màu sắc của hoa hồng làm nổi bậc gương mặt anh tuấn của hắn, nhìn có vẻ như ngơ ngơ, rất đáng yêu.
"Rất tầm thường." Jesus chê bai. Lúc này Jesus mới bị Hồng Phu công kích nên muốn tìm lại sự tự tin từ Tần Lạc. "Mặc dù hoa hồng đại diện cho tình yêu nhưng tất cả đàn ông chỉ biết tặng hoa hồng sẽ khiến người ta có cảm giác theo đuôi hơn nữa sự ngạc nhiên, vui mừng cũng giảm đi rất nhiều, càng không nên vì tình cảm mà mua nhiều như vậy. Có phải gặp cô gái bán hoa có vóc người ma quỷ hay chím mươi chín bông hồng đại biểu cho tình yêu vĩnh cửu? Ồ, Tần, ôm bó hoa này trông thật giống như một người mê gái. Ôi, chỉ cần một bông, một bông hoa bách hợp hay phong tín tử là đủ, ngắn gọn, trực tiếp, phong độ mà nhẹ nhàng …"
Gương mặt Tần Lạc co rúm, cuối cùng hắn không nhịn được, quát to: "Hãy nghiêm chỉnh mà làm sát thủ, cả ngày đi nghiên cứu ngôn ngữ của loài hoa làm gì? Đáng đời khi bị tôi bắt làm tù binh. Tôi tặng hoa hồng thì sao nào? Tôi chỉ muốn nói với cô ấy rằng: tôi yêu cô ấy. Tôi tặng cô ấy chín mươi chín hoa hồng thì sao nào? Tôi chỉ muốn cô ấy biết tôi rất yêu cô ấy."
"…" Jesus sợ hãi nhìn Tần Lạc: "Ồ, Tần, rất lợi hại. Tôi biết rốt cuộc nguyên nhân gì khiến nhiều phụ nữ thích anh rồi. Thật sự rất lợi hại, bình mới rượu cũ. Hơi thay đổi một chút cũng có vẻ không hợp với người khác. Tôi đã nghĩ rất cẩn thận lời thoại: Cưng ơi, có người nói tặng hoa hồng rất tầm thường. Đối với em, anh chỉ muốn nói là anh yêu em. Có người nói anh ôm bó hoa hồng này trông dáng vẻ rất mê gái nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết tình yêu của anh. Có phải lời thoại như thế này không?"
"Tục tằn." Tần Lạc khinh bỉ nói.
"Độc ác." Miệng Hồng Phu rời khỏi bình sữa chua, câu nói ám chỉ ủng hộ Tần Lạc.
"Ồ, các người làm tổn thương tôi." Jesus gượng gạo nói: "Các người không nên đối xử với bạn bè quốc tế như thế này."
Lúc này Tần Lạc bỏ mặc Jesus đang lải nhải, hắn ôm bó hoa ngồi ở ghế sau xe, nói: "Lái xe đi."
Tần Lạc quay sang nhìn Hồng Phu nói: "Tôi thăng cho cô làm phụ nữ."
"Tôi vốn là phụ nữ." Hồng Phu tức giận nói. Lúc này nàng có cảm giác chỉ muốn nhét rắn vào miệng gã này.
"Đúng đúg. Là tôi nói bậy." Tần Lạc nói: "Tôi thăng cô làm phụ nữ … đứng ở quan điểm người phụ nữ, cô có thấy bó hoa này đẹp không?"
Hồng Phu suy nghĩ một lát rồi nói: "Hoa bách hợp dường như đẹp hơn, trông không chán như thế này."
"Không phải mới nói là ác độc đó sao?" Anh chàng Tần Lạc bị công kích lần thứ hai. Lần thứ hai mua hoa khiến tâm trạng hắn bất an nhưng hai người này không biết nể mặt mũi hắn.
"Tôi muốn nói lời thoại của anh ta buồn nôn chứ không phải nói hoa bách hợp buồn nôn."
Vì vậy Tần Lạc cảm thấy Hồng Phu và Jesus đều là ngườ không có con mắt, khiếu thẩm mỹ.
Xe đậu ở bãi đậu xe của Khuynh Thành Quốc Tế, Tần Lạc ôm bó hoa hồng đi vào trong.
Bây giờ đúng vào lúc giờ cao điểm tan tầm nên có rất nhiều người đi lại, bọn họ kinh ngạc nhìn Tần Lạc ôm bó hoa hồng đi tới.
Có người nhận ra hắn chính là bạn trai của "hội trưởng", ánh mắt bọn họ trở nên cực kỳ quỷ dị.
Tần Lạc ưởn ngực, không quan tâm ánh mắt của người khác, đi thẳng vào trung tâm thánh địa.
Khi đi tới trước cửa phòng làm việc của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc bình tĩnh, cố gắng trấn tĩnh tinh thần sau đó nhẹ nhàng gõ cánh cửa phòng.
"Vào đi." Giọng nói xa xôi của Lâm Hoán Khê vang lên.
Tần Lạc đẩy cửa vào trong, ôm bó hoa hồng đi tới trước bàn làm việc của Lâm Hoán Khê, hai tay giơ lên trước, cười nói: "Đây là lần thứ hai anh mua hoa, cũng là lần thứ hai anh tặng hoa, không có nhiều kinh nghiệm. Có người nói tặng hoa hồng rất tầm thường. Nhưng đối với em, anh chỉ muốn nói là anh yêu em, không liên quan gì tới tầm thường hay không. Có người nói anh ôm bó hoa này dáng vẻ rất mê gái. Nếu như ôm hoa bách hợp thì đẹp hơn nhiều nhưng anh chỉ muốn nói là anh rất yêu em."
"Đạo văn. Đây là đạo văn." Jesus chờ ở ngoài cửa phòng làm việc tức giận nói: "Đây là lời thoại của tôi. Anh ta dùng lời thoại của tôi."
"Thế nhưng lời thoại trước đó không có câu: đây là lần thứ hai anh mua hoa, cũng là lần thứ hai anh tặng hoa." Hồng Phu nói: "Đối với phụ nữ mà nói điều này mới quan trọng nhất."
Jesus trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: "Đây chính là nguyên nhân tôi không được phụ nữ chào đón như anh ta bởi vì tôi không thể mặt dày như anh ta."