Lạc Sản giơ tay nắm tay Hoàng Thiên Trọng, nói: "Thiên Trọng, con không nên kích động. Đây không phải là trốn tránh, cũng không phải là xua đuổi. Chúng ta hoàn toàn có thể đổi một vị trí Khác tốt hơn. Con không có nghĩa khí Khi nắm quyền".
"Con không có nghĩa khí khi nắm quyền? Cái đó mà gọi là nghĩa khí khi nắm quyền sao? Người Khác nhục mạ, đánh con, kết bè phải ức hiếp con, con đều bỏ qua. Đây không phải là nghĩa khí Khi nắm quyền sao?" Hoàng Thiên Trọng nói giọng khàn Khàn, "Con không phục, con khôngphục'.
"Nhưng con phải học cách chấp nhận sự thật. Sự thật là như vậy, con phải học cách chấp nhận nó, con phải học cách thỏa hiệp" Ánh mắt Lạc Sản lo lắng nhìn Hoàng Thiên Trọng, bà nói tiếp: "
"Con chỉ muốn dựa vào chính mình" Hoàng Thiên Trọng cười nói "ít nhất bây giờ con đã là đội trưởng Long Tức. Cho dù thế nào đi nữa, con cũng phải ngồi vững chắc ở vị trí này. Con sẽ chỡ đợi, con không tin chúng không bao giờ mắc sai lầm. Con cũng không tin chúng vĩnh viễn đối xử với nhau như vậy .., chỉ cần có một ngày như vậy, con sẽ nhổ tận gốc của lão, con sẽ Khiến tất cả chúng phải chết, tất cả phải chết".
Lạc Sản lắc đầu nói: "Thiên Trọng, con không cần uất ức như vậy. Với tài năng của con, con có thể ngồi vào bất kỳ vị trí nào tương đối cao. Sao con lại tự nhét mình vào trong đám bùn nhão, xông vào chém giết với bọn họ? Điều này đang lãng phí thời gian và sức lực của con. Con đã hiểu rất rõ ràng. Đối thủ của con không phải là Quân Sư, không phải Ly, càng không phải những đội viên Long Tức. Đối thủ của con cao cấp hơn chứ không hẳn là bọn họ".
"Đối thủ cao cấp hơn?" Hoàng Thiên Trọng cười nhại nói: "Đúng vậy. Giống như mẹ nói, con chính là Thái Tử thế nhưng có Thái tử nào nhiều lần thất bại bỏ trốn không? Nếu như lần này Thái Tư lặp lại thua trận bỏ chạy thì sao? Nếu như lần này con vẫn giống như lần trước bỏ trận, con không còn cách nào ngẩng đầu ở Yến Kinh này nữa, hoàn toàn không còn gì tốt đẹp để phát triển nữa".
"Hoàn toàn không có lý trí. Mẹ không đồng ý" Lạc Sản nói
"Con đã quyết định rồi" Hoàng Thiên Trọng nói: "Con có thể chết nhưng tuyệt đối không lùi bước. Cho dù có xảy ra chuyện gì, con cũng không lùi bước".
Hoàng Thiên trọng, vỗ vỗ vào lưng mẹ mình, cười nói: "Đã quấy rầy nghỉ ngơi của mẹ. Mẹ tiếp tục đọc sách, con đi đây".
"Thiên Trọng" Lạc Sản gọi to.
"Còn việc gì nữa sao?" Hoàng Thiên trọng quay người, gương mặt hơi gầy trông cực kỳ anh tuấn, giống như phẫu thuật thẩm mỹ Hàn Quốc vậy, một diễn viên nam tiêu chuẩn Hàn Quốc.
"Sau này làm việc phải chính đại một chút" Lạc Sản nói
Sắc mặt Hoàng Thiên trọng, cứng đơ, gã chậm rãi quay người nhìn chằm chằm vào Lạc Sản hỏi: "Mẹ biết cái gì?"
"Mẹ biết con hận hắn, cũng biết hắn là một đối thủ không nhẹ. Mẹ hy vọng con chiến thắng hắn nhưng mẹ hy vọng con có thể dùng một cách Khác" Lạc Sản nói một tràng chẳng đầu chẳng đuôi "Hắt bát nước bẩn lên người Khác đôi khi nó cũng bẩn tung tóe lên người mình. Mẹ không yêu cầu con nhất định theo chính đạo nhưng mẹ càng không hy vọng con chỉ đi theo tiểu đạo. Cục diện nhỏ, thành tựu cũng nhỏ".
"Là ai?" Hoàng Thiên trọng, âm trầm hỏi: "Là kẻ nào nói cho mẹ biết? Thái Liên phải
không?"-
"Hơn nữa từ góc độ kỹ thuật mà nói, chuyện này kinh động tới nhiều người" Lạc Sản nói: "Tường đổ, người đẩy. Bây giờ chúng ta không có bất kỳ cái gì khiến người ta hy vọng, phụ thuộc vào cho nên lúc này con không có một người hoàn toàn tin cậy, kể cả Hạnh Cấp nhị tướng của con".
"Con biết rồi"- ánh mắt Hoàng Thiên trọng đằng đằng sát khí, hiển nhiên gã rất tức giận.
Người mà gã tin tưởng nhất, coi như tâm phúc nhất lại là người bán đứng gã.
Mặc dù đối tượng để bán này chính là mẹ gã nhưng chuyện này cũng tuyệt đối không thể tha thứ được.
Người đó có thể bán đứng gã một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai
"Chẳng lẽ con không cảm thấy lúc này con giả vờ hoàn toàn không biết điều gì mới có lợi hơn cho quan hệ của con sao?" Lạc Sản cười nhắc nhớ, "không cầu người ta có thể ra sống vào chết, không tiếc cả mạng sống của mình giúp chúng ta, chỉ cần hò hét bên ngoài trợ uy cũng đã là giúp người rồi ít nhất. Khí thế, con vẫn là Thái Tử, con phải có tác phong này nếu không con sẽ hoàn toàn bị thằng ranh kia dẫm nát dưới chân nó'.
"Con biết rồi"- Sau khi Hoàng Thiên trọng cố gắng trấn tĩnh tinh thần, gã nhìn Lạc Sản, cúi đầu nói: "Cám ơn"
Lúc này đây bước chân của Hoàng Thiên trọng, mới chững chạc, có lực.
Cho tới tận khi trong sàn vang lên tiếng động cơ ô tô, Lạc Sản mới thu hồi ánh mắt của mình.
'"Nó đã trưởng thành hơn một chút rồi"- Lạc Sản nói: "Phương pháp tôi luyện tốt nhất chính là tìm cho nó một đối thủ hùng mạnh. Từ phương diện này mà nói, thằng nhóc họ Tần này vẫn có công'.
Khi nhớ tới chuyện lần trước hai người ngã trong bụi cỏ, nhớ tới chiếc áo sườn sám rách nát, thân thể Lạc Sản đột nhiên nóng lên.
Lạc Sản đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, để mặt gió mát thổi trên chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm của mình.
"Có lẽ đã tới lúc đi gặp hắn rồi"- Lạc Sản nói
Quân Sư đứng im không nhúc nhích trước mặt ông già, thái độ có vẻ còn tôn trọng hơn khi đứng trước mặt Long Vương.
Quân sư và Long Vương có quan hệ thầy trò, Long Vương phát hiện ra cô, bồi dưỡng cô, cô chính là Thành tựu của Long Vương. Cô quan tâm tới Long Vương, cũng tôn trọng Long Vương nhưng sự tôn trọng này giống như của con gái với cha của mình hơn.
Phó Phong Tuyết thì khác.
Đây là một người có tính cách rất cổ quái Bình thường Phó Phong Tuyết rất ít nói Mặc dù Quân Sư cũng được coi là đội viên lâu năm của Long Tức nhưng số lần nói chuyện với Phó Phong Tuyết chỉ trên đầu ngón tay.
Trước đây Phó Phong Tuyết như một lão ăn mày già, suốt ngày ngủ trước cửa biệt thự của Long Vương. Khi mấy người Quân Sư đi qua cánh cửa biệt thự đều cố gắng bước nhẹ nhàng nhưng không nói với nhau câu nào.
Sau khi Long Vương rời đi, Phó Phong Tuyết lập tức trở thành thân bảo vệ mới của Long Tức.
Quân sư quay về đương nhiên phải tới chào ông.
Một lúc lâu sau Phó Phong Tuyết mới lên tiếng, giọng nói uể oài, giống như ông mới ngủ dậy.
"Cô rất khá" Phó Phong Tuyết nói: "Và làm rất tốt".
"Cám ơn" Quân sư cung kính chào.
Phó Phong Tuyết xua tay, lập tức Quân Sư quay người đi ra ngoài
Khi Quân sư ra tới cửa biệt thự, cô không khỏi thở dài
Không thể không nói bây giờ Phó Phong Tuyết hoàn toàn không giống như Thường ngày: trường bào màu xanh, ông chỉ cần ngồi im ở đó, không nói không rằng cũng Khiến người Khác lạnh lưng, cảm nhận một áp lực cực lớn.
Đây chính là khí thế của kẻ mạnh. Đây chính là phản ứng tự nhiên của kẻ mạnh khi gặp phải một đối thủ còn mạnh hơn.
Kiều Mộc, đội trưởng đội bảo vệ của Long Vương đi nhanh tới, gặp quân sư, ông cười nói: "Đội trưởng không nghỉ ngơi sao?"
"không" Quân sư gật đầu. Kiều Mộc và Quân sư đều thuộc về dòng chính của dòng chính trong hệ Long Vương, quan hệ ngày thường của hai người Khá tốt
Đương nhiên ngoại trừ Hoàng Thiên trọng, Quân sư có mối quan hệ rất tốt với từng người một ở nơi này. Cho dù là người tính tình quái dị như Ly, lời nói lãnh đạm như Hỏa Dược hay trí tuệ, sâu cay như Tiểu Lý Thám Hoa, Quân Sư có thể xử lý tốt mối quan hệ với bọn họ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Long Vương kiên quyết tiến cử cô làm đội trưởng Long Tức. Bọn họ có mối quan hệ thân thiết với Quân sư, hơn nữa còn cực kỳ tôn trọng và khâm phục cô.
Đội trưởng Long Tức không chỉ dẫn dắt mọi người thực thi nhiệm vụ, lên kế hoạch tác chiến mà còn phải biết đội viên của mình đang nghĩ gì, đang làm gì. Hơn nữa đội trưởng Long Tức cũng chính là người đứng đầu Long Tức sau này, chính là vị trí trước đây của Long Vương cũng nhuyị trí lúc này củaPhó Phong Tuyết.
Đó chính là tinh thần, là biểu tượng. Đây chính là nguyên nhân Hoàng Thiên trọng coi trọng vị trí này.
Năm xưa cha gã đã làm được nên lúc này gã cũng cho rằng mình cũng nhất định phải làm được.
"Tôi vào báo" Kiều Mộc nói: "Có Lạc phu nhân tới thăm".
Quân sư cười, cô biết Kiều Mộc đang mật báo cho mình
Lạc Sản đi vào biệt thự, nhìn thấy người đang ngồi ở ghế trong sân không còn trẻ trung nữa, tâm trạng bà thoáng hốt hoảng.
Giống như có một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm tới, hồi ức thanh xuân của bà với hiện tại và tương lai lập tức bị cắt đứt.
"Cũng không nên nhớ nữa"Lạc Sản thầm nói với lòng mình
Lạc Sản đi vào, nhìn Phó Phong Tuyết nói: "Phong Tuyết, tôi tới gặp ông. Là ai nói nhỉ? Người trẻ tuổi luôn ảo tưởng về tương lai vì tương lai của bọn họ luôn rất tuyệt vời. Người già chỉ thích nhớ về quá khứ vì khi chúng ta già, điều tốt nhất chính là cuộc sống và quá khứ. Bây giờ việc muốn làm nhất chính là gặp mặt bạn bè cũ".
"Cô ấy vẫn rất tốt" Phó Phong Tuyết nói: "Cũng làm rất tốt"
Lạc Sản liếc nhìn Phó Phong Tuyết, nói tiếp: "Hoa hoa công tử trước kia đi đâu mất rồi hả? không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ông yên tâm lần này tôi tới không phải vì muốn ông thu hồi tấm thẻ bài đó, cũng không yêu cầu ông ủng hộ Thiên Trọng".
"Cô muốn gì?"- Phó Phong Tuyết luôn hỏi ngắn gọn, rõ ràng như vậy.
"Ồ" Lạc Sản thở dài nói: '"Nói chuyện với ông tốt nhất là đi tìm lão già ngoan cố Long Thiên Trượng kia còn thú vị hơn. Mỗi câu nói của ông đều làm người Khác đau lòng".
"Hắn yêu cô"- Phó Phong Tuyết nói: "Tôi thì không".