Anh ấy yêu cô, tôi không. Đây chính là lý do hay nhất.
Khi nghe câu trả lời đó, Lạc Sân không những không tức giận mà ngược lại bà còn tươi cười nói: "Khi Thiên Minh còn sống, ông đã từng nói những câu này. Tôi nhớ thái độ khi đó của ông với tôi rất thù địch. Tôi còn hỏi ông vì sao như vậy, ông nói là: bọn họ yêu cô còn tôi thì không."
Cuối cùng gương mặt Phó Phong Tuyết cũng trở nên hòa hoãn, sắc mặt như đang nhớ lại chuyện cũ.
Khi đó ba huynh đệ bọn họ tung hoành thiên hạ, không có đối thủ, là những nhân vật nổi trội ở Trung Quốc nhưng đại ca của Phó Phong Tuyết, Long Thiên Trượng va nhị ca Hoàng Thiên Minh lại cùng yêu đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh khi đó, Lạc Sân. Quan hệ của hai người càng ngày càng gay gắt, thậm chí bắt đầu xảy ra đấu tranh quyết liệt. Phó Phong Tuyết cho rằng Lạc Sân chính là thủ phạm ly gián tình cảm huynh đệ của bọn họ vì vậy ông rất tức giận với Lạc Sân. Có một lần bốn người gặp mặt nhau, Lạc Sân lén hỏi Phó Phong Tuyết nguyên nhân, Phó Phong Tuyết đã đưa ra câu trả lời này.
Ba mươi năm hay là ba mươi lăm năm? Hay còn nhiều hơn?
Quên rồi, cũng quên thời gian, cũng quên địa điểm nhưng Phó Phong Tuyết vẫn nhớ như in gương mặt bọn họ khi đó.
Đại ca cuồng, nhị ca ngạo, Lạc Sân xinh đẹp chỉ còn chính mình hăng hái.
Đáng tiếc nhất là những năm tháng tốt đẹp đó không quay về nữa.
"Tôi nhớ rồi." Phó Phong Tuyết nói.
Lạc Sân thầm mừng trong lòng, bà biết bản thân mình ít nhiều đã khuấy động được tâm tư Phó Phong Tuyết.
"Tôi nhớ kỹ khi đó Thiên Trượng và Thiên Minh không ngùng xung đột với nhau nhưng quãng thời gian đó chính là quãng thời gian vui vẻ nhất. Từ sau khi Thiên Minh qua đời, hình như không còn tìm được chuyện mình thích làm nữa. Cuộc sống không có gì thú vị, cuộc sống không còn thú vị."
Phó Phong Tuyết liếc nhìn Lạc Sân nói: "Cho nên cô bắt đầu nghĩ tới chuyện tranh giành, đoạt lợi sao?"
"Mẹ góa con côi. Tôi không tranh thì cũng có người tới tranh. Không muốn bị người khác ức hiếp thì chỉ có thể nghĩ cách làm nhiều chuyện hơn người ta mà thôi."
Phó Phong Tuyết không phản bác lại câu của Lạc Sân, ông biết bà nói sự thật. Thế giới này chính là như vậy. Không phải chỉ cần bạn an phận thủ thường là được bình yên. Bạn không gây chuyện với người khác thì bọn họ cũng sẽ động vào bạn. Bạn không ức hiếp, lấn áp người ta, người ta cũng không tha cho bạn. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào thực lực và nắm tay để nói chuyện.
Nếu như không có Lạc Sân xoay sở, cuộc sống của hai mẹc con bà quả thật không tốt lắm.
"Cô muốn gì?" Phó Phong Tuyết hỏi.
"Hãy thu hồi Long Tức lại, đưổi Hoàng Thiên Trọng." Lạc Sân nói.
Phó Phong Tuyết ngẩng đầu nhìn Lạc Sân hỏi: "Vì sao?"
"Phó Phong Tuyết, năm xưa tất cả mọi người đều nói Long Thiên Trượng giỏi thủ đoạn. Ông giỏi mưu kế, Hoàng Thiên Minh giỏi chấp hành. Ông là người có trí tuệ nhất trong ba huynh đệ, chẳng lẽ khi già rồi thì chỉ số thông minh giảm tệ hại vậy sao?" Lạc Sân châm chọc.
"Tôi biết cuộc sống của nó không tốt." Phó Phong Tuyết nói. "Nhưng tôi không hiểu vì sao cô làm vậy?"
"Tranh đoạt không được thì còn mất thời gian ở nơi này làm gì?" Trong giọng nói của Lạc Sân có chút oán hận. Hai người anh em vào sinh ra tử của chồng đều đi giúp đỡ người ngoài. Con trai bà không có chỗ nương tựa bị người ta chèn ép không ngóc đầu dậy được, bảo sao ba không khó chịu?
"Quân Sư thích hợp hơn so với nó." Phó Phong Tuyết nói: "Đây là sự thật."
"Nhưng Thiên Trọng là con trai Thiên Minh. Đây cũng là sự thật."
Phó Phong Tuyết không trả lời. Có mấy người có thể phân biệt rõ ràng giữa công và tư?
"Ôi, Phong Tuyết. Tôi không có ý trách cứ ông." Lạc Sân nói: "Tôi chỉ muốn biết câu trả lời. Tại sao ông lại không coi trọng Thiên Trọng?"
"Nó rất thông minh." Phó Phong Tuyết nói.
Lạc Sân gật đầu: "Hiểu rồi."
Nếu như người ngoài nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhất định sẽ ù ù cạc cạc. Sao thông minh phải hiểu sang một nghĩa châm biếm đây?
Thế nhưng Lạc Sân vừa nghe đã hiểu.
Lạc Sân biết Phó Phong Tuyết nói "thông minh" chính là nói Hoàng Thiên Trọng "rất mưu mô". Có "mưu mô" cũng không phải là một nghĩa xấu nhưng một người có mưu mô mà chỉ cần người ta liếc mắt cũng nhận ra. Đó chính là sự thất bại lớn nhất trong đời.
Ví dụ như Tần Lạc, hắn không ngu, thậm chí tâm cơ âm trầm khiến người khác phải kinh hãi nhưng khi người nào tiếp xúc với hắn cũng có cảm giác thân thiết. Vì sao lại như vậy? Vì Tần Lạc thích cười, thoạt nhìn hắn có vẻ ngu ngơ. Vì người ta khi tiếp xúc với hắn đã yêu mến hắn.
Đây chính là chỗ thất bại của Hoàng Thiên Trọng so với Tần Lạc. Cho dù bất ky người nào nhìn thấy một người trẻ tuổi cả ngày bận bịu tính toán, đương nhiên sẽ không thích.
Có lẽ bản thân Hoàng Thiên Trọng cảm thấy bản thân mình che giấu rất tốt nhưng sao gã có thể thoát được hai con mắt như mắt hồ ly của Phó Phong Tuyết? Thật ra bản tính của Tần Lạc lộ ra ngoài, hắn cũng không che giấu suy nghĩ của mình nhưng ngược lại điều này càng nhận được sự ủng hộ của bọn họ.
Nhớ tới những điều này, Lạc Sân không khỏi thở dài một tiếng vì con mình. Có nhiều thứ đã được định từ khi còn bé mất rồi.
"Hãy đuổi nó ra đi." Lạc Sân nói: "Ông hãy ra mặt đuổi nó đi, hãy bắt nó rời khỏi Long Tức. Rời khỏi vũng bùn này."
"Đây không phải là thứ mình tôi có thể quyết định được."
"Ông hãy đưa ra ý kiến, tôi sẽ bảo bên lão Điền ủng hộ."
"Điều kiện là gì?" Phó Phong Tuyết hỏi. Có thể đẩy Hoàng Thiên Trọng khỏi vị trí đội trưởng Long Tức, Quân Sư tiếp nhận vị trí này càng phù hợp với suy nghĩ của Long Vương và lo lắng của ông. Thế nhưng cho tới bây giờ Lạc Sân luôn không phải là người phụ nữ rộng lượng. Nay bà chủ động đề nghị, nhất định trong đó có âm mưu.
"Tôi sẽ đổi lại cho nó một vị trí khác, cần có ông lên tiếng hổ trợ." Lạc Sân nói.
"Không thành vấn đề." Phó Phong Tuyết sảng khoái đồng ý.
Lạc Sân cười nói: "Giao dịch thành công."
"Đây không phải là giao dịch." Phó Phong Tuyết phản bác.
"Cái gì?"
"Bởi vì nó là con trai của Thiên Minh." Phó Phong Tuyết nói: "Cũng là con nuôi của tôi nên đây là việc tôi phải làm."
Năm đó ba người Hoàng Thiên Minh, Long Thiên Trượng, Phó Phong Tuyết, tình nghĩa thân thiết như anh em, có ước hẹn với nhau: nếu như người nào có con trai, sẽ là con nuôi của hai người kia. Người nào có con gái, sẽ là con gái nuôi của hai người kia.
Thế nhưng đứa con nuôi Hoàng Thiên Trọng này hiển nhiên không được hai người cha nuôi thích, vẫn là đối tượng bị bài xích và công kích.
Vốn Lạc Sân đã quên ước định này của bọn họ, không ngờ Phó Phong Tuyết này vẫn còn nhớ.
"Cám ơn." Lạc Sân tay phải chặn ngực, cúi đầu rất sâu, nói.
Sau đó Lạc Sân vội vàng quay mặt bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc Lạc Sân quay người, Phó Phong Tuyết nhìn thấy hai hốc mắt ướt át và ánh mắt đau thương của bà.
"Ánh mắt bọn họ quả không sai. Cô ấy thật sự là một người phụ nữ tốt." Phó Phong Tuyết nói nhỏ.
Một lúc lâu sau Phó Phong Tuyết còn nói thêm: "Bản thân rất thích đóng kịch."
Một trận gió nổi lên. Lá rụng trong sân bay tán loạn.
Phó Phong Tuyết đứng ở trong sân lâu ngày không quét dọn, trong tiếng gió và tiếng lá bay, để mặc trường bào, mái tóc dài bay trong gió, rất lâu mà không nói một câu nào.
"Không còn hứng thú gì nữa." Phó Phong Tuyết nói nhỏ. Bóng dáng cao gầy, cao ngạo.
...
Mặt trời lên cao, hoa cười với mình.
Ngồi trước bàn, cạnh cửa sổ lớn trong phòng làm việc. Ánh nắng chiếu rọi. Hoa Tiên Nhân Chưởng nở bông hoa nhỏ trong ánh nắng chói chang. Trong tay cầm tờ tạp chí "Thời đại" mới xuất bản, cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh.
Đối với Văn Nhân Mục Nguyệt mà nói, kinh doanh là một chuyện dễ dàng nhất. Văn Nhân Mục Nguyệt rất ít khi can thiệp vào công việc cũ thể của tập đoàn. Nàng chỉ quản người bởi vì làm việc là con người, chỉ cần trói buộc dã tâm của bọn họ, năng lực của con người được phát huy tối đa như vậy công việc sẽ có hiệu quả rất cao.
Không phải Văn Nhân Mục Nguyệt bị ảnh hưởng bởi tư tưởng "vô vi" của đạo gia mà nàng đã từng trải qua vô số lần thất bại mà nhận được bài học máu và nước mắt. Bất kỳ người nào thành công cũng không có sự ngẫu nhiên. Trong ánh mắt của mọi người, Văn Nhân Mục Nguyệt đang đội vương miện phong quang vô hạn nhưng rất í người hiểu rằng nàng đã đổ bao mồ hôi và nước mắt. (Vô vi: tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ - thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa.)
Thật tốt. Bây giờ tất cả mọi việc đều đi vào quỹ đạo.
Cạch cạch.
Bên ngoài vàng lên tiếng gõ cửa. Một số ít người đủ tư cách bước vào phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt đều hiểu mỹ nữ, bà chủ lớn của mình thích sự yên tĩnh, không thích âm thanh bất ngờ, chói tai chính vì vậy cho tới nay chuông cửa phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt không được dùng, mà cũng không ai dám dùng. Mọi người đều xử dụng cách gõ cửa nguyên thủy nhất, truyền thống nhất, biểu thị sự kính trọng và kính nể nàng.
Thói quen này của Văn Nhân Mục Nguyệt đã hình thànhmột trào lưu trong tập đoàn. Những nhân vật cao cấp trong tập đoàn khi tiếp xúc với Văn Nhân Mục Nguyệt đã hình thành nên thói quen này. Sau đó đám nhân viên bậc trung học theo, cuối cùng là những quản lý cấp thấp nhất. Khách hàng của tập đoàn Văn Nhân rất ít khi nghe thấy tiếng chuông cửa như khi tới những công ty khác nhưng ngược lại tần suất làm việc của bọn họ còn nhanh hơn những công ty khác.
"Vào đi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói mà không ngẩng đầu. Ánh mắt nàg vẫn tập trung vào quyển tạp chí. Nhân vật trên trang bìa của tạp chí chính là Ôn thủ tướng của Trung Quốc, bài phỏng vấn của ông rất thú vị.
Mã Duyệt đẩy cửa bước vào, dừng lại trước một vị trí cố định của mình, nói: "Tần Túng Hoành muốn gặp chị."
"Hả?" Văn Nhân Mục Nguyệt dừng mở trang. Sau khi dừng một chút, nàng tiếp tục lật trang đọc, nói: "Hãy mời anh ta vào."
Mã Duyệt không nói, cũng giống như khi đi vào, cô im lặng đi ra ngoài.