Nếu như không phải Văn Nhân Mục Nguyệt là người cực kỳ thông minh, Tần Lạc thực sự chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi nằm dưới đất giả chết.
Cô gái này, thật sự quá đáng ghét.
Rốt cuộc cô ấy muốn gì? Sao lại thích đùa giỡn người khác vậy? Một chốc thì "nghiêm túc", một chốc thì "hay nói đùa". Bện thật sự không thể nhận ra câu nói nào là câu nói thật lòng.
Thảo nào có một vị tiền bối đã từng nói: Tình nguyện tin rằng trên đời này có quỷ cũng không bao giờ tin lời phụ nữ.
Vốn Tần Lạc vẫn còn có chút may mắn. Hắn tưởng chỉ cần bản thân mình không trả lời là Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ phải từ bỏ vấn đề này "hay nói đùa".
Thế nhưng sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi xong vấn đề đó, nàng không nói tiếp bất kỳ câu nào, đôi mặt xinh đẹp, sáng ngời giống như sao trên trời kia nhìn chằm chằm, không chớp mắt vào Tần Lạc, dáng vẻ đáng yêu, chăm chú chờ câu trả lời của Tần Lạc.
"Không phải anh cố ý." Tần Lạc tránh ánh mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt, chột dạ giải thích. "Khi anh ở trên núi nhìn thấy vụ nổ ở chân núi, sau đó lại có lửa cháy, anh rất lo lắng vì em vẫn chưa đi ra ngoài nên khi nhìn thấy em, anh quá kích động, không khống chế được bản thân."
"Vì vậy làm thế sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt chớp chớp mắt hỏi.
"Thật ra còn một nguyên nhân nữa." Tần Lạc bổ sung: "Khi anh nhìn thấy em vẫn còn sống, bất chợt nhận ra em rất đáng yêu. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà anh lại đi tới ôm em."
"Sau đó còn hôn nữa?"
"Đó là cách thức bạn bè biểu thị quan tâm với nhau, không mang một ý nghĩa nào hết." Tần Lạc giải thích. "Em xem người Mỹ khi gặp nhau còn ôm nhau, hôn. Đây chính là nghi thức của phương tây mà."
Văn Nhân Mục Nguyệt trầm ngâm sau khi nàng nghe xong lời giải thích của Tần Lạc.
"Em không giận chứ?" Tần Lạc hỏi nhỏ. Tần Lạc biết Văn Nhân Mục Nguyệt là một cô gái cực kỳ kiêu ngạo, tự phụ, hắn cũng biết nàng hoàn toàn không có quan hệ xã giao với những người đàn ông nào. Lần này tự bản thân hắn xử trí, tùy tiện ôm nàng, lại còn hôn lên gương mặt người ta nữa, có thể tường tượng được nàng khó chịu đến mức nào.
"Được." Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Tần Lạc nóng ruột nói: "Mục Nguyệt, em phải tin anh. Anh thật sự không có ý xúc phạm tới em. Được rồi, anh công nhận anh thật sự hơi cố ý nhưng anh chỉ muốn diễn đạt sự quan tâm của anh. Anh nghĩ cần phải cảm nhận xem em thật sự có còn sống hay không mà không có ý gì khác. Em không nên hiểu lầm."
"Tần Lạc." Văn Nhân Mục Nguyệt cắt ngang lời giải thích của Tần Lạc.
"Gì vậy?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Có người nào nói với anh rằng anh rất ngốc nghếch không?"
"Không." Tần Lạc lắc đầu.
"Bây giờ em nói cho anh biết, anh là đồ ngốc." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Nói xong, Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy, đi ra ngoài.
Tần Lạc nhìn theo, cười gượng.
Diễn trò trước mặt người con gái này thật sự rất mệt mỏi.
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt đi ra tới cửa, nàng đột nhiên quay người, đứng lại.
Văn Nhân Mục Nguyệt quay người nhìn Tần Lạc nói: "Còn nữa, hành động của anh cực kỳ chán."
Tần Lạc há hốc mồm, có cảm giác chết đi được.
… …
Mật thất, không có đồ vật.
Ngay cả cái bàn, cái ghế cũng không có, càng không có bất kỳ đồ vật kim loại hay vật sắc nhọn nào.
Không chỉ có thế, tường của mật thất cũng được phủ một lớp thật dầy, cho dù có đâm đầu vào đó cũng không tác dụng. Nếu như dùng lực quá mạnh, vượt qua sự chịu đựng của vách tường, hệ thống cảnh báo trong mật thất sẽ tự động cảnh báo.
Chính vì vậy tuyệt đối không thể nghĩ tới chuyện tự sát trong căn phòng này.
Đường nhiên trừ phi cắn lưỡi tự sát hay tự cắt đứt mạch máu của mình nếu như bản thân có cơ hội.
Cạch.
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, cánh cửa sắt của mật thất, tự động co sang hai bên.
Văn Nhân Mục đã tắm rửa, mặc một quần áo màu trắng đi nhanh vào, theo sau nàng chính là Tiêu Hà, đội trưởng đội vệ sĩ, Tần Lạc và Cổ vương Hồng Phu.
Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Mã Duyệt đang nằm mê man ở góc phòng, nói: "Hãy cho cô ta tỉnh lại."
Hồng Phu nhìn Tần Lạc, Tần Lạc gật đầu nói: "Hãy làm cho cô ta tỉnh lại."
Thật ra Tần Lạc đã nghi ngờ Mã Duyệt từ trước đó thế nhưng vì Văn Nhân Mục Nguyệt muốn dùng Mã Duyệt để "câu cá" nên chuyện này mới tiếp tục. Lần trước khi Tần Lạc tới Ánh Nguyệt sơn trang gặp Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn lấy hoa đuôi chó để ám chỉ Văn Nhân Mục Nguyệt thực hiện hành động "nhổ cỏ", cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt không kiên trì nữa nhưng trong khi vẫn đang chần chừ thì xảy ra chuyện Văn Nhân Chiếu bị bắt cóc, cuối cùng viên đạn bí mật này mới nổ tung.
Thế nhưng Tần Lạc đã bảo Hồng Phu lưu lại một "ký hiệu" trên người Mã Duyệt. Đối với Hồng Phu, chuyện này vô cùng đơn giản. Sau hai lần tiếp xúc với Mã Duyệt, Hồng Phu đã thả một loại trùng cổ lên Mã Duyệt.
Hành động lần này, Hồng Phu theo dõi Mã Duyệt sát sao. Chỉ cần hơi có nguy hiểm Hồng Phu sẽ thúc đẩy trùng cổ bắt Mã Duyệt. Chính vì thế Mã Duyệt mới ngã xuống ngất xỉu chỉ trong nháy mắt mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Không thể không nói, nếu như đánh gần hay nhắm bắn từ xa, Hồng Phu không phải là dồi thủ của rất nhiều người nhưng nói về khoảng giết người không tiếng động, một khi Hồng Phu nhận mình thức hai, sẽ không người nào nhận mình thứ nhất.
"Có cần cho cô ta ngậm thứ gì không?" Tiêu Hà lo lắng nói: "Tôi chỉ sợ cô ta cắn lưỡi tự tử."
"Không cần." Văn Nhân Mục Nguyệt nhất quyết nói: "NHất định cô ta sẽ không chết một lần nữa."
Tần Lạc lấy từ trong người ra một cái còi nhỏ, thổi. Mã Duyệt đang nằm bất tỉnh trên mặt đất liền tỉnh lại.
Mã Duyệt mở mắt nhìn bốn phía, không sợ hãi, không hoảng hốt, sửa sang lại quần áo, phủi những mảnh gỗ dính trên quần áo rồi ngồi ngay ngắn trên nền nhà.
"Bây giơ chỉ còn mình cô sống sót." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Mã Duyệt nói.
Mã Duyệt gật đầu không nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt quay nhìn Tần Lạc, nói: "Em muốn nói chuyện một mình với cô ta."
"Không thành vấn đề." Tần Lạc cười nói, hắn dẫn Hồng Phu đi ra ngoài.
"Tiểu thư, tôi ở lại bảo vệ cô." Tiêu Hà nói, anh ta không dám đi.
"Đi ra ngoài." Văn Nhân Mục Nguyệt ra lệnh.
Tiêu Hà bất đắc dĩ, không biết làm gì hơn là quay người rời khỏi mật thất.
Trong mật thất chỉ còn hai người, Văn Nhân Mục Nguyệt và Mã Duyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới, đứng lại cách Mã Duyệt khoảng chừng một mét, ngồi xuống như Mã Duyệt. Hai người ngồi mặt đối mặt.
"Bọn họ lo lắng cô sẽ giết tôi. Tôi biết cô sẽ không làm như vậy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Chính bản thân tôi cũng không biết là mình sẽ không làm như vậy." Mã Duyệt nói: "Chó cùng giứt dậu. Trong hoàn cảnh này, bắt cóc cô, bỏ trốn là lựa chọn bình thường của con người."
"Tôi biết cô sẽ không." Văn Nhân Mục Nguyệt quả quyết.
"Tại sao cô không giết tôi?" Mã Duyệt hỏi.
"Tôi đã nói rồi, tôi tha cho cô không chết." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cho nên dù cô không nói ra kẻ chủ mưu, tôi cũng sẽ không giết cô."
"Giết tôi đi." Mã Duyệt nói: "Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Sau này cô có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Mã Duyệt thở dài nói: "Ngày này đáng sớm tới rồi, tới hơi muộn."
"Mặc dầu tôi biết cô sẽ không nói nhưng tôi vẫn muốn hỏi là Tần Túng Hoành hay Bạch Phá Cục? Hay là người nào khác? Tôi biết với nhân phẩm của mình, tôi có rất nhiều kẻ thù."
Mã Duyệt trầm ngâm.
"Cô rất ưu tú." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Cô là nằm vùng ưu tú nhất tôi đã gặp. Tôi đợi cô bảy năm sáu tháng, mười lăm ngày mà cô không từng liên lạc với người đó."
"Cô càng ưu tú hơn." Mã Duyệt nói: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cô đã biết tôi là nằm vùng nhưng lại còn dám giữ tôi ở bên cạnh bao năm nay hơn nữa vì khiến tôi lơ là còn giao những nhiệm vụ quan trọng nhất của tập đoàn cho tôi xử lý."
"Nói chung khi giao cho nằm vùng công việc nặng nhọc, quan trọng, bọn họ đều không kiềm chế được báo với người mình lĩnh thưởng nhưng cô lại kiềm chế được tâm trạng của mình, xử lý tốt công tác. Mặc dù chính tôi làm cũng không hơn được."
"Cám ơn." Mã Duyệt cười, lúc này đôi kính của cô ta không hiểu đã bay mất từ khi nào, mái tóc rối bù ngang vai, bộ đồng phục công sở màu đen dù nhăn nhúm, dính bùn đất nhưng vẫn không thể dấu được nét quyến rũ của cô ta. Không thể không thừa nhận, Mã Duyệt là một người phụ nữ cực kỳ hấp dẫn.
"Không cần khách sáo." Văn Nhân Mục Nguyệt bình thản nói.
"Thế nhưng lần này cô rất mạo hiểm." Mã Duyệt nói: "Nếu như sau khi vào bên trong tôi bóp cò súng, cho dù cô có giết tất cả những người trong đó thì cũng không có cơ hội lật ngược thế cờ."
"Cô sẽ không." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Tại sao lại quả quyết như vậy?"
"Vì tôi biết cô sẽ không?"
Một lần nữa Mã Duyệt trầm tư.
Cô ta biết chắc mình sẽ không nổ súng trước, biết bản thân mình sẽ do dự nên cô ta tự mang thân mình mạo hiểm.
Người phụ nữ này thật khủng khiếp, ngay cả tình cảm của mình cũng bị cô ta tính ra được.