"Mở cửa." Văn Nhân Chiếu đi tới mật thất, nói với Tiêu Hà.
"Thiếu gia, chúng tôi cần được sự đồng ý của tiểu thư mới có thể mở cửa." Tiêu Hà nói. Anh ta không có ý coi thường, thân mang trách nhiệm nặng nề, bọn họ tuyệt đối chấp mệnh lệnh của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ở nơi này Văn Nhân Mục Nguyệt chính là chúa tể. Văn Nhân Mục Nguyệt không cho mở cửa thì cho dù là Thiên Vương Lão Tử cũng không thể mởi được.
"Anh rể bảo tôi tới." Văn Nhân Chiếu thật sự không cảm thấy bị coi thường, người ngốc nghếch cũng có chỗ tốt của người ngốc nghếch.
"Anh rể? Tần Lạc?" Tiêu Hà khó xử. Anh ta biết địa vị của người này trong lòng tiểu thư. Người này, ôm, hôn môi tiểu thư, một cảnh tượng mà cho tới tận bây giờ Tiêu Hà vẫn khó chấp nhận và tiêu hóa được. Theo thói quen Tiêu Hà định bấm điện thoại gọi Mã Duyệt xin chỉ thị nhưng bất chợt nhớ ra Mã Duyệt đã bị tống vào trong mật thất.
"Xem ra tiểu thư phải sớm tìm một trợ lý mới." Tiêu Hà thầm nghĩ rồi anh ta trực tiếp gọi điện cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Nguồn truyện:
Tiêu Hà nhanh chóng nhận được chỉ thị mở cửa của Văn Nhân Mục Nguyệt. Anh ta liền nói: "Thiếu gia, xin mời."
Văn Nhân Chiếu đi vào trong, theo sau là Tiêu Hà. Sau khi qua rất nhiều trạm kiểm soát, cuối cùng hai người đi tới trước phòng giam Mã Duyệt.
Cạch.
Cánh cửa hợp kim tự động mở sang hai bên. Văn Nhân Chiếu lách mình đi vào, hắn hấp tấp hỏi: "Mã Duyệt, chị có sao không? Có bị thương không?"
Mã Duyệt đang ngồi xếp bằng dưới đất liếc nhìn Văn Nhân Chiếu, nói: "Cám ơn thiếu gia quan tâm. Tôi không sao."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chị em nói chị là người nằm vùng. Chị phản bội chị em thật sao?" Văn Nhân Chiếu hỏi ngay vấn đề mình quan tâm nhất.
"Đúng vậy." Giọng nói của Mã Duyệt rất bình tĩnh.
"Sao có thể như vậy?" Ngược lại Văn Nhân Chiếu như không thể nào chấp nhận câu trả lờ này: "Sao có thể như vậy. Chị là tâm phúc của chị em mà. Chị ấy đối xử với chị tốt như thế, sao chị có thể phản bội chị ấy. Tại sao chị lại làm như vậy hả? Vì tiền sao? Văn Nhân gia chúng tôi có rất nhiều tiền, nếu chị thiếu tiền có thể hỏi chị em mà, nói với em cũng được mà. Em sẽ cho chị mượn …"
Khi nhìn thái độ nôn nóng của Văn Nhân Chiếu tới mức hai tai đỏ ửng, Mã Duyệt thầm nở nụ cười.
Chị thông minh cơ trí như yêu quái nhưng em trai lại ngây thơ vô cùng. Tạo hóa thật sự thần kỳ.
Thế nhưng sau khi trải qua nhiều năm đấu tranh, lừa gạt với nguời, Mã Duyệt cảm thấy rất mệt mỏi, rất mệt, rất mệt. Khi nhìn Văn Nhân Chiếu ngốc nghếch, ngây thơ này, Mã Duyệt có cảm giác cực kỳ thư thái, nhẹ nhàng.
Đây mới là con người bình thường, ứng với chỉ số thông minh và tính cách. Không phải bất kỳ ai cũng có thể tính toán, liệu việc như thần.
Mà sự thật cũng đã chứng minh ông mình chính là người năm xưa khiến Văn Nhân Đình bệnh nặng một cách không quang minh chính đại. Theo như Mã Duyệt dự đoán thì có lẽ ông mình khiến Văn Nhân Đình khỏi bệnh kịp thời vì dù sao đi nửa năm đó ông chính là quản gia thân tính của Văn Nhân Đình, chuyện ăn uống hàng ngày của Văn Nhân Đình do chính ông sắp đặt, lo liệu.
Văn Nhân Đình không vạch trần chuyện này mà vẫn đối xử tử tế với ông cô ta cho tới tận khi ông chết bệnh.
Vì sợi dây gắn kết này, vì muốn tìm ra hung thủ đứng sau, Văn Nhân Đình thu nhận chính mình, cấp cho mình một cuộc sống hoàn hảo, một nền giáo dục ưu tú nhất, bồi dưỡng mình thành một nhân tài đủ tư cách nhất sau đó, vào bảy năm trước, khi Văn Nhân Mục Nguyệt tiếp nhận công ty Văn Nhân, Văn Nhân Đình đưa mình tới bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Đình tàn nhẫn với mình nhưng cũng tàn nhẫn với chính cháu gái của mình.
Nợ cha con trả. Ông mình thiếu nợ Văn Nhân gia, bây giờ chính mình trả lại, rất công bằng.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt đã quá rộng lượng.
"Cái gì là số mệnh đã định? Cái gì là số mệnh đã định? Chị chính là trợ thủ do ông em cấp cho chị em. Có phải chị không muốn làm trợ lý nữa hả? Vậy chị cũng không cần phản bội, chị chỉ cần nói với chị em một tiếng, chị ấy sẽ điều chị xuống tập đoàn, làm giám đốc công ty cũng được. Sao lại hành động cực đoan như vậy?" Văn Nhân Chiếu lại ca cẩm.
"Văn Nhân Chiếu." Mã Duyệt cắt ngang lời Văn Nhân Chiếu, gọi thẳng tên hắn.
"Cậu có biết ai là người tiết lộ số điện thoại của cậu không? Là tôi. Cậu có biết ai bắt cóc cậu không? Cũng là tôi. Chúng tôi muốn bắt cậu là muốn dùng cậu đổi lấy mạng sống của chị cậu … cô ấy biết rõ mục đích của chúng tôi nhưng vẫn đi ra ngoài đàm phán."
Giọng nói của Mã Duyệt lạnh như băng, lúc này Mã Duyệt đã khôi phục phong thái của "Mã Duyệt" trợ thủ trước kia: "Chúng tôi đã gắn bom trên người cậu, tôi chuẩn bị nổ súng bắn chết chị cậu, miếu sơn thần nổ tung … tất cả những chuyện đó đều do tôi làm. Hãy giết tôi báo thù cho chị và cho chính mình, chú không nên như một kẻ ngốc chạy tới hỏi một hung thủ giết người lý do và lấy cớ."
"…" Văn Nhân Chiếu há hốc mồm nhưng không thể thốt nên lời.
Lúc này Mã Duyệt đã bình tĩnh lại, cô ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tuấn tú của Văn Nhân Chiếu, nói: "Nếu như cậu không làm được, hãy tiếp tục im lặng. Nếu cậu tiếp tục như này chính là xúc phạm chị cậu."
"Em hiểu rồi." Văn Nhân Chiếu xấu hổ cúi đầu. "Em chỉ lo lắng cho chị. Lúc nãy anh rể cũng mắng em."
Mã Duyệt cười nói: "Bọn họ rất xứng đôi, không phải vậy sao?"
Văn Nhân Chiếu cũng cười, lộ hai hàm răng trắng, nói: "Đứng vậy. Em đã sớm nhận ra nên mới gọi anh ấy là: anh rể."
…
"Bây giờ em định làm gì?" Sau khi Tần Lạc uống bát súp, thỏa mãn bỏ bát súp xuống, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Tìm một trợ lý mới." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Anh đang nói tới Mã Duyệt." Tần Lạc bất mãn nói: "Em định xử trí cô ta như thế nào? Thật sự tha chết cho cô ta hả?"
"Đúng." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với ánh mắt cổ quái, hỏi nhỏ: "Hai người không có chuyện gì đó chứ?"
"Cái gì?" Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt là người thông minh nhưng nàng vẫn không hiểu ý tứ của Tần Lạc.
"Hai người không phải là … les chứ? Em có biết les là gì không? Chính là phụ nữ có quan hệ với phụ nữ đó." Tần Lạc đã chuẩn bị một tư thế bất kỳ lúc nào cũng bỏ chạy thục mạng. "Cô ta muốn chôn cùng với em. Em tha mạng cho cô ta, nghe như hai người không muốn xa rời nhau, cùng sinh cùng chết với nhau vậy."
Văn Nhân Mục Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào Tần Lạc không nói không rằng.
Tần Lạc cười xấu hổ nói: "Chỉ đùa thôi mà, không nên nghĩ là thật. Sau khi ăn cười mới có lợi cho tiêu hóa."
"Trò đùa này chẳng có gì hay mà cười." Văn Nhân Mục Nguyệt nghiêm túc nói.
"Anh cũng cảm thấy như vậy." Tần Lạc gật đầu đồng ý: "Mặc dù anh không có cách giải thích tình cảm của hai người nhưng làm vậy thật sự tốt cho cô ta quá. Thế nhưng dù không giết cô ta thì cũng phải thẩm vấn cô ta. Mã Duyệt biết nhiều thứ hơn chúng ta mà."
"Không cần." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Em không muốn biết đáp án hả? Em không muốn biết chủ mưu là kẻ nào sao?"
"Biết rồi thì sao nào?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi ngược lại: "Nếu như cô ta nói cho em biết đó là Tần Túng Hoành thì em sẽ phản ứng như thế nào? Nếu như cô ta nói cho em biết đó là Bạch Phá Cục thì em có thể làm được gì nào?"
"Đương nhiên …" Tần Lạc không nói tiếp được nữa. Hắn định nói đương nhiên là liều mạng với chúng.
Thế nhưng liều mạng như thế nào?
Mâu thuẫn này không chỉ giữa cá nhân bọn họ mà là mâu thuẫn giữa các gia tộc.
Nếu như là Tần Túng Hoành, Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ cùng Tần gia liều mạng sao?
Nếu như là Bạch Phá Cục, Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ trở mặt với Bạch gia sao?
Nếu như là cả Tần Túng Hoành và Bạch Phá Cục, Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ một địch hai sao?
Đấy là sự chê cười của thiên hạ!
"Đáp án không quan trọng. Cơ hội mới quan trọng nhất." Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lạc, nàng biết hắn hiểu rõ hoàn cảnh của nàng.
Thật ra hung thủ là ai không quan trọng mà cơ hội mới là quan trọng nhất.
Nếu như có cơ hội, cho dù có thuyết phục được Mạ Duyệt khai hay không, Văn Nhân Mục Nguyệt nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi Tần gia.
Nếu như có cơ hội Văn Nhân Mục Nguyệt cũng sẽ không chút do dự thọc cho Bạch gia một dao chí tử.
Đương nhiên bên kia cũng đang chờ đợi cơ hội, chờ đợi một cơ hội có thể ra tay.
Hữu nghị vạn lượng, không địch được lợi ích một cân.
Đây chính là thương trường.
"Mặc dù đã suy nghĩ rất cẩn thận nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thót tim." Tần Lạc cười gượng nói: "Biết hung thủ ở đó mà lại không làm gì được …"
"Sao anh lại biết là em không làm bất kỳ chuyện gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi ngược lại.
"Em đã âm thầm bố trí sao?" Tần Lạc vui mừng hỏi: "Hay là em đã sắp đặt một cái đinh bên người chúng rồi?"
"Sau này anh hãy cố gắng ít tiếp xúc với Văn Nhân Chiếu." Văn Nhân Mục Nguyệt căn dặn.
Sắc mặt Tần Lạc lập tức vô cùng nghiêm túc, hắn hỏi nhỏ: "Văn Nhân Chiếu cũng có hữu ích sao? Không thể nào? Chẳng lẽ thằng nhóc này lại ẩn sâu tới mức anh cũng không nhận ra sao? Thế nhưng em đã chủ động nói ra, anh cũng nói ra điều đáng ngờ để em tham khảo. Thứ nhất hai người bọn em là chị em ruột. Căn cứ vào nguyên lý di truyền học mà nói, hai người hẳn sẽ không có trí tuệ quá cách nhau mới đúng. Thế nhưng cậu ấy cả ngày chỉ chơi bời uống rượu, tán gái, có cái gì phải che dấu? Thứ ba, lần trước cậu ấy đưa cho em chậu Phật Đà, còn có vụ bắt cóc lần này, tại sao cậu ấy lại chủ động dừng xe để người ta bắt cóc?"
Văn Nhân Mục Nguyệt bực bội vén tóc, nữ thần kiêu ngạo, cao quý có cảm giác như uất nghẹn, nàng nói: "Em chỉ lo lắng bị lây bệnh thiếu trí não thôi."