Khi nghe Tần Lạc nói chuyện trên điện thoại về chuyện "chất độc", Ninh Toái Toái vội vàng lên tiếng hỏi: "Tần đại ca, có phải đã tìm được thuốc giải chất độc trong người Tiếu Tiếu rồi không?"
Lăng mẫu cũng nhìn Tần Lạc với ánh mắt chờ mong, bà nói: "Bác sĩ Tần, cô biết Tiếu Tiếu lành ít dữ nhiều. Cô cũng không buộc cháu nhất định phải cứu sống Tiếu Tiếu. Cô chỉ cầu xin cháu. Cầu xin cháu hãy cố gắng hết sức là được, cố gắng hết sức là được rồi."
Khi nói chuyện Lăng mẫu đã khóc lặng đi.
Tuy Lăng mẫu nói "không nhất định có thể cứu sống được" nhưng nếu như con gái bà cứ như thế này rời bỏ bà, liệu bà có thể chịu đựng được nỗi đau đớn của kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh không?
Huống chi bà mới dùng nước ấm lau chất lỏng sền sệt dính trên khóe miệng của Lăng Tiếu. Trong khi bọn họ đang nói chuyện, khóe miệng Lăng Tiếu lan trào ra những cục đờm có dính máu.
Lúc này miệng Lăng Tiếu giống như một chiếc vòi nước như không được vặn chặt, liên tục chảy ra ngoài mang theo những chất lỏng rất tanh tưởi. Khi người mẹ nhìn thấy tình trạng này của con cái, đương nhiên sẽ nghĩ rằng bệnh đang nặng thêm.
Đương nhiên lúc này quả thật bệnh của Lăng Tiếu đang nặng thêm.
Bởi vì hoàn toàn không biết gì về chất độc trong người Lăng Tiếu, lần đầu tiên nghe nói khiến Tần Lạc không có cách thi triển sở học của mình. Chính vì vậy hắn cũng không có cách giải thích nguyên nhân một tiếng trước còn đang yên bình, đột nhiên lúc này bệnh tình Tiếu Tiếu đột nhiên tăng lên?
"Trước đó mấy ngày đã lấy máu trong người Lăng Tiếu." Đương nhiên Tần Lạc sẽ không nói chuyện Hồng Phu theo dõi tùy tùng của Lam Thiên Hộ, giết chết rồi từ đó tìm được độc tố tương tự. Hắn chỉ có thể nói chất độc này lấy từ trên người Lăng Tiếu mà thôi. "Tôi có chuyển máu đó tới tất cả những phòng nghiên cứu quen bết ở Yến Kinh, xin bọn họ hỗ trợ, nghiên cứu. Lúc nãy tôi gọi điện thoại, một người bạn nói đã tìm được một loại virus có thể tiến hành dung hợp chất độc trong máu của Lăng Tiếu."
"Tiến hành dung hợp?" Ninh Toái Toái không hiểu y học nên cô nghi ngờ hỏi: "Vậy có phải là giải độc không?"
Tần Lạc lắc đầu.
"Vậy thì là gì?" Ninh Toái Toái hỏi nhỏ.
Thế nhưng Ninh Toái Toái cẩn thận quá thừa, mặc dù Lăng mẫu đang lau khóe miệng cho Lăng Tiếu nhưng hai mắt bà vẫn chăm chú nhìn Tần Lạc, chăm chú lắng nghe từng câu nói của hai người bọn họ.
"Còn không mau tiến hành giải độc đi?" Lăng mẫu vội vàng gào lên.
"Không thể." Tần Lạc áy náy nói. Nguồn truyện:
Mặc dù chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Tần Lạc, thậm chí hắn còn có thể mượn lý do mối quan hệ trước đây của hắn và Lăng Tiếu, đặt mình ra ngoài chuyện này cho dù chuyện chuyển biến xấu, tử vong. Thế nhưng hắn là Tần Lạc, hắn thật sự không thể làm chuyện đó. Gia giáo Tần gia không cho phép hắn làm chuyện thiếu đạo đức này. "Tôi cần phải thương lượng chuyện này với cô."
Ninh Toái Toái đi tới, đón lấy chiếc khăn ướt trong tay Lăng mẫu, nói: "Cô, để cháu làm. Cô hãy nói chuyện với Tần đại ca đi."
Lăng mẫu không khách sáo. Lúc này không phải là lúc đưa đẩy, bà xoa xoa tay, nhìn Tần Lạc nói: "Bác sĩ Tần, cháu là bạn của Toái Toái, cháu lại tận tâm cứu chữa cho Tiếu Tiếu của cô. Cho dù kết quả cuối cùng là gì đi nữa thì Lăng gia cô cũng vô cùng biết ơn cháu, tuyệt đối không oán giận. Cháu là người hiểu lễ nghĩa, tới, về điều cô gọi cô là "cô". Nếu như cháu không chê, quả thật cô cũng coi cháu như người nhà của mình. Có chuyện gì cháu cứ việc nói thẳng. Lăng Tiếu đã trong tình trạng này, cô có thể chấp nhận bất kỳ kết quả nào."
Tần Lạc gật đầu nói: "Cô, cháu không nói dối cô mà cũng không thể nói dối cô nhưng lực chọn cuối cùng là tùy thuộc vào cô."
"Vậy cháu hãy nói xem rốt cuộc tình hình như thế nào?" Lăng mẫu hỏi.
"Nói thật, cháu không có cách cứu Tiếu Tiếu." Tần Lạc thản nhiên thừa nhận sự "vô năng" của mình. "Bệnh của Lăng Tiếu là trúng độc, cho dù là châm cứu hay uống thuốc cũng đều không được. Cháu cũng không có cách nào biết được chất độc trong người Lăng Tiếu là chất độc nào? Cháu đã tìm tới những viện nghiên cứu cao cấp trong nước, bọn họ cũng hoàn toàn không biết loại độc này, thậm chí cháu cũng hỏi mấy viện nghiêm cứu nước ngoài quen biết, bọn họ cũng thật sự không biết chất độc này."
Tình hình thật sự đúng như lời Tần Lạc nói. Chất độc trong người Lăng Tiếu như thể một virus máy tính kiểu mới. Các phương pháp diệt trừ virus hiện hành đều không có tác dụng mà các công ty nghiên cứu virus cũng không biết đây là loại virus gì. Đây chính là một chất độc hàng đầu, vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại.
"Vậy cháu mới nói thuốc giải gì?"
"Đó không phải là thuốc giải." Tần Lạc nói: "Bọn họ chỉ tìm ra một loại virus có khả năng dung hợp chất độc này."
"Không phải thuốc giải sao? Vậy là cái gì?" Lăng mẫu ngơ ngác trước câu trả lời quanh co của Tần Lạc. Bà nghĩ tới nghĩ lui nhưng cuối cùng vẫn không hiểu là Tần Lạc muốn nói điều gì.
"Là chất độc." Tần Lạc trả lời.
"Chất độc?" Lăng mẫu kinh hãi hỏi lại.
Ngay cả động tác tay của Ninh Toái Toái cũng ngừng lại. Cô nói: "Tần đại ca, sao lại có thể là chất độc? Sao lại có thể cho Tiếu Tiếu uống chất độc?"
"Đúng vậy, bác sĩ Tần, Lăng Tiếu đã như thế này rồi, nếu như tiếp tục cho nó uống chất độc, liệu nó có thể chịu được hay không?"
"Cháu không biết." Tần Lạc trả lời.
"………………"
Tần Lạc cười gượng nói: "Đây là hai chất độc hoàn toàn có thể dung hợp với nhau, có khả năng sẽ biến thành một chất độc mới, cháu cũng thật sự không biết sẽ biến thành cái gì nữa, có ảnh hưởng tới sức khỏe của Tiếu Tiếu hay không? Nhưng cháu thấy rằng cho dù là nó sinh ra phản ứng gì đi nữa cũng còn tốt hơn tình trạng bây giờ nên cháu mới nói chuyện này cẩn cô ra quyết định."
Lăng mẫu cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng đau đớn.
Bà vốn chấp nhận nỗi đau đớn sắp mất đi người con gái này. Nhưng điều này vẫn không là gì, chỉ trong nháy mắt bà phải chấp nhận nỗi đau đớn tự tay hạ độc làm chết con gái mình.
Bà không quyết định được.
Sao bà có thể hạ quyết tâm được đây?
"Có chuyện gì vậy." Một giọng nói đàn ông ồm ồm vang lên.
Lăng mẫu nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa phòng bệnh, tâm trạng bà như tìm được cứu tinh, bà đi tới với gương mặt đẫm lệ.
"Tiểu Vẫn, con hãy cứu em gái của con đi, hãy cứu em gái của con đi. Bây giờ cần phải làm gì dây? Bây giờ cần phải làm gì hả?"
"Bác sĩ Tần, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lăng Vẫn nhìn Lăng Tiếu trên giường, gật đầu với Ninh Toái Toái rồi hỏi Tần Lạc.
"Anh tới đúng lúc lắm." Tần Lạc nói. Hắn gặp Lăng Vẫn không nhiều nhưng hắn cảm giác nhân phẩm người này không tệ. Hơn nữa lúc ban đầu chính Lăng Vẫn cung cấp tin tức hắn mới tập trung mục tiêu vào Quản Tự. "Cần anh hỗ trợ một quyết định."
Ngay sau đó Tần Lạc thuật lại một lần nữa quyết định của mình.
Lăng Vẫn cũng trầm ngâm.
Đây quả thật là một quyết định rất khó khăn. Quyết định này còn khó khăn hơn cả quyết định đại chiến cụt.
Lăng Vẫn móc bao thuốc, rút một điếu cầm tay nhưng không châm lửa hút. Trong phòng bệnh không cho phép hút thuốc.
"Không còn cách nào sao?" Lăng Vẫn hỏi lại.
Tần Lạc gật đầu, những người còn lại không nói.
"Hãy thử đi." Lăng Vẫn nói: "Tóm lại vẫn còn hy vọng."
"Vậy hãy thử." Tần Lạc nói. Người nhà Lăng Tiếu đã đồng ý, lúc này hắn mới yên tâm thực hiện công việc. Nếu như bọn họ không đồng ý, Tần Lạc cũng không có quyền dùng thân thể Lăng Tiếu thực hiện thí nghiệm đó. Đây chỉ là một thí nghiệm.
Bởi vì ai cũng không biết kết quả cuối cùng.
Mọi người không cần phải chờ đợi lâu. Ly nhanh chóng dẫn hai bác sĩ tới bệnh viện. Tần Lạc đã từng gặp bọn họ ở viện nghiên cứu Long Tức, biết bọn họ nhưng vấn đề là hắn đã quên tên bọn họ.
Một bác sĩ già đầu bạc đeo kính lão nhận ra Tần Lạc, ông kéo hắn sang một bên hỏi nhỏ: "Anh thật sự muốn làm như vậy hả?"
"Không còn cách nào khác." Tần Lạc chỉ Lăng Tiếu nằm trên gường bệnh không ngừng thổ huyết, nói.
"Nhưng điều này rất nguy hiểm. Chúng ta không biết kết quả là gì, thậm chí chúng ta cũng không biết cái này có tác dụng không nữa. Có lẽ khi truyền thêm loại virus này vào cơ thể cô ấy sẽ khiến cô ấy chết nhanh hơn. Anh đã suy nghĩ tới hậu quả của nó chưa?"
"Đã nghĩ rồi." Tần Lạc nói: "Tôi đã nói rồi. Đối với tôi mà nói đây là biện pháp duy nhất. Đây là vấn đề không còn sự lựa chọn nào khác."
Vị giáo sư già thở dài nói: "Người nhà của cô ấy có đồng ý không? Anh đã giải thích hậu quả với bọn họ chưa?"
"Đã nói rồi. Bọn họ cũng đồng ý." Tần Lạc nói.
Người bác sĩ trẻ đi tới trước mặt Tần Lạc, đưa chiếc rương nhỏ màu bạc trong tay nói: "Đây là virus Hợp Thành. Chỉ cần truyền nó vào trong người bệnh nhân là được nhưng tôi đề nghị anh trước tiên cho người nhà bệnh nhân làm giấy cam đoan."
Trước khi mỗi một bệnh nhân bước vào phẫu thuật, người nhà đều phải làm giấy cam kết. Vì sao? Bởi vì mội cuộc giải phẫu đều có nguy hiểm. Nếu như người nhà bệnh nhân không ký tên, cuối cùng bệnh viện và bác sĩ sẽ gánh chịu hậu quả cực kỳ xấu. Thậm chí người nhà bệnh nhân còn kiện bọn họ lên tòa án, bọn họ cũng không cách nào bào chữa.
Lần này không thể nói là cuộc giải phẫu vô cùng nguy hiểm mà là thập tử nhất sinh chính vì vậy nguời bác sĩ trẻ mới có đề nghị này.
"Không cần." Tần Lạc cười nói: "Tôi tin tưởng bọn họ."
"Tôi làm." Lăng Vẫn nói. Ở đầu giường có giấy và bút, Lăng Vẫn viết mấy chữ, nói rõ không quy trách nhiệm cho người nào.
Tần Lạc mỉm cười, hắn mở chiếc rương màu bạc, bên trong có một ống tiêm.
Trong ống tiêm có hai cc chất lỏng màu đỏ, màu sắc giống như thủy tinh bị đập vỡ, giống như anh đào màu đỏ. Đây chính là virus Hợp Thành mà bọn họ đã tìm được.
Tần Lạc gắn kim tiêm vào ống tiêm, khi chuẩn bị đâm kim vào người Lăng Tiếu, hắn ngừng lại nói với Lăng mẫu và Lăng Vẫn: "Hai người còn gì muốn nói với Lăng Tiếu không?"
Hai mắt Lăng mẫu ràn rụa nước mắt, bà nhào tới ôm Lăng Tiếu, khóc òa.
Hai mắt Lăng Vẫn ươn ướt, sau khi quay người lau nước mắt, anh ta vội vàng đi tới trước giường.
Ninh Toái Toái vừa khóc vừa ở bên cạnh an ủi Lăng mẫu bớt đau khổ.
Đợi khi ba người rời khỏi giường bệnh, Tần Lạc đi tới. Sau khi dùng bông tiệt trùng lau lau trên cánh tay gầy gò của Lăng Tiếu, hắn nhanh chóng đâm kim tiêm, đẩy tất cả chất lỏng trong ống tiêm vào trong người Lăng Tiếu.
Sống hay chết? Đây là cả một vấn đề.