Tạm thời không chết là ý gì hả?
Bệnh tình tạm thời ổn định hay vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm?
Lăng Vẫn cũng chẳng muốn đoán tiếp, anh ta định đi vào trong xem tình trạng của em gái mình. Hai vị giáo sư một già, một trẻ cũng trong tâm trạng lo lắng, hình như còn muốn biết kết quả hơn cả Lăng Vẫn. Loại vi rút Hợp Thành này là của bọn họ, bọn họ muốn biết tác dụng của nó đối với cơ thể con người. Lăng Tiếu chính là một con chuột bạch nhỏ.
"Không nên đi vào trong" Tần Lạc nói
"Sao vậy?" Vị giáo sư già hỏi, Lăng Vẫn không nói chỉ lặng yên nhìn Tần Lạc.
"Cô ấy đang ra mồ hôi" Tần Lạc trà lời.
"Mồ hôi?"
"Bây giờ mọi người vào trong không tiện. Hãy chờ một lát" Tần Lạc nói.
Tần Lạc nhìn giờ trên màn hình di động, nói: "Ít nhất là hai mươi phút nữa".
Lăng Vẫn ngồi xổm ở hành lang, rút một điếu thuốc ngậm trong mồm, hỏi Tần Lạc: "Toàn Tức Tử Ngọ Hỏa Châm là châm pháp gì vậy? Trước kia tôi chưa từng nghe nói".
Vốn Lăng Vẫn hoàn toàn không hiểu biết gì về y học. Sau khi em gái anh ta trúng độc, anh ta mới tìm hiểu thông tin, tài liệu về lĩnh vực này. Anh ta chú trọng nhất tới những danh y trong, ngoài nước, có khát vọng một người nào đó có thề tìm được danh y cứu em gái mình. Từ vốn kiến thức y học ít ỏi của mình, Lăng Vẫn biết châm pháp thành danh của Tần Lạc là Thái Ất Thần Châm.
"Anh cũng thấy hứng thú với y học sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Hiểu một chút" Lăng Vẫn rầu rĩ hút thuốc. Bệnh tình của Lăng Tiếu giống như một tảng đá đè nặng tâm can người Lăng gia. Khiến ai nấy trong lòng đều cực kỳ mệt mỏi. Không còn chịu nổi nữa.
"Toàn Tức Tử Ngọ Hỏa Châm chính là Toàn Tức Tử Ngọ Châm dùng để châm cứu toàn thân. Thế nhưng trước khi chăm phải đốt nóng ngân châm, dùng nhiệt của nó kích thích huyệt vị toàn thân nên ai cũng gọi nó là Hỏa Châm". Tần Lạc giải thích: "Toàn Tức Tử Ngọ Hỏa Châm là tuyệt kỹ của Y Vương Lý Tử Hằng đời Bắc Tống. Vào triều Minh, Thần Y Phú Dương trong lúc vô tình phát hiện ra thủ pháp này khi đốt nóng ngân châm càng có hiệu quả trị bệnh hơn nữa. Hỏa Châm chính là một nhánh của Toàn Tức Tử Ngọ Châm - Châm này do một người bạn của ông tôi truyền thụ, bình thường tôi rất ít khi đùng".
"Vậy Tử Ngọ Hỏa Châm này có chữa được bệnh của Tiếu Tiếu không?"
Tần Lạc lắc đầu nói: "Không".
"Vậy cái gì mới có thể chữa khỏi cho Tiếu Tiếu?"
"Vận may" Tần Lạc cười nói: "Nói chính xác là vận may".
"Vận may?" Lăng Vẫn nhếch miệng cười: "Vận may cũng có thể chữa khỏi bệnh sao? Nếu điều này có thề, người bệnh không cần đi tìm bác sỹ nữa rồi chỉ cần ngồi ở nhà đợi vận may tới là được".
"Bác sỹ Tần, độc dược đó có tác dụng không?" Vị giáo sư già không thể kiềm chế được nữa. Ông đích thân đi cùng Ly tới nơi này chính là muốn chứng kiến phản ứng và hiệu quả sau khi loại vi rút Hợp Thành này được bơm vào thân thề người bệnh. Nếu như không có hiệu quả, người bệnh chết, dù gì đi nữa chuyện này cũng không liên quan gì tới bọn họ, Tần Lạc chính là người bơm thuốc, không phải bọn họ. Nếu có tác dụng, cứu được bệnh nhân, đây được coi như thành quả nghiên cứu của bọn họ.
Nên nhớ rằng loại thuốc độc này có kỹ thuật khoa học hàng đầu trên thế giới hiện nay. Ít nhất.
Nếu như loại vi rút này không giải độc được thì điều này thật đáng tiếc.
Thế nhưng loại vi rút mà bọn họ nghiên cứu ra có thể giải độc được, bọn họ đã lập công lớn.
"Không có tác dụng" Tần Lạc lắc đầu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh hãy nói rõ cho chúng tôi biết" Vị giáo sư già nói: "Rốt cuộc thì thuốc giải có tác dụng hay Toàn Tức Tử Ngọ Châm của anh có tác dụng hả? Tất cả chúng tôi đều bị anh làm hồ đồ hết cả rồi".
"Độc dược vô dụng mà Toàn Tức Tử Ngọ Châm cũng vô dụng" Tần Lạc cười nói: "Nhưng tình trạng của người bệnh đã ổn định trở lại, chính vì vậy tôi mới nói là nhờ vận may trợ giúp".
Khi nhìn thấy sắc mặt như muốn ăn thịt người của vị giáo sư già, Tần Lạc mỉm cười, ném điếu thuốc trong tay vào trong thùng rá,. nói: "Loại độc dược trong người Lăng Tiếu rất khó giải nhưng nó có thể dung hợp với chất độc khác, như vậy nó sẽ biến thành một chất độc hoàn toàn mới. Hiệu quả của loại độc dược này rất mạnh, suýt chút nữa đã lấy mất mạng của Lăng Tiếu. Thế nhưng cũng vì dược tính của loại độc dược này rất mạnh nên nó đã kích hoạt kinh mạch và khí quan thân thể của Lăng Tiếu đang ngủ say."
"Trước đó chúng ta hoàn toàn bó tay trước tình trạng bệnh tình của Lăng Tiếu, nguyên nhân là gì? Bởi vì cho dù chúng ta dùng kim châm hay dùng thuốc thì cũng không có cách nào kích hoạt kinh mạch cơ thể và cơ quan trong cơ thể thức tỉnh. Không có sự cộng hưởng này, châm cứu và thuốc giải độc đều không thành công. Tất cả chỉ vô dụng".
"Thế nhưng không phải anh đã nói suýt chút nữa nó cướp đi tính mạng Lăng Tiếu sao? Vậy sao có thể cứu được?" Lúc này vị giáo sư già như một học sinh ngoan, ông nhìn Tần Lạc với ánh mắt tha thiết. Viên giáo sư trẻ tuổi kia cũng ngồi xổm bên cạnh, chăm chú lắng nghe từng từ của Tần Lạc.
"Khi thân thể Lăng Tiếu có phản ứng, tôi mới có cơ hội chữa trị". Tần Lạc cười nói: "Chính vì vậy tôi mới có cơ hội dùng Toàn Tức Tử Ngọ Hỏa Châm, vi rút Hợp Thành kích hoạt thân thể người bệnh. Hỏa Châm cứu châm khí nóng, cuối cùng có thể trục xuất chất độc ra khỏi thân thể bệnh nhân.
"Vậy thân thể Lăng Tiếu thế nào rồi?" Lăng Vẫn sốt ruột hỏi: "Sau khi bức chất độc ra ngoài Tiếu Tiếu có tỉnh được không?"
"Không biết" Tần Lạc lắc đầu.
"Anh cũng không biết sao?"
Tần Lạc nhìn đồng hồ trên điện thoại di động rồi nói: "Ít nhất phải chờ tới khi toát hết mồ hôi mới biết được".
Sau hai mươi phút, một lần nữa Tần Lạc đứng dậy, đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng rất ấm, cả người Lăng mẫu, Ninh Toái Toái và cả Ly đều biến thành người mồ hôi. Lăng mẫu và Ninh Toái Toái ở trong thì có thể hiểu được nhưng Ly cũng không đi ra ngoài Tần Lạc nghĩ mãi mà không hiểu nguyên nhân. Chắng lẽ cô ấy cũng muốn toát mồ hòi bài trừ độc tố sao?
"Bác sỹ Tần, như này đã được chưa?" Lăng mẫu nhìn làn da của Lăng Tiếu vì xuất huyết tới mức nứt nẻ, lo lắng hỏi Tần Lạc.
"Tần đại ca, da của Tiếu Tiếu bắt đầu nứt nẻ rồi" Ninh Toái Toái thì thào nhắc nhở Tần Lạc.
Tần Lạc giơ tay nhéo nhéo vào cánh tay trần của Lăng Tiếu, nói: "Mười phút nữa nhả châm"
Nhưng Tần Lạc không đợi tới hết mười phút mới nhả châm bởi vì Lăng Tiếu dưới tác động của Hỏa Châm và nhiệt độ cao ở trong phòng, nhanh chóng biến thành một "xác khô".
Tần Lạc xuất châm đã nhanh nhưng nhổ châm còn nhanh hơn.
Bốn mươi mấy cây châm nhanh chóng được cất vào trong hộp châm như chóp giật, cuối cùng Tần Lạc nắm tay Lăng Tiếu bắt mạch.
Mạch đập có lực, mạch tượng vững vàng. Tất cả đều thuộc về trạng thái khỏe mạnh.
Sau khi bắt mạch lại, Tần Lạc vạch một mí mắt Lăng Tiếu ra quan sát.
Tia máu đỏ ở tròng mắt trắng đã tan biến, lúc này đồng tử chỉ còn thuần túy một màu đen.
Tần Lạc thở một hơi thật dài cười nói: "Cô, xin chúc mừng"
"A..." Lăng mẫu kích động, hai mắt đỏ hoe: "Bác sỹ Tần, cháu nói Tiếu Tiếu sẽ khỏe lại sao?"
Tần Lạc lắc đầu nói: "Tạm thời thì không tốt"
"Tại sao?" Ninh Toái Toái hỏi: "Đã giải được chất độc chưa?"
"Giải độc rồi" Tần Lạc trả lời.
"Vậy tại sao cô ấy còn chưa bình phục?"
"Chất độc đã giải nhưng chất độc trong tim chưa giải được" Tần Lạc nói
Lăng mẫu đang định lên tiếng hỏi nhưng câu nói mới ra tới miệng đã vội vàng nuốt vào trong.
Chất độc trong tim chưa giải chính là khúc mắc trong lòng chưa giải được.
Cho dù thật sự bệnh của Lăng Tiếu đã chữa khỏi hoàn toàn nhưng cô ấy có tình nguyện tỉnh lại không?
Quán trà Minh Nguyệt là quán trà nằm bên trong viện điều dưỡng, mở ra phục vụ bệnh nhên và người nhà bệnh nhân. Đương nhiên người ngoài không thể vào trong viện điều dưỡng của quân đội được canh phòng cẩn mật này.
Trong góc quán trà, Tần Lạc, Ly, Ninh Toái Toái và Lăng Vẫn bốn người phân chia hai bên ngồi đối diện nhau.
Lăng Vẫn và Ninh Toái Toái vẫn mang sắc mặt vui mừng.
Mặc dù Lăng Tiếu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại thế nhưng lúc này bọn lại ngập tràn hy vọng.
Hơn nữa cho dù Lăng Tiếu không thể tỉnh dậy trong chốc lát, ngày hôm nay vẫn đáng để chúc mừng vì Tần Lạc lại một lần nữa cho Lăng Tiếu tính mạng. Ít nhất lúc này Lăng Tiếu không rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng nữa.
Ninh Toái Toái cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: "Tần đại ca, em lại nói bậy rồi. Lúc trước vì an ủi anh, em nói anh là thầy thuốc. không phải thân tiên. Bây giờ ngược lại em cảm thấy anh không phải thầy thuốc mà là thần tiên".
"Tôi không phải là thần tiên" Tần Lạc phủ nhận: "Các căn bệnh trên thế giới này muôn hình vạn trạng. Có rất nhiều căn bệnh tôi chưa từng nhìn thấy. Không một thầy thuốc nào dám nói bản thân mình có thể chữa trị hết tất cả mọi căn bệnh. Kẻ nào dám nói câu này, kẻ đó không phải là thần tiên mà là thần côn".
"Anh không phải thần tiên, cũng không phải thần côn, anh là thần y". Ninh Toái Toái trêu chọc Tần Lạc. cái mũi nhỏ nhắn của cô nhăn lại, trông cực kỳ đáng yêu.
"Cám ơn" Lăng Vẫn cảm kích nhìn Tần Lạc nói. Tính mạng của em gái được cứu, mẹ anh ta lại có hy vọng chờ đợi mới. Cũng giống như lần trước, vào lúc Lăng gia bọn họ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng nhất, người thanh niên ngồi trước mặt này lại kéo bọn họ dậy.
Người xưa có nói: "Đại ân không lời cảm tạ hết" nhưng không có nghĩa là không nói cũng không có nghĩa là không làm.
"Cố hết sức thôi" Tần Lạc mỉm cười nói. Tâm trạng hắn lúc này cũng rất thoải mái. Có thể có được kết quả này đã vượt qua kỳ vọng của hắn. Có thành công hôm nay, chuyện bình phục của Lăng Tiếu chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
"Đáng hận là Quản Tự kia đã chết sớm" Lăng Vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không tôi nhất định sẽ liều mạng với hắn"
Có bài hát rằng: người yêu mình nhất chính là người hận mình nhất. Trước kia Quản Tự và Lăng Vẫn là bạn bè thân thiết, anh ta còn tưởng như huynh đệ sống chết cùng nhau. Thế nhưng người anh em mà anh ta vô cùng coi trọng này chỉ trong nháy mắt đã bán đứng bọn họ, đẩy toàn gia đình bọn họ rơi vào địa ngục.
Một năm nay, Lăng gia bọn họ có mấy ngày thư thái? Nếu như không có Quản Tự, bọn họ có khổ sở như này không?
Khi nghe Lăng Vẫn nhắc tới Quản Tự, Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc hỏi: "Tần đại ca, vì sao Quản Tự lại hại Lăng Tiếu? Gần một năm rồi anh có tìm được đầu mối nào không?'"