Xe chạy trên đường, thoáng chốc đã được mấy km.
Người lái xe không vội nhưng người ngồi sau xe rất nóng vội.
"Phúc Thanh, hãy chạy nhanh lên một chút" Lạc Sân ngồi sau xe liên tục thúc giục.
"Dạ. phu nhân" Người đàn ông trung niên lái xe một lần nữa tăng tốc độ. Con đường này giới hạn một trăm km. Anh ta đã sớm vượt qua giới hạn này.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe liên tục thụt lùi, Lạc Sân vẫn thấy lòng như lửa đốt.
Lạc Sân liên tục gọi vào số di động của Hoàng Thiên Trọng, dù điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không người nghe máy. Phó Phong Tuyết không dùng điện thoại di động nên Lạc Sân không có cách nào liên lạc được với ông.
Khi nhìn thấy một tên người quen thuộc trong danh bạ điện thoại, mấy lần Lạc Sân định bấm số gọi nhưng rồi lại từ bỏ.
"Tần Lạc" Lạc Sân cười gượng. Liên lạc được thì sao? Nhờ anh ta tìm hiểu hộ tin tức hay là xin anh ta tới Long Tức khuyên can con mình.
Khi nhớ tới ánh mắt vô cùng cương quyết của Hoàng Thiên Trọng, Lạc Sân có một dự cảm rất xấu.
Bà hiểu rất rõ con mình. Bởi vì trong nhà xảy ra biến cố quá lớn, con bà coi danh dự và thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Điều này giống như một người thiếu một vật gì đó, người đó luôn cố sức bổ khuyết nó. Đây chính là nguyên nhân khiến con bà có thể làm ra bất kỳ chuyện điên rồ nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lạc Sân bà lén lút vận động điều con mình rời khỏi Long Tức, bà không thể để con mình ở lại nơi đó. Con bà sẽ tự hủy hoại mình, nó sao có thể là đối thủ của Quân Sư?
"Hoàng Thiên Trọng, con tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ" Lạc Sân thầm cầu khẩn.
Càng lúc càng gần trại an dưỡng Long Tức, lòng Lạc Sân càng không vui, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh.
----o0o----
"Ly"
"Ừ"
"Bình thường anh đối xử với em có tốt không?"
"Không tốt".
Tần Lạc cười xấu hổ nói: "Vậy quan hệ của hai chúng ta không tệ, phải không?"
"Đúng vậy". Từ: đúng vậy ở đây có nghĩa là "Tôi đối xử tốt với anh".
"Vậy em hãy nói cho anh biết rốt cuộc người kia là ai?" Tần Lạc hỏi: "Hình như mọi người đều biết việc này nhưng không ai nói cho anh biết. Không phải làm việc rất không nghĩa khí sao? Chúng ta là ai nào? Là quân nhân, quân nhân là những người coi trọng tình nghĩa nhất".
Sau khi rời khỏi phòng ăn. Tần Lạc vẫn lẵng nhẵng đi theo sau Ly để hỏi về vấn đề này. Ly vào phòng ngủ, hắn vào theo. Nàng đi ra ngồi trên salon, hắn đi theo, Ly đi ra ngoài tập, hắn cũng đi theo, Ly đi tới chỗ nào, Tần Lạc đi tới chỗ đó, một mực truy hỏi Ly, dáng vẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Đương nhiên Tần Lạc muốn khai thông một lỗ hổng từ những người khác, ví dụ như Hỏa Dược, ví dụ như Hỏa Thượng, bọn họ dường như là hũ nút. Mỗi khi Tần Lạc nhắc tới vấn đề này đều trầm ngâm không nói, hoàn toàn không nể mặt hắn.
Tất cả đều nói "người ngoài không nên hỏi, quyết không "dao động". Nếu như có thể, Tần Lạc chỉ muốn động chân tay tra hỏi một phen.
Tần Lạc thật sự rất tò mò. Hắn cũng rất muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc này.
Tự dưng Quân Sư nổi giận nhưng lại vì người đàn ông kia. Có rất nhiều thứ trong chuyện này Tần Lạc nghĩ mãi mà không hiểu.
"Tôi không thể nói" Ly nói.
"Tại sao không thể nói?"
"Vì không thể nói".
"Tại sao không thể nói?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ly nhảy xuống từ trên xà đơn, bừng bừng tức giận nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: "Không được hỏi nữa. Muốn biết thì đi hỏi chính Quân Sư".
"Quân Sư không bao giờ nói chuyện đó với anh" Tần Lạc nói.
"Tôi cũng không thể nói với anh chuyện đó".
Tần Lạc trầm ngâm một lát, hắn buồn rầu thở dài nói: "Thôi bỏ đi. Anh không hỏi nữa. Dù gì anh cũng là một người ngoài, biết việc nảy để làm gì cơ chứ?"
Khi Ly nghe Tần Lạc nói câu đó, đột nhiên nàng cảm thấy cục kỳ khó chịu.
"Có phải chúng ta không đúng khi dấu diếm anh ấy không? Như vậy chúng ta thật sự coi anh ấy là người ngoài sao?"
Ly nhìn Tần Lạc nói: "Anh thật sự muốn biết sao?"
"Lúc nãy thì muốn bây giờ thì không. Bỏ đi, em không muốn nói, tôi không muốn làm khó em" Tần Lạc nói. Một chiêu "lấy lui làm tiến" này chính là tuyệt kỹ của hắn.
"Tôi chỉ nói cho mình anh biết, anh không được cho người khác biết".
"Tôi có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo" Tần Lạc nói: "Nhất định tôi sẽ không nói với người ngoài".
"Không bắt anh phải thề cái anh không có".
"Tình yêu và danh dự" Tần Lạc vội vàng đổi thành hai. Cô gái này, vậy mà cũng nói được sao?
----o0o----
Điên rồi.
Hoàng Thiên Trọng bị ức hiếp tới phát điên.
Cho dù có uống hết nước Đông Hải cũng không thể dập được lửa giận trong lòng.
Cho dù có nuốt hết đất núi Tây Sơn cũng không trấn áp được nỗi bất bình trong lòng.
Hoàng Thiên Trọng rất uất ức, thật sự rất uất ức.
Nhân chứng vật chứng đều có, còn cả cuốn băng ghi hình làm chứng thế nhưng lão thất phu Phó Phong Tuyết sau khi xem xong mấy lần lại nhận định mình là người có lỗi.
Đây là hành vi gì vậy? Sao lại có hành động cực đoan tới mức độ này?
Nếu như nói như vậy thì tất cả những gì mình cẩn thận sắp đặt đều vô nghĩa sao?
"Ông căn cứ vào cái gì mà nói tôi sai? Ông hãy xem kỹ nội dung trong băng ghi hình. Ông cũng có thể gặp nhân viên nhà bếp để đối chất. Nếu như ông vẫn không tin, thậm chí ông có thể hỏi bạn bè của cô ta. Tôi đã làm gì sai hả? Bởi vì một câu nói đùa nhỏ nhoi mà bị đánh sao? Bởi vì tới xin lỗi nên phải chịu ức hiếp sao? Tôi không phục" Hoàng Thiên Trọng thể hiện sự phẫn nộ rất chân thật của mình. Chỉ có như vậy y mới có thể chứng mình bản thân mình rất "oan ức".
Nếu như lúc nãy Phó Phong Tuyết nói "là lỗi của anh" lặp tức thể hiện một thái độ ngượng ngùng, xấu hổ. Làm vậy chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này", đích thân nhận tội, Hoàng Thiên Trọng còn chưa ngu tới mức đó.
"Từ rất lâu rồi tôi đã học được cách không nên tin vào con mắt mình bởi vì đôi mắt cũng biết lừa gạt người khác" Phó Phong Tuyết bình tình nhìn Hoàng Thiên Trọng, như thể ông đang nghiên cứu một đồ vật rất có giá trị. "Bây giờ thái độ của anh khác với trước kia. Hãy nghe tôi nói hết câu này: mỗi một giây thái độ của anh lại thay đổi. Mỗi thời khắc đều biến đổi".
"Tôi thay đổi. Cô ta không thay đổi sao? Cô ta không chỉ biết thay đổi mà còn biết sắp đặt" Hoàng Thiên Trọng nhìn Quân Sư với ánh mắt độc ác. "Tôi không phục phán quyết này. Tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo lên Quân Bộ. Có tất cả nhân chứng vật chứng, tôi tin tưởng nhất định Quân Bộ sẽ có câu trả lời công bằng cho tôi".
Phó Phong Tuyết xua tay nói với Quân Sư, ý bảo cô lui ra ngoài trước.
Quân Sư đứng nghiêm chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Bây giờ trong nhà chỉ còn Phó Phong Tuyết và Hoàng Thiên Trọng. Cánh cửa biệt thự cũng bị Quân Sư khi ra ngoài, lặng lẽ đóng lại.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, khi Quân Sư còn ở đây, Hoàng Thiên Trọng cực kỳ dũng cảm, ý chí chiến đấu sôi sục. Khi Quân Sư vừa đi khỏi, một mình y phải đối mặt với người đàn ông này, trong lòng y cảm thấy cực kỳ căng thẳng.
Quân Sư không phải là bạn bè của y mà ngược lại cô còn là đối thủ của y. Hoàng Thiên Trọng nghĩ mãi mà không hiểu rõ cảm giác khác biệt này.
"Tôi đã đồng ý với Lạc Sân hỗ trợ cháu đi tây nam. Đối với cháu mà nói, đó là một nơi đất lành, ở đó một thời gian, trong vòng hai năm không phải không có cơ hội thăng chức lần nữa" Phó Phong Tuyết nói với một giọng nói ôn hòa hiếm có khi nói chuyện với người khác khiến Hoàng Thiên Trọng thật sự không tự nhiên.
"Ông muốn đề nghị tôi dàn xếp chuyện đó một cách ổn thỏa sao?" Hoàng Thiên Trọng thầm nghĩ.
Thế nhưng giọng nói của Phó Phong Tuyết trở nên hòa hoãn, Hoàng Thiên Trọng không dám làm căng thẳng.
"Cám ơn chú đã giúp tôi" Hoàng Thiên Trọng cúi đầu nói một câu cám ơn. Phó Phong Tuyết nhắc tới mẹ y, vậy không còn là việc công mà là việc riêng nên Hoàng Thiên Trọng, thay đổi, gọi Phó Phong Tuyết là "chú". "Tôi cũng quyết định đi tây nam. Tôi sẽ cố gắng, sẽ không làm chú thất vọng, sẽ không làm hổ thẹn thanh danh của cha tôi".
Phó Phong Tuyết gật đầu tán thưởng: "Hiểu rõ vậy là tốt rồi. Nếu đã hiểu như thế, vậy lúc này cháu làm vậy là có ý gì?"
Nụ cười trên gương mặt Hoàng Thiên Trọng cứng đơ, nhiệt huyết trào dâng, sắc mặt y càng lúc càng đỏ.
Nói gì thì nói lão thất phu này vẫn không tin tưởng mình, lão vẫn cho rằng mình âm thầm sắp đặt âm mưu quy kế.
Khinh người quá đáng.
Thật sự khinh người quá đáng.
Hoàng Thiên Trọng nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra. Đây là phương pháp làm giảm bớt sự tức giận trong lòng.
Hoàng Thiên Trọng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, bình tĩnh nói: "Chú, vậy chú tin tưởng cô ta sao?"
"Tôi không tin cháu".
Việc đã tới nước này, còn gì để nói sao? Còn có thể nói chuyện tình cảm sao?
Hoàng Thiên Trọng ngửa mặt lẻn trời phá lên cười, nước mắt y cũng theo đó trào ra.
"Vì để tự chứng mình sự trong sạch của mình, ngay tối nay tôi sẽ tố cáo việc này lên Quân Bộ" Hoàng Thiên Trọng nghiến răng nói. Một gương mặt vốn rất ưa nhìn nay bị Quân Sư đánh thành đầu heo, lúc này trở nên cực kỳ dữ tợn, trông cực kỳ khó ưa.
Dường như Phó Phong Tuyết không nghe thấy những điều Hoàng Thiên Trọng, thản nhiên nói: "Không cần đi tây nam nữa. Tôi đang định tìm một người canh cửa. Cháu là người rất thích hợp".
Người canh cửa?
Đội trưởng Long Tức còn không được, bây giờ còn muốn đề bạt y làm người canh cửa sao?
Hoàng Thiên Trọng thẩm nghĩ: ông làm như vậy không phải cầm đao đâm chết tôi sao?
"Cám ơn chú quá ưu ái. Thế nhưng đạo bất đồng, không thể hợp tác" Nói xong Hoàng Thiên Trọng quay người đi ra ngoài.