Tần Lạc ngắt điện thoại, nhìn thấy đang chu miệng nhìn hắn vẻ tức giận.
"Có phải cha lại phải đi ra ngoài không?"
"Cha đi ra ngoài làm việc." Tần Lạc nói.
"Nhưng con hỏi mẹ hàng ngày cha làm công việc gì, mẹ cũng không trả lời được."
"…"
Tần Lạc ngồi xổm, nhéo gương mặt bầu bĩnh của Bối Bối, hỏi: "Mất hứng?"
"Ừ." Bối Bối trả lời: "Nhưng con muốn ngày mai tiếp tục."
Tần Lạc tươi cười nói: "Nói cho con một tin tức tốt. Con có muốn nghe không?"
"Tin tức tốt gì?"
"Đưa lỗ tai lại đây." Tần Lạc ngoắc tay với Bối Bối, nói: "Không để cho người khác nghe thấy."
Quả nhiên Bối Bối mắc lừa, cô bé e dè nhìn nhân viên thu âm rồi nói: "Cha hãy nói nhỏ một chút."
Sau đó cô bé ghé tai trắng mịn với lông tơ mịn màng tới miệng Tần Lạc.
Tần Lạc nhình vành tai trắng như ngọc của Bối Bối, hắn không nhịn được hôn lên mặt cô bé.
Sau đó Bối Bối cười khúc khích.
"Cha, cha nói dối. Cha không có bí mật." Bối Bối nói.
"Có." Tần Lạc ôm Bối Bối nói nhỏ mấy câu vào tai cô bé.
"Thật sao?" Bối Bối vui mừng hỏi lại.
"Đúng vậy." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu.
"Tốt quá, tốt quá." Bối Bối vui mừng ôm cổ Tần Lạc nói: "Cha, chúng ta không nên nói bí mật này cho mẹ Hoán Khê biết, để làm cho mẹ vui mừng, ngạc nhiên, được không?"
"Được." Tần Lạc cười đồng ý.
Sau khi cho nhân viên ghi âm nghỉ, căn dặn bọn họ ngày mai mới tiếp tục ghi âm, giao Bối Bối cho bảo mẫu, Tần Lạc mới dẫn theo Jesus tới thẩm mỹ viện Khuynh Thành.
Sau một năm khuếch trương, tập đoàn mỹ phẩm Khuynh Thành Quốc Tế đã trở thành tập đoàn mỹ phẩm hàng đầu Trung Quốc.
Có sản phẩm chủ lực: bột phấn Kim Dũng tiến lên phía trước, công thành chiến đất hơn nữa Khuynh Thành Quốc Tế mua những đơn thuốc của hiệp hội Trung Y, hai bên cùng hợp tác đưa sản phẩm ra thị trường. Năm ngoái lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế đạt tới một con số kinh người: một tỷ tám tệ.
Đường nhiên đây chỉ là số liệu bên ngoài mà người khác có thể biết được. Khuynh Thành Quốc Tế vẫn còn mối quan hệ rất tốt đẹp với Quân Bộ, đặc trách cung cấp bột phấn Kim Dũng đã cải tiến dùng cho quân đội. Năm đầu tiên dùng thử, tiếng vang rất hài lòng. Năm thứ hai Quân Bộ tăng thêm số lượng đặt mua, đạt tới kim ngạch khủng khiếp năm mươi triệu USD. Sau này có lẽ con số này sẽ còn tăng lên gấp năm lần nếu như Tần Lạc vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bên quân đội như hiện nay.
Trong một lần diễn tập quân sự, một vài quốc gia có quan hệ tốt với Trung Quốc biết được Trung Quốc có một loại "thần binh lợi khí" đều yêu cầu được phép đặt mua bột phấn Kim Dũng. Vì Quân Bộ đang lo lắng nên vẫn chưa phê chuẩn phương án này. Hơn nữa mặc dù Khuynh Thành Quốc Tế đã thành lập mười mấy xí nghiệp nhưng vẫn không có đủ sản phẩm để đáp ứng nhu cầu, tạm thời chỉ có thể cung cấp cho nhu cầu quân độ trong nước. Các nước khác muốn mua, cần chờ Khuynh Thành Quốc Tế phát triển lên một nắc thang mới.
Mỗi một lần Khuynh Thành Quốc Tế khuếch trương thực lực, túi tiền của Tần Lạc lại nặng thêm.
Là cổ đông lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế, Tần Lạc không biết tài khoản ngân hàng của mình có bao nhiêu tiền.
Là cổ đông lớn thứ hai của Khuynh Thành Quốc Tế, Lệ Khuynh Thành vẫn đang ở trong thẩm mỹ viện Khuynh Thành.
Bây giờ tẩm mỹ viện Khuynh Thành vẫn kinh doanh nhưng chỉ nhắm vào khách hàng hội viên đầu tiên vốn đã quen thuôc. Hơn nữa hiện nay không tăng thêm hội viên mới bởi vì với thân phận và địa vị, danh tiếng hiện này của Lệ Khuynh Thành, có rất nhiều người có ý đồ khác muốn tiến vào để thiết lập quan hệ với nàng. Nếu như đễ tất cả bọn họ cùng vào, "tịnh thổ" của Lệ Khuynh Thành sẽ biến thành "loạn thổ".
Jesus đã tới thẩm mỹ viện nhiều lần, đã quen thuộc với nơi này.
Jesus dừng xe lại, Tần Lạc tự mình mở cửa xe đi ra ngoài.
"Tần tiên sinh." Cô gái đón tiếp đứng ở cửa cung kính chào Tần Lạc.
"Tiểu Bình, lâu rồi không gặp. Cô càng ngày càng xinh đẹp." Tần Lạc mỉm cười, lộ hai hàm răng trắng phau.
Tiểu Bình là người quen biết đã lâu của Tần Lạc. Lần đầu tiên Tần Lạc tới thẩm mỹ viện Khuynh Thành, chính Tiểu Bình là người đón tiếp. Khi đó Tần Lạc còn mang một bộ mặt ngây thơ, khờ khạo, không danh tiếng như hiện nay, nói chuyện với con gái còn đỏ mặt. Cho dù là nhân viên thẩm mỹ viện hay khách hàng, đều muốn "trêu chọc" hắn.
Tần Lạc cũng rất biết phối hợp. Mỗi lần tới đây, hắn đều bị bọn họ trêu chọc đỏ mặt tía tai rồi cả đám người cùng cười vui vẻ.
Thế nhưng cùng với sự lớn mạnh nhanh chóng của Khuynh Thành Quốc Tế, danh tiếng Tần Lạc càng lúc càng nổi như cồn. Tiểu Bình không còn dám cư xử với Tần Lạc như trước kia. Khi nhìn thấy hắn, cô có đôi chút vui mừng, sợ hãi nhưng phần lớn là sự căng thẳng.
Không ngờ Tần Lạc vẫn là người như trước kia, vẫn thân thiện cười đùa với cô.
"Đúng vậy." Tiểu Bình tươi cười, đôi mắt cười hình trăng lưỡi liềm. "Tần tiên sinh."
"Cô hãy gọi tôi là Tần Lạc như trước." Tần Lạc nói. Hắn biết nguyên nhân Lệ Khuynh Thành vẫn giữ lại thẩm mỹ viện này. Đây chính là nơi lập nghiệp của nàng, đây là nơi bọn họ quen biết nhau. Nơi này cũng là nơi mang nhiều giấc mơ của nàng nhất, là nơi nàng quen biết nhiều bạn bè nhất. Lệ Khuynh Thành là một người phụ nữ rất trọng tình nghĩa. Nàng không muốn nơi này thay đổi.
Tần Lạc cũng không muốn nó thay đổi, càng không muốn nó vì bản thân hắn tới mà thay đổi.
Tần Lạc biết từ khi Lệ Khuynh Thành tới đây, mấy người Tiểu Bình rất thân thiết với nàng, bọn họ gọi nàng là "chị Lệ".
Tiểu Bình tưoi cười nói: "Được, đây chính là anh bảo tôi gọi. Nếu chị Lệ mắng tôi, anh nên nói đỡ cho tôi. Hãy nhanh lên đi. Chị Lệ đang ở tầng trên chờ anh."
"Được, lát nữa gặp." Tần Lạc gật đầu nói với Tiểu Bình sau đó hắn đi lên tầng ba.
Hôm này có rất ít khách hàng nhưng vẫn có hai gương mặt rất quen thuộc. Sau khi Tần Lạc tán gẫu mấy câu với bọn họ, hắn đi lên tầng ba trong ánh mắt quỷ dị và tiếng cười vang đuổi theo mình.
Phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành trên tầng ba, cũng là nơi nghĩ ngơi hàng ngày của nàng.
Tần Lạc đứng gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói bình tĩnh của Lệ Khuynh Thành: "Mời vào."
Tần Lạc đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy Lệ Khyunh Thành đang ngồi trước bàn làm việc, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Bộ đồ công sở màu đen, áo sơ mi không cổ màu trắng, mái tóc cuốn cao, đôi môi đỏ mọng, kiều diễm, quyến rũ, bộ ngực cao nhô lên trước, gương mặt trắng như ngọc lộng lẫy, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Tần Lạc sau đó nàng lại cúi xuống, chăm chú làm việc.
"Xin chờ một lát." Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc đóng cửa, đi tới, đứng trước bàn hỏi: "Bận việc gì vậy?"
"Công việc." Lệ Khuynh Thành nói mà không ngẩng đầu. Hai mắt nàng chuyên tâm nhìn vào một tập tài liệu.
Thái độ Lệ Khuynh Thành cực kỳ lãnh đạm, giống như nàng có oán thù với Tần Lạc vậy.
"Tôi tới lấy hàng." Tần Lạc nói.
"Tôi đã nói rồi. Hãy chờ một lát." Lệ Khuynh Thành có vẻ khôg nhịn được nữa, nàng ngẩng đầu buồn bực nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc sửng sốt, sau đó hắn đi tới sau lưng Lệ Khuynh Thành, vòng tay ôm nàng từ phía sau, thò tay cởi cúc áo sơ mi trắng của nàng, một bàn tay thò vào bên trong.
Vừa trượt vào trong, nắm lấy một bên nhũ hoa.
Thế nhưng vì có áo nịt buộc chặt, Tần Lạc chỉ có thể chạm vào một phần nhỏ mềm mại, hắn không thể nào nắm giữ phần lớn còn lại.
Điều này khiến Tấn Lạc không cam lòng, hắn rút bàn tay phải lên, trượt xuống từ phía cổ, lần ra sau tìm khóa áo nịt.
"Ư." Lệ Khuynh Thành thoáng giãy dụa, thốt lên một giọng mũi.
Tần Lạc cười thầm, hắn biết Lệ Khuynh Thành đã ham muốn.
Thân thể Lệ Khuynh Thành cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến nàng xụi lơ. Tần Lạc khiêu khích hay không khiêu khích, Lệ Khuynh Thành cũng không chịu nổi.
"Em bận cứ làm việc của mình." Tần Lạc nói: "Anh tự mình lấy hàng của mình."
Sau khi nói xong Tần Lạc lại giơ tay cởi tiếp một cúc áo của ệ Khuynh Thành.
Như vậy trước ngực nàng không còn trói buộc, đôi nhũ hoa hoàn toàn lộ trong không khí.
"Không đuợc." Lệ Khuynh Thành nói.
"Trước kia em cũng từng nói vậy mà." Tần Lạc trêu chọc. Mỗi khi hắn ở cùng với Lệ Khuynh Thành, đều do nàng chủ động khiêu khích. Lần nào nàng cũng khiến dục hỏa của Tần Lạc như thiêu đốt hắn sau đó mới cho hắn điên cuồng đi vào trong nàng.
"Em không phải hàng." Lệ Khuynh Thành nói.
"Anh không tin." Tần Lạc hôn lên cái cổ đã đỏ lựng của Lệ Khuynh Thành, nói: "Phải lột trần ra mới biết được."
"Hì hì."
Một tiếng cười khúc khích vang ở sau lưng hai người.
Tần Lạc biếy đây không phải tiếng cười của Lệ Khuynh Thành hơn nữa tiếng cười này phát ra từ toilet.
Tần Lạc rời khỏi người Lệ Khuynh Thành nhìn vào toilet nói to: "Ai, đi ra."
Két.
Cánh cửa phòng toilet bị đẩy ra, một người phụ nữ dáng cao gầy, xinh đẹp, đứng trước cửa, cười tủm tỉm. Vì mới nghe được bí mật khuê phòng của người khác nên lúc này sắc mặt nàng vẫn đỏ rựng.
"Tôi không cố ý nghe lén." Người phụ nữ cười giải thích: "Tôi chỉ không ngờ anh lại muốn mở kiện hàng nhanh như vậy."
Ánh mắt Lệ Khuynh Thành cực kỳ quỷ dị, nàng cười hì hì nhìn người phụ nữ nói: "Cô ấy mới là hàng, anh hãy hủy cô ấy đi." Nguồn truyện:
Cô ấy mới là hàng. Anh hãy hủy cô ấy đi.