"Lệ yêu tinh, bà mới là hàng." Người phụ nữ chân dài cười mắng. "Vừa rồi tôi không nén được mới phải cười nếu không tôi có thể được chứnh kiến anh ấy lột truồng bà. Tôi rất muốn biết bên trong hàng này là cái gì?"
Lệ Khuynh Thành đánh mắt đầy quyến rũ với người phụ nữ, yểu điệu nói: "Cưng ơi, nếu như cưng muốn xem, tối nay em sẽ cho cưng xem nó mắt."
"Sắc nữ." Người phụ nữ mắng lại. "Cũng chỉ có Tần Lạc mới có thể thu phục dạng yêu tinh như bà thôi."
"Tại sao không nói là chính tôi thu anh ấy nhỉ?" Lệ Khuynh Thành trả đòn. Nàng cho tay ra sau cài khóa áo nịt sau đó cài cúc áo ngực. Mặc dù Lệ Khuynh Thành và người phụ nữ này là bạn bè thân thiết, tâm giao nơi khuê phòng, thậm chí còn tắm chung. Thế nhưng lúc này trong phòng có thêm một người đàn ông, Lệ Khuynh Thành cũng cảm thấy xấu hổ khi lộ ngực trước mặt người khác.
"Rõ ràng anh ấy đã thu phục bà." Người phụ nữ cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: "Anh ấy cởi khóa áo nịt, thậm chí bà không có cả sức phản đối."
"Tớ đã nói rồi. Biểu hiện của con người này cực kỳ đứng đắn, nghiêm chỉnh, thật ra bản tính rất khó chịu. Bà còn không tin." Lệ Khuynh Thành kéo Tần Lạc tới trước mặt mình, ôm ngang lưng hắn, nói tiếp: "Bây giờ bà đã thấy chưa? Không phải tôi đã chứng minh với bà rồi sao?"
"Đúng, tôi tin." Người phụ nữ cười hì hì nói, ánh mắt của nàng chuyển tới Tần Lạc, nàng nói tiếp: "Có lẽ thông tin này truyền ra ngoài, liệu có thể trở thành thông tin nóng nhất lưu hành trên mạng không nhỉ?"
Khi thấy người phụ nữ bắt đầu trêu chọc mình, Tần Lạc thoáng xấu hổ.
Khi Tần Lạc nhận được điện thoại của Lệ Khuynh Thành, hắn tưởng rằng người phụ nữ này muốn hắn tới gặp nàng. Nàng cố ý lúc hắn không chú ý đã trả thù hắn. Một là trả thù hắn việc quya về đã nhiều ngày nhưng không chủ động tới thăm nàng, mặt khác không phải như vậy còn tăng thêm tình cảm vợ chồng, ân ái sao?
Nếu nói về chuyện chăn gối, Lệ Khuynh Thành nhận đứng thứ hai, không người nào dám nhận thứ nhất.
Thế nhưng điều Tần Lạc tuyệt đối không tin được là Lệ Khuynh Thành nói mình không phải là hàng mà chính là người phụ nữ kia. Một người hoàn toàn khác. Trong khi hắn đang lột trần Lệ Khuynh Thành thì trong toilet còn một người phụ nữ khác đang ẩn núp.
Ngay cả câu nói của hắn "phải cởi hết mới biết được" cũng bị người ta nghe thấy. Sao hắn có thể gánh được món nợ ân tình này? Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Tư Tuyền, tại sao em lại tới đây?" Đương nhiên Tần Lạc sẽ không trả lời câu hỏi này của nàng. Nếu như chuyện này cứ tiếp tục, có lẽ hôm nay hắn sẽ tìm lỗ nẻ mà chui xuống.
"Anh hãy nói vì sao em tới Trung Quốc hay là tới thẩm mỹ viện?" Trần Tư Tuyền cười khúc khích nói. "Có phải em quấy rầy hai người không? Nếu vậy em sẽ xuống tầng dưới một lát."
"Không cần, không cần." Tần Lạc vội vàng ngăn cản. "Anh chỉ đùa một chút với Lệ Khuynh Thành thôi."
Câu giải thích này rõ ràng rất thiếu thuyết phục. Sau khi nói xong, chính Tần Lạc cũng phải đỏ mặt. Hắn không để hai cô gái có cơ hội phản công nên lại vội vàng nói tiếp: "Không ngờ em lại tới Trung Quốc. Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau."
"Đâu chỉ là một thời gian dài. Bảy tháng rồi." Trần Tư Tuyền nói. "Em tới từ tháng sáu năm ngoái, hơn nửa năm đã qua rồi."
"Thời gian trôi nhanh thật." Tần Lạc bùi ngùi nói. Tần Lạc rất vui vẻ khi thấy Trần Tư Tuyền tới đây. Nói gì thì nói, hắn và Trần Tư Tuyền cũng coi như bạn bè. Hai người có mối quan hệ rất tốt.
"Anh cảm thấy nhanh còn em cảm thấy rất chậm." Trần Tư Tuyền đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc của Lệ Khuynh Thành, nghiêng mặt nhìn Tần Lạc, mái tóc rối, một đôi khuyên tai màu bạc, gương mặt xinh đẹp như một bức họa, làn da trắng như tuyết. Ngũ quan của nàng dù không tính là đẹp, hình dáng có vẻ hơi lai nhưng điều này lại khiến Trần Tư Tuyền mang một phong cách cực kỳ quyến rũ của con gái nước ngoài. Thế nhưng quả thật Trần Tư Tuyền có một phần tư dòng máu người Anh.
Điều khiến người ta khó quên nhất chính là thân hình của nàng. Tỷ lệ nửa thân trên và nửa thân dưới của Trần Tư Tuyền có thể nói là hoàn hảo, cặp đùi thon dài, đẹp mê hồn, không một tỳ vết, có thể gây sát thương cho bất kỳ người đàn ông nào. Cho dù là phụ nữ, khi đối mặt với một người phụ nữ có đôi chân dài, nhất định cũng không thể kiềm lòng được.
"Anh cả ngày nhàn nhã, lang thang khắp nơi, cuộc sống thoải mái, mỹ nữ như mây đương nhiên anh sẽ cảm thấy cuộc sống trôi nhanh. Những phụ nữ mệnh khổ như chúng tôi cả năm chinh chiến cho anh. Mỗi ngày đều như một năm vậy." Trần Tư Tuyền nói.
Tần Lạc cười nói: "Anh nghe Khuynh Thành nói em đã phát triển thị trường Đài Loan rất tốt, thậm chí còn mở rộng tới Mã lai. Mới có nửa năm đã xâm chiếm một nửa giang sơn bên đó. Em chính là công thần lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế."
"Vậy mà chưa thấy có thưởng." Trần Tư Tuyền vòi vĩnh.
"Thưởng thì thưởng." Tần Lạc vung tay nói: "
"Anh hãy hủy món hàng này của cô ấy đi, đó chính là phần thưởng lớn nhất của cô ấy." Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Lệ yêu tinh, bà đi chết đi." Trần Tư Tuyền cầm ống bút ném. "Bà không cảm thấy tôi ở đây làm kỳ đà sao? Cùng lắm thì bây giờ tôi đi ra ngoài một lát."
"Bà đi thì đi đi." Lệ Khuynh Thành phản kích. "Thế nào, không nỡ hả?"
Tần Lạc mỉm cười đứng nhìn hai cô gái đang đùa giỡn với nhau, tâm trạng rất vui vẻ.
Lệ Khuynh Thành vốn thích bao quanh mình sự nghiêm nghị, chỉ có khi ở trước mặt những người bạn bè thân thiết nhất của mình, nàng mới thể hiện con người chân thật của mình.
Hắn hy vọng Lệ Khuynh Thành có thể vĩnh viễn vui vẻ như hôm nay. Đây là hy vọng chân thành nhất của người đàn ông không làm tròn bổn phận của mình.
"Bà nóng lòng tới mức không chịu được, định đuổi tôi ra ngoài hả? Tôi nhất định không cho bà thoải mãn đâu." Trần Tư Tuyền cười nói: "Để cho bà nghẹn, nghẹn chết đi."
"Cậu cho rằng cậu ở đây thì tôi không dám ăn anh ấy hả?" Lệ Khuynh Thành cười giảo hoạt nói: "Tới lúc đó cậu đừng bỏ chạy đấy nhé."
"Thôi bỏ đi. Tớ không lưu manh như bà." Trần Tư Tuyền bất đắc dĩ phải nhận thua.
Lệ Khuynh Thành cười nói với Tần Lạc: "Hàng này được không?"
"Tư Tuyền không phải là hàng." Tần Lạc sửa lại cho đúng. Hắn không muốn rơi vào bẫy của Lệ Khuynh Thành. Nếu như hắn dám nói "rất được", nhất định người phụ nữ này sẽ đề nghị hắn "hủy hàng". Tình hữ nghị của phụ nữ đôi khi khiến người ta cảm thấy rất điên cuồng.
Lệ Khuynh Thành là người cực kỳ thông minh. Nàng biết Tần Lạc không muốn kéo dài chủ đề này. Không hiểu sao Lệ Khuynh Thành cảm thấy có gì đó nuối tiếc. Sao nàng lại không nhận ra tình cảm của Trần Tư Tuyền với Tần Lạc?
Trước kia không phải cô ấy liên tục hỏi thăm tin tức người đàn ông này trong điện thoại sao?
"Lần này Tư Tuyền tới Yến Kinh có ba việc. Thứ nhất chính là gặp mặt anh." Lệ Khuynh Thành nghiêm túc nói. Không để cho hai người lên tiếng phản đối, nàngnói tiếp: "Thứ hai chính là tới báo cáo công việc. Ừ, báo cáo công tác quý hai. Thứ ba chính là cần Tần Lạc trợ giúp."
"Anh?" Tần Lạc có một dự cảm rất xấu.
"Đúng là anh." Trần Tư Tuyền cười gật đầu. "Nếu là những người khác, em sẽ không đồng ý."
"Là cái gì vậy?" Tần Lạc cẩn thận hỏi: "Ngoại trừ chụp ảnh quảng cáo, còn cái gì anh cũng đồng ý."
Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền liếc nhìn nhau sau đó cả hai vỗ tay cười nói: "Tớ đã nói anh ấy khôn khéo như quỷ mà. Căn bản không thể lừa anh ấy được. Đúng chụp ảnh quảng cáo."
"Tại sao lạo là anh?" Tần Lạc gượng cười nói: "Em biết đó, anh không có khả năng diễn xuất."
"Nhưng như thế không có nghĩa là không biết biểu diễn." Lệ Khuynh Thành nói: "Nước đi ra từ hoa sen đương nhiên là hoa văn trang sức."
"Anh không có kinh nghiệm."
"Ai bảo anh không có kinh nghiệm? Anh đã có hai lần trước thành công. Nếu như anh không làm thầy thuốc, chỉ đi đóng quảng cáo, rất có thể trở thành ngôi sao. Hai lần quảng cáo bột phấn Kim Dũng trước đã gây chấn động. Chẳng lẽ lần thứ ba lại kém hơn sao?"
"Anh cảm thấy chúng ta hẳn nên tìm một ngôi sao làm người phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta. Không phải hàng năm công ty chúng ta kiếm được rất nhiều tiền sao? Không phải là không thể chi số tiền đó chứ?" Lý do của Tần Lạc bị Lệ Khuynh Thành thẳng thừng bác bỏ khiến hắn có cảm giác bất lực.
"Người đại diện? Tại sao chúng ta phải tìm một ngôi sao làm người phát ngôn sản phẩm?" Lệ Khuynh Thành hỏi ngược lại. "Hơn nữa anh không cảm thấy chính anh là ngôi sao hả? Anh cảm thấy Tư Tuyền không phải ngôi sao hả?"
"Còn nữa, hàng năm công ty chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền. Thế nhưng yếu tố quan trọng nhất của các công ty kinh doanh chính là tăng thu giảm chi. Không biết tang thu, công ty sẽ rơi vào hoàn cảng xấu. Không biết giảm chi, công ty dù có buôn bán ra nhiều tiền cũng không đủ bù chi tiêu. Rõ ràng chúng ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn, vì sao chúng ta lại không làm? Mấy triệu tệ này một năm có thể trả lương cho rất nhiều nhân viên công ty, có thể mua sắm được biết bao nhiêu nguyên vật liệu, thậm chí còn có thể mua được một công ty quy mô sản xuất hàng trang điểm. Anh vung tay trả khoản tiền này cho người ta. Anh khiến chúng ta phải bỏ ra số tiền có thể nuôi sống toàn bộ người thân trong gia đình chúng ta sao?"
"…" Tần Lạc chỉ muốn lao đầu và tường.
Lúc này coi như Tần Lạc đã hiểu. Hôm nay coi như hắn không đồng ý không được.
Lệ Khuynh Thành là một thuyết khách cực cao minh. Nàng không vì vậy mà bỏ qua cho Tần Lạc.
Lệ Khuynh Thành liếc nhìn Trần Tư Tuyền rồi nói tiếp: "Còn một lý do quan trọng nhất. Tư Tuyền nói nếu như anh không làm nam diễn viên chính, cô ấy cũng không làm nữ diễn viên. Nếu như vậy em không chỉ phải mời một nam diễn viên mà còn phải mời một ngôi sao nữ nữa. Lại có một khoản tiền lớn phải tiêu."
"Anh đồng ý." Tần Lạc cắn răng nói. Nếu như hắn vẫn không đồng ý, có lẽ hai người phụ nữ này sẽ trói hắn vào ghế, dùng mười loại cực hình.