Mềm mại, mềm, cầm vào tay rất mịn màng.
"Ôi. Đây là nhũ hoa mà" Tần Lạc nhắm mắt lại, thái độ cực kỳ thỏa mãn. Còn có gì hạnh phúc hơn khi buổi sáng tỉnh dậy, trong tay đang nắm một đôi nhũ hoa?
"Đây không phải của Hoán Khê. Của Hoán Khê to hơn. Đây không phải của Khuynh Thành, của Khuynh Thành đầy đặn hơn. Đây không phải của Tô Tử, của Tô Tử hình quả táo trong khi đó đây là hình quả lê. Đây cũng không phải của Vương Cửu Cửu. Đột nhiên Tần Lạc trở nên cực kỳ căng thẳng.
Tần Lạc nghĩ tới một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Nếu như cặp nhũ hoa này không phải của Hoán Khê, của Khuynh Thành, của Tô Tử, của Vương Cửu Cửu vậy của ai?
"Ai đánh rơi nhũ hoa vậy?"
Đương nhiên suy nghĩ này không thể nào xảy ra. Trừ khi ai đó bị ung thư, không có người phụ nữ nào tự nguyện vứt bỏ nhũ hoa của mình. Không có nhũ hoa, bọn họ không phải là những người phụ nữ hoàn chỉnh.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Tần Lạc bóp bóp để xác định xem vật trong tay mình có phải là nhũ hoa hay không. Nó có độ ấm, có cảm giác tay. Tần Lạc còn cảm giác được nó khẽ rung động.
Quả nhiên cái đó còn nằm trên thân thể một người phụ nữ hơn nữa Tần Lạc có cảm giác hơi thở của người phụ nữ này rất dồn dập.
Đúng vậy, cô ấy cũng đã tỉnh.
Tại sao cô ấy đã tỉnh mà không nhúc nhích, không giãy dụa? Xem ra cô ấy sợ đánh thức hắn dậy khiến cho tình trạng này càng thêm xấu hỗ.
Người phụ nữ dậy, Tần Lạc tuyệt đối cũng không tỉnh, Tần Lạc quyết định đua tới cùng với người phụ nữ này. Cho dù là ngủ ba ngày ba đêm cùng không thể chủ động tỉnh lại.
Bây giờ, trong tình huống này, người nào tỉnh trước, người đó thua, rất rõ ràng.
Mà Tần Lạc thì không thể thua. Nếu như hắn bị thua, hắn thật sự không biết cần phải giải quyết tình trạng này như thế nào.
"Tại sao lại xảy ra chuyện này?" Tần Lạc cố gắng nhớ lại nhưng hoàn không không nghĩ được điều gì cả, đầu hắn đau nhức, ngực như lửa đốt, khiến suýt chút nữa hắn phải nôn mửa.
Lúc này Tần Lạc mới cảm nhận được miệng mình đầy hơi rượu,
Đúng vậy, hắn đã nghĩ ra. Bọn họ uống nhiều rượu, uống rất nhiều rượu.
Tối hôm qua sau khi tới gặp Mễ Tử An, vốn mấy người muốn đi ra ngoài ăn cơm nhưng vì Trần Tư Tuyền nói không thích ăn thức ăn ở ngoài, muốn tới nhà Lệ Khuynh Thành, tự nấu ăn lấy. Đề nghị này nhận được sự đồng ý của Lệ Khuynh Thành và Mễ Tử An vốn cũng không muốn đi ăn ở ngoài vì vậy mấy người quay về khu Tử Trúc Uyển cao cấp của Lệ Khuynh Thành.
Năm ngoái bổng nhiên khu Tử Trúc Uyển xảy ra hỏa hoạn. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện hệ thống điện xảy ra vấn đề. Công ty quản lý đã tiến hành thay mới, bây giờ công trình đã hoàn thành, Lệ Khuynh Thành là người niệm tình cũ, không vì vụ hỏa hoạn nhỏ nhoi đó mà bỏ đi. Nàng đợi sau khi công trình, sửa chữa xong một thời gian, cho người lắp đặt thêm một số đồ dùng trong căn hộ của mình rồi quay về sống.
Sau khi quay lại nhà mình, ba người phụ nữ đều thể hiện bản tính của mình. Lập tức Lệ Khuynh Thành, quay vào phòng ngủ, thay một bộ đồ ngủ màu đen gợi cảm. Trần Tư Tuyền cũng hào phóng như một thùng thuốc súng. Mễ Tử An không có quần áo ngủ, quần áo của Trần Tư Tuyền quá dài, nàng mặc không vừa vì vậy nàng mặc một bộ quần áo của Lệ Khuynh Thành. Dáng người Lệ Khuynh Thành đầy đặn, cao hơn Mễ Tử An. Khi Mễ Tử An mặc bộ quần áo của Lệ Khuynh Thành, trông bộ quần áo ngủ khá rộng. Thế nhưng vì vậy mà trông nàng là người bình thường nhất.
Vì vậy Mễ Tử An bị Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền, hai sắc nữ này trêu đùa.
Ví dụ như Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào ngực nàng nói: "An An trông như một Lạt Ma vậy?"
Trần Tư Tuyền nhân cơ hội Mễ Tử An không chú ý đã vén áo ngủ của nàng lên, lộ ra quần lót sợi tổng hợp rất đáng yêu.
Mễ Tử An cùng khôi phục bản tính ma nữ của mình, vứt bỏ thân phận Đại Minh tinh, cùng thái độ rụt rè khi tiếp xúc với người khác. Hai người phụ nữ đó nhập làm một. Trong lúc đó căn phòng ngập tràn cảnh xuân sắc, chỉ béo bở cho Tần Lạc no mắt.
Bình thường Lệ Khuynh Thành vẫn nấu cơm ăn ở nhà cho nên trong tủ lạnh vẫn có nhiều thức ăn, rau quả.
Trần Tư Tuyền đi nấu ăn, làm một món xào rau và cà chua chiên với trứng. Lệ Khuynh Thành thích ăn cay, nấu một nồi canh cá. Mễ Tử An cùng muốn nấu nhưng trong lúc thái không cẩn thận cắt vào tay, chảy khá nhiều máu. Mọi người khuyên can nàng nên Tần Lạc làm thay: một món cánh gà và canh thịt với cà.
Bình thường Tần Lạc có rất ít cơ hội nấu ăn. Lần này không ngờ được ba cô gái khen ngợi hơn nữa còn được bình bầu thứ ba trong nghệ thuật nấu ăn. Chiến tích khá huy hoàng.
Người thứ nhất là Trần Tư Tuyền, người thứ hai chính là Lệ Khuynh Thành.
Mặc dù thức ăn hơi ít nhưng bọn họ lại uống khá nhiều rượu.
Ban đầu Lệ Khuynh Thành mở một bình rượu hồng cất giữ đã nhiều năm. Mỗi người uống một chén nhỏ.
Ăn xong bữa cơm, bình rượu hết non nửa.
Tiếp đó mọi người dọn bàn ăn, chuyển chiến trường tới ghế sa lon ở phòng khách.
Một gói lạc cộng với mấy món ăn vặt cay cay đã biến thành đồ nhậu của các nàng. Mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện. Mọi người không dễ gặp nhau, nói chuyện rất vui vẻ, trong lúc vô tình cả một bình rượu hồng đã cạn. Vì thấy thời gian còn sớm, Lệ Khuynh Thành đi lấy một bình rượu hồng khác đã lưu giữ được hai năm.
Uống rượu không đáng sợ, uống rượu càng hứng thú mới đáng sợ bởi vì khi đó bạn đã thể hiện tiềm lực ẩn dấu mà ngay cả bạn cũng kinh hãi.
Sau khi bọn họ uống xong bình rượu thứ hai, mỡ tiếp bình thứ ba, binh thứ tư.
Tần Lạc là người đầu tiên giơ tay đầu hàng. Bởi vì trước đây do nguyên nhân bệnh tật nên không động một giọt rượu. Sau khi khỏi bệnh, mới từ từ uống rượu thế nhưng tửu lượng của hắn không thể đấu lại mấy nữ tướng này.
Thế nhưng ba cô gái không có ý định đối xử "tử tế" với tù binh của mình.
Vì Tần Lạc là người đầu tiên đầu hàng, khiến mấy nàng cảm thấy người đàn ông này rất kém cỏi, rất mất mặt, phá hỏng bầu không khí vốn có. Cuối cùng sau khi thảo luận, biểu quyết, mọi người giơ tay đồng ý với tỷ lệ ba, một, thông qua quyết định trừng phạt Tần Lạc.
Một người giữ tay trái, một người giữ tay phải, một người cầm chén rượu đổ vào miệng anh chàng Tần Lạc đã đầu hàng, cứ như thế Tần Lạc bị ba cô gái tàn nhẫn hạ sát.
Tần Lạc là người đầu tiên bỏ mình bởi vì hắn không nhớ sau đó đã xảy ra những chuyện gì nữa.
Khi hắn tỉnh lại, trong tay hắn đang nắm một "báu vật".
Thảo nào người ta nói: rượu có thể khiến tâm tính hỗn loạn. Bởi vì sau khi người ta uống rượu, người khác làm chuyện gì với mình cũng không biết và không thể phản kháng.
Tần Lạc rất muốn sờ xuống đùi xem có còn mặc quần lót hay không nhưng nếu như hắn làm vậy, người phụ nữ bên cạnh sẽ biết hắn đã tỉnh dậy. Cuối cùng Tần Lạc không biết làm gì hơn là kiềm nên ý định này.
"Coi như là vì nhân dân phục vụ vậy" Tần Lạc tự an ủi mình. Người ta sống trên đời, có người nào không bị nữ lưu manh chiếm tiện nghi, ăn mấy lần đậu hủ không?
Trong khi Tần Lạc còn đang miên man suy nghĩ, người phụ nữ bên cạnh đã cử động.
Nàng nhanh chóng cầm tay Tần Lạc đang nắm chặt ngực mình, bỏ xuống. Nàng dè dặt đặt bàn tay Tần Lạc lên ngực mình. Nàng muốn Tần Lạc "ăn đậu hũ" của mình sao? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau đó nàng nhổm người lên chăm chú nhìn vào mặt Tần Lạc.
Đúng vậy mặc dù Tần Lạc vẫn nhắm nghiền mắt nhưng hắn có thể cảm nhặn được người phụ nữ đang quan sát hắn.
Một giây, hai giây, ba giây.
Sau hai phút, người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng.
Nàng ngồi dậy, sau đó rời khỏi giường. Sau đó Tần Lạc cảm nhận được âm thanh không thể bé hơn của cánh cửa phòng vang lên.
Tần Lạc biết nàng thậm chí không đi giày. Đương nhiên tối hôm qua mọi người trong phòng khách đều hỗn loạn, không hiểu dép lê cũng sớm bay đi phương nào rồi.
Cạch
Tiếng đóng cửa rất nhỏ lọt vào tai, lúc này Tần Lạc mới mỡ mắt ra.
Trong chăn ngập tràn hương thơm nhưng giai nhân bên cạnh đã không còn.
Tần Lạc vẫn nằm yên trong phòng, đầu óc hắn cực kỳ hỗn loạn.
Hắn vẫn mặc nguyên quần áo trên người, quần lót cũng không bị cởi ra. Nghe ngóng, trong phòng không có mùi vị hormone đậm đặc sau khi ân ái, lúc này Tần Lạc mới thầm yên lòng.
Đôi khi người đàn ông cần phải làm "không bằng cầm thú" mới tốt.
Tần Lạc vẫn không nhúc nhích mặc dù mắt đã mỡ nhưng hắn vẫn như một người đang trong trạng thái ngủ say.
Trong khi đó người phụ nữ kia sau khi rời khỏi giường không quay lại. Một lát sau Tần Lạc nghe thấy tiếng khóa cửa điện tử ở bên ngoài vang lên.
"Cô ấy đi rồi" Tần Lạc thầm nghĩ.
Sau đó Tần Lạc mới nhanh nhẹn đứng dậy, mỡ cánh cửa phòng. Sau khi nhìn thấy trong phòng khách trống rồng. Tần Lạc mới tạm yên tâm.
Tiếng chuông điện thoại di động trong phòng đột nhiên vang lẻn khiến Tần Lạc giật bắn người.
Tần Lạc nghe ngóng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh rồi hắn tìm thấy điện thoại ở dưới gầm ghế sa lon. Tối hôm qua cục diện khá hỗn loạn, hắn cũng không rõ mình đánh rơi điện thoại vào lúc nào.
Khi nhìn thấy dãy số gọi tới, lúc này Tần Lạc mới yên tâm nhận cuộc gọi.
"Chào anh" Tần Lạc nói
"Người đó đã chết" Một giọng nói nặng nề vang lên.