Đối với Triệu Khải Hùng mà nói, Chu Lý là người Tần Lạc khó có thể động vào bởi vì Chu Lý là người có thể gây ra cho anh ta những tổn thất thực chất nhất còn về phần Tần Lạc, cùng lắm thì hai bên không làm bạn bè nữa mà thôi. Tần Lạc cực kỳ hạn chế trong lãnh vực của anh ta.
Triệu Khải Hùng tin rằng Tần Lạc đánh người là vì muốn tốt cho Mễ Tử An nhưng làm chuyện tốt cũng có thể gây ra chuyện ngu ngốc. Trong mắt Triệu Khải Hùng, Tần Lạc quả thật ngu ngốc hết thuốc chữa.
Đây chính là nguyên nhân khiến Triệu Khải Hùng nhìn Tần Lạc như kẻ thù và muốn đẩy Tần Lạc ra đường làm dê thế tội.
Khi nghe thư ký của mình báo cáo chủ nhiệm sân Tổ Chim tới thăm, Triệu Khải Hùng như không dám tin vào lỗ tai của mình nữa.
Triệu Khải Hùng kinh ngạc không chỉ vì bọn họ chủ động tới mà chuyện này còn bị Tần Lạc sớm đoán ra.
"Chẳng lẽ gã này thâm tàng bất lộ?" Triệu Khải Hùng chăm chú quan sát, đánh giá Tần Lạc như muốn xuyên thủng ngữ tạng lục phủ của hắn vậy. Tuổi trẻ, tuấn tú, gương mặt dài khiến người khác yêu thích, khí chất tầm tĩnh, đôi mắt như thờ ơ trước chuyện đang xảy ra, dáng vẻ như đã tính trước. Xem ra anh ta quả thực đã bí mật bố trí phía sau hơn nữa anh ta còn có mối quan hệ mật thiết với Lệ chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế…
Đối với Triệu Khải Hùng, đại danh Khuynh Thành Quốc Tế như sấm nổ bên tai. Từ khi nó được thành lập, báo chí, giới truyền thông liên tục ca ngợi, không gián đoạn một ngày. Trong khi đó ảnh chụp của vì chủ tịch "khiêm tốn" của Khuynh Thành Quốc Tế ngày nào cũng xuất hiện trên mặt báo. Các tạp chí tài say sưa nói về lợi nhuận hàng năm của Khuynh Thành Quốc Tế. Nếu so sánh cá nhân với nhau, Triệu Khải Hùng tuyệt đối không bằng Lệ Khuynh Thành.
Đương nhiên Triệu Khải Hùng không biết đại bộ phận cổ phần của Khuynh Thành Quốc Tế nằm trong tay người thanh niên trước mặt mà anh ta không thể nhìn thấu được.
"Người đang ở đâu?" Triệu Khải Hùng hỏi.
"Đang chờ ở hành lang." Viên thư ký trả lời.
"Tử An, tôi ra ngoài một chút. Nhất định tôi sẽ nghĩ cách đòi lại công bằng cho cô." Triệu Khải Hùng cười nói với Mễ Tử An, rồi anh ta quay người gật đầu với mấy người Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành sau đó bước nhanh ra ngoài.
"Triệu tổng." Một lần nữa Tần Lạc lên tiếng căn dặn. "Nếu như ông ta tới xin lỗi, tốt nhất anh hãy từ chối bởi vì anh ta không đủ tư cách."
Triệu Khải Hùng quay đầu liếc nhìn Tần Lạc, không nói không rằng đi thẳng ra ngoài cửa. Viên thư ký đi sau đóng cửa lại.
"Tần Lạc, tại sao anh lại biết bọn họ tới xin lỗi Triệu Khải Hùng?" Trần Tư Tuyền kinh ngạc hỏi: "Anh đoán rất đúng, quá thần kỳ."
"Sau khi Chu Lý quay về nhất định sẽ điều tra thông tin về anh." Tần Lạc cười nói. "Nếu như đã xem thông tin về anh mà anh ta còn không tới đây xin lỗi cứng minh anh ta là kẻ ngu, chứng minh anh ta là kẻ ngông cuồng, tự phụ. Người như vậy chúng ta không còn coi trọng. Thế nhưng anh ta hiểu một khi tới gặp anh xin lỗi, chuyện này rất khó làm rõ chính vì vậy bọn họ sẽ chọn con đường vòng, gặp anh ta, hiển nhiên. Triệu tổng còn có việc cần tới bọn họ, nên không dám đắc tội. Nay bọn họ chủ động tới xin lỗi, Triệu tổng còn dám đặt điều kiện không?"
"Quả thật rất tiện nghi cho bọn họ." Trần Tư Tuyền hừ một tiếng nói.
Thật ra Mễ Tử An lại hứng thú với một chuyện khác. Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Lạc hỏi: "Anh muốn em đào ngũ sao?"
"Muốn nhìn xem thái độ của em." Tần Lạc cười nói: "Cũng cho Triệu tổng một cơ hội. Để xem anh ta xử lý chuyện này thế nào. Một khi anh đã nói rõ ràng như vậy, anh ta vẫn không cương quyết vậy anh ta không đáng làm ông chủ lâu dài. Một khi như vậy công ty không thể nào trợ giúp cho em trở thành một ngôi sao quốc tế. Là một người bạn, anh đề nghị em đào ngũ."
"Vậy…" Mễ Tử An chần chừ rồi cười hỏi: "Anh muốn bán em cho công ty nào?"
…………………
"Triệu tổng, chào anh, chào anh." Tiêu Kim Lôi nhìn thấy Triệu Khải Hùng từ trong phòng bệnh đi ra, ông ta vội vàng đi nhanh tới đón.
"Chủ nhiệm Tiêu, chào anh. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau." Triệu Khải Hùng cười nói. Chính Triệu Khải Hùng là người đàm phán thuê sân Tổ Chim cho Mễ Tử An biểu diễn nên có thể coi anh ta và Tiêu Kim Lôi như những người quen.
"Đúng vậy, Triệu tổng, khó có cơ hội anh tới Yến Kinh, hôm nay nhất định phải cho tôi một cơ hội làm ông chủ. Hôm nay chúng ta không say không về." Tiêu Kim Lôi muốn kéo Triệu Khải Hùng tới bàn rượu, như vậy chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Rượu vào… không phải lời ra sao?
"Ha ha, hôm nay không được." Triệu Khải Hùng cười nói: "Chủ nhiệm Tiêu cũng biết đó, nghệ sĩ nổi tiếng nhất của công ty chúng tôi ngã bị thương. Lúc này mà tôi ra ngoài ăn cơm, bị giới truyền thông chộp được, không phải sẽ bị người ta đâm sau lưng sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Là do tôi suy nghĩ không chu đáo." Tiêu Kim Lôi gật đầu nói: "Tôi quả thật tới vì chuyện này. Mễ Tử An tiểu thư tổ chức buổi diễn ở chỗ tôi, tất cả nhân viên tới lãnh đạo chúng tôi đều cảm thấy rất vinh dự. Vì chúng tôi chuẩn bị công việc không tốt khiến Mễ Tử An tiểu thư bị thương, tôi cực kỳ áy náy. Tôi tới đây chính là muốn xin lỗi Triệu tổng, xin lỗi Mễ Tử An tiểu thư. Xin mọi người hãy tha thứ cho chúng tôi."
Triệu Khải Hùng giật mình. Bình thường đám quan chức này luôn vênh váo lên mặt, mắt như để trên đầu. Mỗi khi mình tới đều phải dùng hậu lễ mới khiến bọn họ bật đèn xanh. Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Thái độ của bọn họ thật sự rất khác lạ.
Thế nhưng Triệu Khải Hùng vẫn không dám đắc tội với Tiêu chủ nhiệm này. Anh ta xua tay nói: "Chủ nhiệm Tiêu, không nên khách khí. Chúng ta quen nhau không ngắn, cũng coi như bạn bè. Con người không phải bậy thánh hiền, có ai chưa từng mắc sai sót không? Cho dù là người chuyên nghiệp cũng không thể tránh khỏi sai sót. Đây là chuyện khó tránh khỏi. Tôi hiểu tâm ý của chủ nhiệm Tiêu. Chuyện này dừng ở đây, được không?"
"Được, Triệu tổng sảng khoái như vậy, lão Tiêu tôi cũng không thể không có thành ý."
Tiêu Kim Lôi nắm chặt bàn tay Triệu Khải Hùng nói: "Vì biểu đạt tấm lòng của chúng tôi xin lỗi Mễ Tử An tiểu thư, lần sử dụng sân bãi này giảm một nửa chi phí. Bên các anh đã ứng trước một nửa chi phí, nửa còn lại coi như miễn phí. Mặc khác nếu như công ty của anh còn có nghệ sĩ tới đây biểu diễn, chỉ cần Triệu tổng nói một câu, thì được ưu đãi xuống chỉ còn bảy phần."
"Thật sự quá tốt." Triệu Khải Hùng cực kỳ kích động. Đây có thể nói là một số tiền không nhỏ. Điều quan trọng hơn bọn họ không những không tìm mình gây chuyện mà còn chủ động nhường lợi ích cho mình. Nếu như Triệu Khải Hùng anh ta còn chưa thấy đủ, vậy không phải là không biết điều trách mắng người ta sao?
Không thể không nói vì Triệu Khải Hùng chỉ tiếp xúc với người cấp bậc thấp nên tầm nhìn của anh ta cũng khá hạn hẹp, còn không có thói quen công phu ngoạm sư tử như những công tử ca kia. Nếu như Triệu Khải Hùng biết quả thật Tiêu Kim Lôi muốn miễn phí hoàn toàn buổi diễn của Mễ Tử An, những nghệ sĩ khác của Nhạc Quả tới biểu diễn được giảm 50% chi phí, không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào?
Sau khi tiễn Tiêu Kim Lôi về, Triệu Khải Hùng vui mừng trở lại phòng bệnh Mễ Tử An.
"Triệu tổng, đàm phán thế nào rồi?" Mễ Tử An nhìn thấy sắc mặt Triệu Khải Hùng là biết Tần Lạc đã đoán đúng. Đám người đó tới xin lỗi.
"An An, chủ nhiệm Tiêu quản lý sân Tổ Chim tới xin lỗi vì sơ sót trong công việc của bọn họ." Triệu Khải Hùng cười nói. Vì lần này nhận được tin vui nên thái độ của anh ta với Tần Lạc thay đổi khá nhiều. Anh ta cảm kích nhìn Tần Lạc nói: "Tần tiên sinh đúng là thần. Mọi chuyện đều bị anh dự đoán trước. Triệu mỗ bái phục."
Tần Lạc không bị mờ mắt bởi mê thang này của anh ta, hắn chỉ nhếch mép cười nhìn Triệu Khải Hùng hỏi: "Chỉ xin lỗi thôi sao?"
Triệu Khải Hùng thầm bực bội trong lòng nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Bọn họ không chỉ xin lỗi mà còn chủ động miễn phí một nửa chi phí biểu diễn của Tử An."
"Còn gì nữa không?"
"Những nghệ sĩ khác của công ty tới Tổ Chim biểu diễn được giảm chỉ còn bảy phần."
Dưới sự truy hỏi của Tần Lạc, Triệu Khải Hùng phải nói chi tiết mọi việc. Loại chuyện như này không giấu được, tốt nhất là công khai.
"Cố gắng đạt được lợi ích lớn nhất." Tần Lạc cười nói: "Triệu tổng đúng là tiểu tài."
"Đúng vậy." Triệu Khải Hùng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Tần Lạc. "Lần này coi như nhân họa đắc phúc, công ty thu được lợi nhuận khá lớn. Tất cả đều là công lao của Tử An. Tôi muốn thay mặt công ty và các anh chị em trong công ty cám ơn cô ấy. Sau này mọi người đều có thể đến Tổ Chim biểu diễn."
"Nhưng tôi vẫn có một chuyện không hiểu." Lệ Khuynh Thành tiếp lời. Nàng là người thông minh, nhanh nhạy, phối hợp ăn ý với Tần Lạc. Tần Lạc chỉ cần nhổm mông, nàng biết hắn muốn đi tiểu. Lệ Khuynh Thành biết Tần Lạc muốn chơi Triệu tổng này. Thế nhưng những lời này do hắn nói ra, hắn sẽ là người tính toán chi ly, nhỏ nhen nên nàng chủ động nói thay hắn. Một người phụ nữ như nàng nói ra, vẫn bảo vệ được thể diện của Tần Lạc lại đẩy Triệu Khải Hùng vào thế khó. "Bọn họ chỉ xin lỗi anh và làm lợi cho công ty của anh. Còn An An thì sao? Người bị hại như An An thì được đền bù cái gì?"
"Điều này…" Nhất thời Triệu Khải Hùng không nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề này. Anh ta chần chừ một lát rồi mới nói: "Tôi mới nói An An là công thần của công ty, đương nhiên công ty sẽ thưởng cho cô ấy."
"Vậy còn Chu Lý? Người quấy rầy cô ấy là Chu Lý." Lệ Khuynh Thành hỏi. "Anh ta không có chuyện gì sao? Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới anh ta sao?"
Triệu Khải Hùng nổi giận.
Đây chính là chuyện của công ty mình, sao lại liên tục để cho người ngoài nhúng tay vào?
"Theo ý của Lệ tiểu thư, chuyện này nên xử lý thế nào?"
"Hãy để cho Chu Lý tới đây nhận lỗi." Lệ Khuynh Thành nói.
"Tôi không làm được." Triệu Khải Hùng thẳng thắn nói.
"Tôi làm." Tần Lạc nói. Hắn nhìn Vu Tĩnh đứng bên cạnh Triệu Khải Hùng hỏi: "Chị có số điện thoại của chủ nhiệm Tiêu không?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vu Tĩnh nhìn Triệu Khải Hùng không trả lời. Đương nhiên cô đứng về phía Triệu Khải Hùng.
"Em có." Mễ Tử An nói rồi nàng đưa điện thoại di động của mình cho Tần Lạc.
Tần Lạc tìm tòi một lát rồi bấm số gọi cho Tiêu Kim Lôi, hắn nói: "Hãy bảo chủ nhân của ông tới đây xin lỗi nếu không chuyện này vẫn chưa xong đâu."
Có người mắng "giả trư ăn thịt hổ". Lúc này hắn nhất định phải giả hổ ăn thịt con lợn béo Chu Lý này.