- Sư phụ, cảm thấy thế nào?
Tần Lạc nhận khăn tay lau mồ hôi trán, hỏi. Một lần nữa Tần Lạc dùng Thái Ất Thần Châm, đễ ngũ châm châm cứu huyệt đạo cho Long Vương. Nếu như chữa bệnh cho người khác, Tần Lạc sẽ không hỏi cảm giác của người đó bởi vì ngay chính hắn có thể cảm nhận được hiệu quả của châm cứu.
Thế nhưng bệnh của Long Vương khác hẳn với nnhững người khác, rõ ràng các huyệt đạo thông suốt, nguyên khí lưu thông một đường không bị cản trở nhưng ông vẫn không thể đứng dậy được, điều này khiến Tần Lạc cực kỳ đau đầu.
Thậm chí thỉnh thoảng Tần Lạc nảy sinh suy nghĩ bi thương rằng" không có cách nào chữa trị chân của Long Vương. Đây là điều rất ít xảy ra với bản tính kiêu ngạo, tự tin của hắn. Qua đó có thể thấy hắn đã hao tổn rất nhiều sức lực và tin thần chữa trị chân cho Long Vương.
Long Vương cười ha hả nhìn Tần Lạc đầy mồ hôi nói:
- Tần Lạc, không cần nôn nóng. Từ từ rồi sẽ tới. Hãy nghe ý trời đi. Ta cảm thấy chân ta cần có một cơ hội để đứng dậy.
- Đứng vậy.
Tần Lạc gật đầu nói:
- Chỉ hy vọng cơ hội này tới sớm hơn một chút.
Long Vương nhìn lướt qua hai chân không nhúc nhích được của mình, vỗ nhẹ tay nói:
- Sớm cũng được, muộn cũng được. Ngược lại lúc này ta không vội. Ở nơi này ăn ngon, ở rất tốt. Không có gì là không hài lòng.
Không biết có phải vì rời xa trung tâm đấu tranh quyền lực, tâm trạng sảng khoái hơn, đỡ phải lo lắng công việc, có vẻ như tâm trạng Long Vương những ngày này rất tốt. Gương mặt như có da thịt, thoạt nhìn càng thêm dũng mãnh, cực kỳ uy thế.
Đương nhiên như theo lời Long Vương "Sớm cũng được, muộn cũng được. Ta bây giờ không vội", rõ ràng chỉ để an ủi Tần Lạc mà thôi. Tần Lạc là thầy thuốc, hắn đã tiếp xúc với nhiều người bệnh, hắn hiểu được tâm lý căm thù bệnh tật, khát vọng ngay lập tức khôi phục sức khỏe của người bệnh.
Huống chi Long Vương là một chiến sĩ. Một chiến sĩ coi chết trên sa trường làm nguyên tắc cho chính mình.
Mỗi khi Tần Lạc tới chữa bệnh cho Long Vương, hắn đều dốc hết toàn lực chữa bệnh. Lần này hắn cũng dốc hết nguyên khí trong cơ thể mình, thân thể hư thoát.
Đại Đầu đi tới đỡ Tần Lạc, Tần Lạc xua tay nói:
- Không cần. Tôi không yếu ớt như vậy.
Sau khi học thành đệ ngũ châm Thái Ất Thần Châm, Tần Lạc phát hiện ra một công dụng nữa, chính là nó có thể nhanh chóng bồi bổ nguyên khí bị mất trong cơ thể. Ví dụ trước kia khi Tần Lạc dùng Thiêu Sơn Hỏa, Thấu Tâm Lương, Quỷ Xảo Môn, Quan Âm Thủ, nguyên khí bị hút ra cực kỳ nhanh, giống như một cái van mở nắp vậy. Với cách thức dùng bốn châm này, nguyên khí trong người Tần Lạc nhanh chóng xâm nhập cơ thể người bệnh. Sau khi giành được chiến quả cho mình, luồng khí lực đó lập tức biến mất, chuyển thành thuốc bổ sung cho cơ thể người bệnh.
Thế nhưng sau khi Tần Lạc học được đệ ngũ châm, Tần Lạc phát hiện ra, cùng với độ nông sâu của ngân châm khi tiến vào cơ thể người bệnh, luồng khí tiến vào cơ thể người bệnh có thể quay về. Nói cách khác Tần Lạc không mất đi luồng nguyên khí này, chúng chỉ ra ngoài tản bộ một vòng, cứ như vậy Tần Lạc có thể duy trì được thời gian trị bệnh hiệu quả lâu hơn.
Tinh, khí, thần, trong ba điều này, thiếu một cũng không được. Đây chính là sự kỳ diệu của cơ thể con người.
Tần Lạc ngồi xuống ghế, ưống một chén trà thơm lạnh, hắn nhìn Long Vương nói:
- Nhất định con phải nghĩ cách khác. Tóm lại phải tìm ra cách nào đó.
Long Vương cười, ông không muốn nói tiếp tới chủ đề này nữa:
- Con định tới nước Mỹ hả?
Tần Lạc cũng cười nói:
- Sư phụ cũng biết việc này sao?
- Ta còn biết lúc này con không dám về nhà.
Long Vương phá lên cười, chòm râu dài
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu. Hắn đã gọi điện thoại cho Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê bảo hắn tốt nhất lúc này không nên về bởi vì các phóng viên vây chặt cổng biệt thự Lâm gia, thậm chí hôm này nàng cũng không thể đi làm, cả ngày ở nhà chơi.
Giải quyết xong việc của Mễ Tử An, Tần Lạc cũng không tiện ở lại bệnh viện. Mễ Tử An vốn là ngôi sao, người nổi tiếng, chính bản thân hắn cũng là nhân vật nổi tiếng, là niềm mơ ước của hàng vạn cô gái. Nếu như hắn bị phóng viên chụp ảnh bí mật tới gặp một đại minh tinh nổi tiếng, chỉ sợ rằng chuyện này sẽ không phát tirển theo đúng như hắn tính toán.
Bây giờ Tần Lạc chỉ hy vọng sự tập trung của mọi người đặt vào "Trung Y và Tần Lạc", "Tần Lạc có đồng ý với lời mời của phó tổng thống Mỹ hay không?" hắn không muốn làm phân tán sự chú ý, suy đoán của mọi người.
Lệ Khuynh Thành phải đi làm. Tần Lạc không muốn làm một cái đuôi của nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lạc quyết định tới chữa bệnh cho Long Vương.
- Con thực sự muốn tới nước Mỹ?
Long Vương hỏi lại. Ông cực kỳ hiểu tính cách của Tần Lạc. Nếu như Tần Lạc xác nhận sẽ làm chuyện này, chứng minh hắn đã có quyết định. Thế nhưng hắn vẫn còn một chuyện vô cùng lo lắng, đó chính là Hoàng Đế.
Tần Lạc cười gật đầu nói:
- Sư phụ lo về Hoàng Đế sao?
Long Vương bưng chén trà ở trước mặt, uống một hơi cạn, dường như ông không muốn thư thái thưởng thức hương vị trà. Long Vương dùng tay lau nước trà ở khóe miệng nói:
- Một lần may mắn chạy thoát, còn lần này thì sao? Lần đó thậm chí con còn không chạm mặt Hoàng Đế.
- Thật ra Hoàng Đế lợi hại như nào?
Tần Lạc lại hỏi. Mặc dù hắn biết Hoàng Đế cực kỳ, cực kỳ lợi hại thế nhưng hắn cũng không biết rõ là lợi hại tới mức nào. Người mà Long Vương coi trọng tới mức đó khiến Tần Lạc không khỏi tò mò.
- Còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của con. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Long Vương nói. Ông cúi nhìn thoáng hai chân mình, ánh mắt như đang hồi tưởng:
- Năm đó đụng độ với Hoàng Đế, ta và Phó Phong Tuyết đã liên thủ đánh lui bây giờ Phó Phong Tuyết đã già, chân ta đã bị phế, Hoàng Đế đang ở trên đỉnh.
- Nghe tin này thật sự khiến người ta chán nản.
Tần Lạc cười gượng nói:
- Hoàng Đế muốn giết con, bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đây. Trốn ở trong nước dù khả năng sống sót cao hơn nhưng cuối cùng vẫn không phải kế hoạch vẹn toàn.
- Kế hoạch vẹn toàn nhất là giết ông ta.
Ánh mắt Long Vương rét lạnh, sát khí tỏa xung quanh.
- Trên thế giới này, chỉ có người chết mới an toàn nhật.
- Con?
Tần Lạc hỏi lại, hắn lui người lại sau như thể muốn trốn tránh trách nhiệm này.
- Con và Quân Sư.
Long Vương nói:
- Vốn con không phải gánh chịu trách nhiệm này. Những trách nhiệm con đang mang đã đủ nặng rồi.
- Con cũng cảm thấy như vậy.
Tần Lạc lên tiếng hòa theo.
- Từ nhỏ lý tưởng của con là cứu vớt Trung Y. Nếu như gặp Hoàng Đế con chỉ còn đường chết.
- ……..
Nếu như hai chân mình không phải đang bị liệt, Long Vương chỉ muốn đá cho tiểu tử này một cước. Tại sao tiểu tử này lại không có ý chí tới mức này?
- Binh tới tướng ngăn. Nước tới dùng đất cản.
Long Vương nói:
- Con đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, gặp phải nhiều kẻ thù hùng mạnh. Chúng đều chết hết, con vẫn sống. Đây chính là số mệnh.
- Sư phụ cũng đã nói rồi. Đó chỉ là may mắn. Vậy còn có cách khác?
Long Vương cười dài nói:
- Vậy hãy từ chối lời mời của phó tổng thống kia đi.
- Sẽ không từ chối. Tóm lại là phải thỏa mãn một vài điều kiện của con.
Tần Lạc nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt long lanh rung động lòng người:
- Vì cứu vớt Trung Y, con tình nguyện nỗ lực tất cả, kể cả tính mạng này của con.
Long Vương ngơ ngẩn nhìn Tần Lạc, một lúc sau ông ta thở dài nói:
- Nếu như là Quân Sư hay Hỏa Dược nói, ta sẽ xúc động, vui mừng. Nhưng khi câu nói này từ miệng con, tại sao ta lại cảm thấy như đang làm bộ vậy nhỉ?
- …………..
Tần Lạc thầm nghĩ: sư phụ lão nhân gia của hắn đang có thành kiến với mình, không thân thiết đối xử như với mấy người Quân Sư, Hỏa Dược.
Long Vương xua tay nói:
- Đừng nói tới chuyện sống chết. Con là một thầy thuốc, không phải là chiến sĩ. Phàm là thầy thuốc, càng có giá trị. Tốt nhất con có thể sống trăm tuổi … lát nữa có người khác tới, con hãy gặp mặt một chút."
- Khách?
Tần Lạc ngạc nhiên.
Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đại Đầu đi ra mở cửa, hắn nhìn thấy Lạc Sân mặc bộ sườn sám màu xanh, dáng vẻ quyến rũ đang đứng trước cửa.
- Mọi người hãy nói chuyện, Ta mệt rồi.
Long Vương nói.
Long Vương chống quải trượng đứng dậy sau đó đi vào nhà trong, thậm chí ông không chào hỏi Lạc Sân.
Tần Lạc hiểu ra. Lần trước Lạc Sân tới mời hắn chữa trị cho Hoàng Thiên Trọng nhưng hắn từ chối, lần này Lạc Sân thông qua Long Vương tới mời mình. Vì thân phận của mình, Long Vương không tiện lên tiếng nhờ, ông chỉ cho hai người một cơ hội nói chuyện với nhau.
- Có thể mời cậu tới một nơi ngồi nói chuyện không?
Lạc Sân không vào trong, bà đứng trước cửa hỏi.
Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tốt nhất là kín đáo một chút. Tôi chỉ sợ đám phóng viên.
- Yên tâm, nơi đó cực kỳ bí mật.
Lạc Sân nói.
Lạc Sân đi trước, Tần Lạc theo sau, sau đó hai người ngồi xe Lạc Sân rời khỏi viện dưỡng lão.
Xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đi vào nội thành, chạy từ phía tây thành sang phía đông thành, giống như muốn cắt nó thành hai nửa vậy.
Lạc Sân không nói câu nào, Tần Lạc cũng không có ý lên tiếng. Mùi thơm cơ thể thoang thoảng, thấm vào lòng người khiến người ta ngửi thấy chỉ muốn ngủ, không chính xác là muốn say.
Channel G7 danh tiếng lẫy lừng. Đây chính là loại nước hoa Lệ Khuynh Thành hay dùng, chỉ cần xịt lên người, có tác dụng kích thích tình dục.
Tần Lạc cười nhạt, hắn thật sự muốn xem trong hồ lô của người phụ nữ này bán thuốc gì.