Báo Trung Y Trung Quốc không phải là tờ báo lớn cấp quốc gia, thậm chí còn không nằm trong bảng xếp hạng 50 tờ báo hàng đầu ở Yến Kinh hơn nữa độc gỉ truyền thống của nó phần lớn là thầy thuốc trong ngành hay là một số ít người quan tâm tới Trung Y. Về mặt đối ngoại khi lôi kéo quảng cáo thì thổi phồng thành có lượng ấn bản 10 vạn thật ra con số này phải giảm đi một nửa mới đúng là con số chính thức.
Thế nhưng đúng như lời nói của Từ Ảnh, chỉ cần tờ báo của ngành Trung Y này đăng bài viết về một người thì lượng tiêu thụ của tờ báo sẽ bùng nổ với một số lượng lớn.
Nếu như bạn có được trả lời phòng vấn độc quyền của Tần Lạc, như vậy …
Bán chạy khủng khiếp!
Báo Trung Y Trung Quốc bán chạy khủng khiếp!
Một tờ báo bình thường không có danh tiếng, thậm chí rất nhiều người còn không biết tên, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành thứ quý giá khiến người Trung Quốc và người Yến Kinh tranh giành mua.
Chỉ trong một thời gian ngắn,
Trước kia mỗi khi mọi người ngồi đọc ở trạm xe búyt hay trạm xe điện ngầm, trong tay đều cầm một tờ báo: Nhật Báo Trung Quốc hay là Điện Báo Trung Quốc hay những tờ báo quan trọng.
Trước kia mọi người đi làm ở công ty, gặp đồng nghiệp thì thường hỏi tối qua có xem mục: "Chuyện vợ chồng" không? Có biết chuyện ly hôn của Trương Bá Chi và Tạ Đình Phong không?
Trước kia mọi người đều thường hỏi nhau nơi này hay xảy ra tai nạn giao thông, mỏ quặng nào lại xảy ra tai nạn lao động, nơi nào xảy ra việc chống đối tháo dỡ, quan lớn nào nuôi vợ bé hơn nữa còn ghi nhật ký chuyện quan hệ với vợ, tình nhân của mình.
Hôm nay tất cả đều thay đổi.
Ở trạm xe điện ngầm, bến xe buýt, mọi người đều tranh giành nhau sở hữu một tờ "Trung Y Trung Quốc".
Trong công ty, mọi người kích động nói gã Tần Lạc kia quá kiêu ngạo, quá đáng yêu, quá ngưu, có phong cách, biết gây xôn xao mưu lợi cho mình.
Vì chính câu nói của Tần Lạc "hãy để ông ta tự mình tới mời" đã trở thành chủ đề thảo luận trong ngày.
Hôm này Tần Lạc là ngôi sao số một, Tần Lạc đã trở thành một hiện tượng.
Tại sao lại xảy ra chuyện này? Tại sao một lần nữa Tần Lạc lại một lần nữa bị dân chúng đẩy lên đầu sóng ngọn gió?
Bởi vì khi anh ta trả lời phỏng vấn báo Trung Y Trung Quốc, đã ăn nói rất ngông cuồng.
Khi phóng viên hỏi anh ta nghĩ thế nào trước việc phó tổng thống Mỹ mời mình sang chữa bệnh cho mẹ, anh ta nói điều này chứng tỏ đối phương tán thưởng Trung Y Trung Quốc, cũng như khẳng định y thuật của hắn.
Khi phóng viên lại hỏi hắn có chấp nhận lời mời của phó tổng thống Mỹ không? Dù sao đây không còn là chuyện của riêng Trung Quốc, toàn bộ thế giới cũng đang quan tâm tới chủ đề này.
Hắn nói chấp nhận với điều kiện là tự phó tổng thống Mỹ sang mời.
Hãy để đích thân ông ấy sang mời!
Ông ấy là ai? Là Jackson, phó tổng thống Mỹ.
Nếu là một thầy thuốc Trung Y khác, không bất kỳ là một thầy thuốc nào khác, khi nhận được một lời mời như vậy, nhất định sẽ kích động, khó làm chủ bản thân mình, trước tiên uyển chuyển biểu đạt ý cám ơn của mình đối với việc phó tổng thống Mỹ coi trọng y thuật của mình sau đó bày tỏ vinh dự tiếp nhận trách nhiệm vửa vinh quang, cực kỳ vĩ đại này, nguyện đem hết sức lực của mình hoàn thành trách nhiệm.
Thế nhưng gã tiểu tử Trung Quốc này đã trả lời như thế nào?
Hắn không có biểu hiện kích động, càng không tỏ vẻ biết ơn. Ông tìm tôi vì lợi hại. Tôi là thầy thuốc, ông là người bệnh. Người bệnh phải cầu tôi.
Hắn đồng ý lời mời với một yêu cầu nhưng hắn khiến người ta không biết nê khóc hay cười trước yêu cầu của mình: đích thân phó tổng thống Mỹ tới Trung Quốc đưa ra lời mời.
- Tôi bận rất nhiều việc.
Khi Tần Lạc trả lời phỏng vấn của báo Trung Y Trung Quốc, phóng viên hỏi lý do hắn đưa ra yêu cầu đó, hắn đã trả lời:
- Hàng ngày tôi phải làm rất nhiều việc. Rất nhiều người bệnh tìm tôi chữa bệnh, bọn họ cũng giống như mẹ của phó tổng thống Mỹ, có nhu cầu cấp bách mời tôi chữa bệnh. Có lẽ bọn họ không có con làm phó tổng thống nhưng bọn họ cũng có một tính mạng. Tôi không có lý do gì mà không chữa trị cho bọn họ, bỏ tới nước Mỹ chữa trị cho một người bệnh khác.
- Tại sao đích thân ông ấy phải mời tôi? Bởi vì Trung Quốc là một đất nước trọng lễ nghi, cho dù là người bệnh Trung Quốc hay người bệnh Mỹ, bọn họ tới tận nhà tìm tôi chính là xuất phát từ lễ của người bệnh. Tôi cần phải cứu chữa. Nếu như phó tổng tống Jackson thật sự tới mời, xuất phát từ nghĩa, tôi cũng sẽ ra tay chữa trị. Còn cả đạo đức nghề nghiệp của người hành nghề y, tôi không có lý do từ chối. Nhân, nghĩa, đạo đức, bốn từ này là cốt lõi trong cuộc sống của người Trung Quốc. Tôi mặc kệ người khác có nguyên tắc cuộc sống hay không, tôi có. Đương nhiên khi tôi nói tôi là người vĩ đại, tất cả mọi người sẽ cảm thấy tôi là thùng rỗng kêu to, giả cao thượng, chỉ là người bình thường. Chấp nhận lời mời của phó tổng thống có lợi rất nhiều tới danh tiếng của tôi hơn nữa tôi còn có thể đưa Trung Y tiến vào nước Mỹ. Đây chính là điều tôi muốn làm.
Tần Lạc trả lời phỏng vấn rất dài, khoảng bốn nghìn năm trăm từ.
Hơn nữa báo Trung Y Trung Quốc cũng hiểu ý nghĩa của chuyện này đối với bọn họ. Tất cả mọi người trong báo bận rộn suốt cả buổi tối, cộng thêm phần giới thiệu tiểu sử của Tần Lạc, cùng với ảnh chụp cả vạn người ra sân bay đón Tần Lạc, đủ để chiếm hai trang báo khổ lớn.
Đương nhiên đối với bọn họ mà nói, điều này không đủ. Bọn họ chỉ hận không thể cắt bài báo bốn nghìn năm trăm từ này thành bốn, năm bản, mỗi một trang báo đều có thông tin liên quan tới Tần Lạc.
Mặc dù bọn họ đã đoán trước lượng báo tiêu thụ sẽ bùng nổ mạnh mẽ nhưng bọn họ tuyệt đối không dự đoán được lương tiêu thụ lại bùng nổ tới con số khiến người ta chỉ nghe thôi đã sợ hãi.
Bộ phận in ấn của bọn họ hoạt động ngày đêm, điện thoại từ khắp nơi yêu cầu bổ sung báo vang lên không ngừng nghỉ.
Vốn các cơ quan truyền thông lớn đều nhận được mệnh lệnh từ cấp trên cùng nhau tin tức, phổ biến việc phó tổng thống Mỹ, Jackson mời Tần Lạc sang chữa trị cho mẹ mình. Bọn họ đưa tin tức này khiến mọi ngỏ ngách đều biết. Không ngờ một tờ báo nhỏ bé lại chiếm được quyền phỏng vấn độc quyền của Tần Lạc, hoàn toàn chiếm đoạt danh tiếng của bọn họ.
Điều này khiến cho báo, đài, tivi cảm thấy không cam lòng, bọn họ cảm thấy Tần Lạc rất bất công.
Cũng may Vương Dưỡng Tâm, người phát ngôn của hiệp hội Trung Y thông báo, ba giờ chiều hôm nay Tần Lạc sẽ tổ chức họp báo ở cao ốc Khuynh Thành, mời giới truyền thông tham gia. Lúc này mới giải quyết được cơn phong ba "ghen" không hề nhỏ chút nào.
……………………..
Trong một căn phòng cổ kính có lò sưởi sát tường, tiếng củi cháy lách tách.
Hôm nay thời tiết nước Mỹ khá lạnh, người phụ nữ chỉ khoác một áo lụa mỏng, chân trần, phong thái tao nhã.
Người phụ nữ nằm dài trên chiếc ghế dài nệm lông, trên tay đang cầm một tài liệu. Điều khiến người ta kinh ngạc đó là trong tay người phụ nữ chính là bài báo của báo Trung Y Trung Quốc. Bạn nên biết rằng ở nước Mỹ không có bán loại báo này. Hiển nhiên là đã được tải từ trên truyenfull.vn xuống.
Trong khi người phụ nữ đang đọc báo, một người đàn ông tướng mạo bình thường, tạo cho người khác một ấn tượng cũ kỹ đang cúi đầu cho thêm củi vào lò sưởi.
Trước mặt người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, ngực vểnh cao, bắp đùi gợi cảm nhưng anh ta vẫn làm như không nhình thấy, giống như hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ điều gì.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ cũng đọc xong bài báo.
Người phụ nữ nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay gõ theo tiết tấu, gõ vào tờ giấy, tạo nên âm thanh "bộp bộp".
- Tôi không quan tâm tới điều này.
Đột nhiên người phụ nữ mở mắt, giống như đang cẩn thận suy nghĩ.
- Tôi chỉ muốn biết một việc thôi. Anh ta có tới nước Mỹ một lần nữa không?
- Anh ta sẽ tới.
Người đàn ông cúi đầu nói.
- Đúng vậy. Anh ta sẽ tới.
Người phụ nữ ném tờ giấy trong tay vào trong lò sưởi, chỉ trong nháy mắt tờ giấy vẫn còn tỏa ra hương thơm của mực in biến thành tro bụi.
- Thế là đủ rồi.
- Nhất định Bá Tước tiên sinh rất thích đọc tin tức này.
Người đàn ông nói.
- Không.
Người phụ nữ nhỏm dậy khỏi ghế.
- Là Hoàng Đế.
………………….
Trong một văn phòng xa hoa, rộng lớn, thư ký Katty ôm một chồng tài liệu đi vào trong.
- Phó tổng thống, có một bài báo đăng tin có liên quan tới ngài. Tôi nghĩ ngài nên đọc qua một chút.
Katty nói, cô ta rút ra trong tài liệu một văn bản đặt trên bàn làm bàn làm việc của phó tổng thống Jackson.
- Ồ, thật vậy sao?
Jackson bỏ tập tài liệu trên tay xuống, giơ tay cầm văn bản, nhìn qua, lập tức ông ta cau mày hỏi:
- Tiếng Trung Quốc à?
- Ở dưới có phiên dịch sang tiếng Anh.
Katty nói:
- Đoạn trước là bài báo tiếng Trung Quốc.
Jackson không nói, cúi đầu đọc.
Sau khi đọc xong, ông ta cau mày.
- Đúng là một gã rất có cá tính.
Jackson nói.
- Rất quá đáng.
Katty nói.
- Chúng ta cần thông báo với đại sứ quán Trung Quốc sự bất mãn của ngài không?
- Không cần.
Jackson từ tốn xua tay nói:
- Katty, tối hôm nay có chương trình gì không?
- Đi gặp gỡ thành viên phía đoàn thương nhân Nhật Bản, ăn tối với bọn họ.
Katty nói.
- Ồ, vậy hãy để Mr Hopper đi thay tôi.
Jackson nói.
- Tôi phải đi gặp mấy ông bạn già.