- Anh Thừa Minh, cần gì phải tức giận như vậy?
Ở trong góc phòng có một người đàn ông mặc véc đen. Mi thanh, đen, ngũ quan tinh sảo, môi mòng, một gương mặt đẹp điển hình theo quan niệm của Hàn Quốc.
- Tức giận chỉ khiến người ta lợi dụng để trừng phạt sai lầm của mình. Tôi nghĩ với trí tuệ của anh, anh không nên phạm sai lầm kém cỏi như vậy mới đúng.
- Hứa Đông Lâm, cậu biết cái gì?
Lý Thừa Minh nhìn chằm chằm vào người thanh niên anh tuấn, dáng bất phàm ngồi trong góc, hung tợn nói:
- Bọn họ sỉ nhục tôi, cậu có cảm nhận được không? Không, chỉ chính tôi mới cảm nhận được.
- Thật vậy sao?
Hứa Đông Lâm nhếch miệng cười ẩn ý, giọng nói ôn hòa:
- Có lẽ là vậy nhưng tôi cảm nhận được một nỗi sỉ nhục khác, một loại cuồng bạo, coi rẻ, nỗi sỉ nhục khiến người ta không còn sức phản kháng. Khi anh ta khiêu chiến với ông tôi, anh có thể biết tôi bị sỉ nhục không? Khi anh ta đơn thân độc mã chiến đấu với vô số tinh anh của Hàn Quốc, anh có cảm nhận được nỗi sỉ nhục của tôi không? Là ông tôi vì muốn cứu vớt tương lai của tôi mà ứng chiến, anh có cảm nhận được nỗi sỉ nhục của tôi không? Khi ông tôi bị thua, toàn quân tinh anh của Đại Hàn chúng ta bị diệt, anh có cảm nhận được nỗi sỉ nhục của tôi không?
Hứa Đông Lâm cắn chặt môi cho tới tận môi gã tứa máu.
- Tôi ghét Trung Quốc. Ngay từ khi mới sinh ra đã ghét thế nhưng vì sao sau khi Hàn Y thảm bại tôi lại tới vùng đất này? Bởi vì tôi hận nó, nỗi hận kín đáo. Bởi vì tôi cần nó để đánh bại những kẻ đó. Đây là việc tôi cần làm. Đây là chuyện mà dù ban ngày, hay đêm khuya, lúc thức cũng như ngủ tôi không bao giờ quên. Anh Thừa Minh, anh có thể hiểu được chuyện này không?
Lý Thừa Minh trầm ngâm nhìn Hứa Đông Lâm, một lúc lâu sau anh ta thở dài nói:
- Đông Lâm tôi không bằng cậu.
- Nhẫn nại là đức tính tốt đẹp của người Đại Hàn chúng ta.
Hứa Đông Lâm cười nói.
- Lúc này tôi không ngại phải khúm núm, luồn cúi bởi vì sẽ có một ngày tất cả những cự khổ, sỉ nhục này tôi đều trả lại gấp trăm lần.
- Nói rất đúng.
Lý Thừa Minh cười, nói:
- Nói vậy rất hay. Đông Lâm, chúng ta cùng nhau cố gắng khiến cho ngày này tới sớm.
Hứa Đông Lâm chỉ vào bó hoa to ở góc phòng, cười hỏi:
- Vậy bó hoa này còn tặng không?
- Đương nhiên là tặng.
Lý Thừa Minh cười nói:
- Dù sao cũng mua rồi, không tặng cũng phí.
Buổi diễn khá thành công, các fan vẫn còn rất kích động. Mọi người cùng nhau hát khá nhiều bài hát quen thuộc. Mễ Tử An hát tới khàn cả cổ. Khi Mễ Tửa An lui về sau thay trang phục, các fan lại cuồng nhiệt hô tên Tần Lạc, các fan cũng hô tới khàn cổ. Nói chung mọi người phối hợp khá ăn ý.
Sau khi hát hết ca khúc, các fan vẫn còn lưu luyến không nỡ ra về, bọn họ lại hô Mễ Tử An quay lại sân khấu.
Mễ Tử An không đành lòng, nên lại lên sân khấu hát một bài nữa: Bất Nhân Ly Biệt tặng mọi người.
Mọi người cùng nhau hát. Có người khóc, có người ngất, có người nghẹn vì nước tiểu …
Sau khi buổi diễn kết thúc sẽ có một tiệc rượu chúc mừng.
Mễ Tử An và người đại diện Vu Tĩnh đã sớm mời Tần Lạc, yêu cầu Tần Lạc phải có mặt. Dù gì đi nữa có thể nói Tần Lạc chính là "anh hùng cứu giá".
Lâm Hoán Khê không muốn tham gia tiệc rượu nên nàng đưa Bối Bối về trước nghỉ ngơi. Buổi diễn mới diễn ra được một nửa, cô bé Bối Bối vốn háo hức đã ngủ thiếp. Nếu như Mễ Tử An biết được điều này, không rõ nàng sẽ đau lòng tới mức độ nào.
Tần Lạc dẫn theo Vương Dưỡng Tâm, Jesus tới khách sạn. Khi tới đó, hắn không thấy Lệ Khuynh Thành xuất hiện.
Tần Lạc hỏi Trần Tư Tuyền vì sao Lệ Khuynh Thành không tới. Trần Tư Tuyền nói rằng Lệ Khuynh Thành có công việc cần xử lý.
Tần Lạc thầm biết chân tướng khi nhìn nụ cười của Trần Tư Tuyền.
Vương không hợp Vương. Hai Vương không thể ở cùng nhau.
Nhất định Lệ Khuynh Thành tin tưởng mình sẽ đưa Lâm Hoán Khê tới dự tiệc vì vậy nàng mới không tới. Không ngờ chính bản thân Lâm Hoán Khê cũng không tới. Tần Lạc thầm nghĩ: Lâm Hoán Khê không ngờ cũng có suy nghĩ này.
Hai người phụ nữ không tranh, không đoạt nhưng vẫn khiến Tần Lạc cực kỳ đau đầu. Xem ra luật hôn nhân của Trung Quốc quy định mỗi người đàn ông chỉ được lấy một vợ là cực kỳ anh minh.
Mễ Tử An đã thay một bộ đầm dạ hội màu xanh lam đi ra ngoài mời rượu, người thân, bạn bè, cùng với nhân viên công ty cùng nhau nâng ly, cùng chúc sức khỏe Mễ Tử An, xinh đẹp và sự nghiệp ngày càng thành đạt.
Sau khi Vu Tĩnh nói chuyện điện thoại xong, cô đi nhanh ra ngoài.
Một lát sau Vu Tĩnh dẫn theo Lý Thừa Minh trong bộ véc màu xám bạc đi vào trong. Theo sau Lý Thừa Minh chính là Hứa Đông Lâm, sau đó là hai vệ sĩ của Lý Thừa Minh. Hai vệ sĩ biết thân phận của mình, đi tới cửa thì tự động lui lại.
Trong tay Lý Thừa Minh ôm một bó hoa to, đó là 99 bông hồng xanh tươi đẹp.
- An An, chúc mừng em buổi diễn thành công.
Lý Thừa Minh đi nhanh về phía trước, trao bó hoa trong tay cho Mễ Tử An.
Mễ Tử An lơ đãng liếc nhìn về phía Tần Lạc rồi mỉm cười nhận bó hoa, nàng nói:
- Cám ơn.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Sao gã này lại có mặt ở đây? Gã vẫn chưa quay về Hàn Quốc sao?
Sau đó Mễ Tử An nhớ ra người đại diện trước của nàng từng nói với nàng: bây giờ Lý Thừa Minh thường trú ở Yến Kinh, phụ trách hạng mục đầu tư ở Châu Á của tập đoàn Samsung, nắm quyền hành rất to, thân phận cực kỳ cao quý.
- Có một món quà nhỏ muốn tặng em.
Lý Thừa Minh thấy Mễ Tử An nhận bó hoa của mình, anh ta cực kỳ vui vẻ, nhân cơ hội xông lên.
- Lý tiên sinh không nên khách khí như vậy.
Mễ Tử An từ chối.
- Tôi đã nhận quà của ngài rồi.
- Không nên vội vàng từ chối. Trước tiên cứ xem có thích không rồi hãy nói.
Lý Thừa Minh cười nói. Anh ta mời Mễ Tử An đi ra trước cửa ra vào, giơ ngón tay ra hiệu. Ngay sau đó ở trên sân rộng trước khách sạn xuất hiện một hình ảnh màu xanh rất đẹp chạy tới.
Chạy, rẽ, quay, di chuyển, tăng tốc, phanh gấp … hiển nhiên lái xe là một cao thủ. Anh ta đã điều khiển chiếc xe thể thao đủ các chức năng một cách tinh tế.
- Trời ơi, rất đẹp. Đây là xe gì vậy hả? Đây là xe gì vậy?
- Maserati. Hoàng Hậu thể thao.
- Ôi, chúa ơi.
- Ôi, đẹp quá. Hẳn ở Yến Kinh chỉ có mỗi chiếc xe này? Trước kia tôi chưa từng nhìn thấy.
……………….
Cho dù là khách mời tiệc rượu ở tầng này hay là những khách ở khách sạn, hay người đi qua đường, đi ngang qua cửa khách sạn. Ánh mắt bọn họ đều tập trung vào chiếc xe lộng lẫy đỗ ở cửa khách sạn.
Điều này trùng hợp là Mễ Tử An mặc váy đầm màu xanh nhạt mà chiếc xe này cũng có màu xanh da trời. Một trên một dưới, một là Thiên Hậu rock and roll, một là Hoàng Hậu xe thể thao. Đây quả thật là một đôi trời sinh.
Nếu như cả hai không ở cùng một chỗ, các bạn còn tin tưởng vào tình yêu không?
Chỉ cần là một người phụ nữ, không chỉ cần là một con người, chỉ sợ khó có thể từ chối món quà này.
Hiển nhiên Lý Thừa Minh rất hài lòng với hiệu quả do chiếc xe này tạo ra. Anh ta cầm chìa khóa xe đặt vào bàn tay Mễ Tử An, cười nói:
- Chẳng lẽ em không muốn lái thử sao? Nó đang chờ đợi chủ nhân xinh đẹp của mình.
Phụ nữ đều ưa thích đồ vật đẹp đẽ. Phụ nữ đều thích sự xa xỉ. Phụ nữ đều thích đồ vật quý giá, lòe loẹt. Phụ nữ đều … thích xe.
Thế nhưnh Mễ Tử An không phải là phụ nữ hay nói chính xác nàng không phải là một phụ nữ bình thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong khi những người phụ nữ khác bị làm thất điên bát đảo, nàng chỉ thờ ơ ôm bó hoa đứng nhìn.
Khi Lý Thừa Minh đặt chìa khóa vào tay, Mễ Tử An chỉ hờ hững nhìn rồi nói:
- Xin lỗi, tôi không mang bằng lái.
Trong khi nói nàng trả lại chìa khóa xe cho Lý Thừa Minh.
- Tôi không ngại làm tài xế cho em.
Lý Thừa Minh chân thành nói. Rõ ràng anh ta đang biểu lộ tình cảm với Mễ Tử An. Đương nhiên người vừa tặng hoa, vừa tặng xe, người ngu cũng hiểu Lý Thừa Minh đang theo đuổi Mễ Tử An.
Công tử, người thừa kế chính thức của tập đoàn Samsung Châu Á, người đàn ông sáng giá nhất trong những người sáng giá đã thể hiện tình cảm với Mễ Tử An. Ngay biết thân phận của Lý Thừa Minh, một vài phụ nữ đã đứng ngồi không yên, bọn họ chỉ muốn ngất xỉu.
"Nếu như anh ấy nói những câu này với mình thì tốt biết bao nhiêu." Tất cả bọn họ đều nghĩ như vậy.
- Sợ rằng không đi được.
Mễ Tử An nói.
- Anh xem tôi còn rất nhiều bạn ở đây.
Nói xong nàng quay người đi về phía đám đông.
Lý Thừa Minh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Mễ Tử An, nhếch miệng cười.
- Anh biết rõ không nhận mà vẫn tặng.
Hứa Đông Lâm đi tới, tay gã cầm hai chén rượu Vodka.
- Uống chút rượu mạnh.
- Đám phóng viên bên dưới sẽ không nghĩ như vậy.
Lý Thừa Minh cười nói. Anh ta nhận chén rượu Vodka trong tay Hứa Đông Lâm, ngửa cổ uống một hơi cạn.