Quân Sư vừa nói xong, lập tức đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Nên nhớ rằng, người chân chính có tư cách lên tiếng trong căn phòng này chỉ có mấy người đang ngồi ở ghế kia. Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ vì phải pha trà mời khách nên mới được ngồi, ngay cả nàng cũng không có tư cách phát biểu ý kiến trong chuyện này.
Đột nhiên Quân Sư lên tiếng, nói nhỏ đi một chút thì là không lễ phép, không biết quy củ, nói lớn chuyện chính là không tôn trọng trưởng bối,tác phong tùy tiện.
Uông Hồng Thanh hỏi Long Vương, nàng lên tiếng tranh là sai, huống chi dựa vào danh tiếng, địa vị của Uông Hồng Thanh hiện nay cách một khoảng cách rất xa so với địa vị của Quân Sư. Một nguyên soái phải nghe đề nghị của một tiểu đội trưởng sao?
Đương nhiên trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thường để biểu hiện của nguyên soái khiêm nhường, cẩn thận, gần gũi, bình dị, hơn phân nửa đó là do yêu cầu. Thế nhưng trên thực tế có mấy nguyên soái ghi nhớ một tên lính quèn trong mắt mình không?
Căn cứ theo tục lệ Trung Quốc, thuộc hạ phạm sai lầm, lãnh đạo trực tiếp là Long Vương hẳn phải lên tiếng ranh dạy mới hợp cách, vì dù gì đi nữa nếu như Uông Hồng Thanh hay tùy tùng của ông lên tiếng giáo huấn Quân Sư thì Long Vương thật sự không xuống đài được.
Thế nhưng Long Vương chỉ thoáng cau mày, thậm chí ông còn không quay đầu nhìn Quân Sư, ông chỉ hờ hững giải thích với Uông Hồng Thanh:
- Quân Sư, đội trưởng Long Tức.
- Ta biết cô ấy. Nữ cân quắc anh hùng của chúng ta.
Uông Hồng Thanh như không giận Quân Sư vì tội "đoạt lời". Ông cười ha hả nhìn Quân Sư nói:
- Quân Sư, cô có yêu cầu gì? Nếu như lãnh đạo của cô không phản đối, cô có thể đề đạt yêu cầu của mình, thế nhưng cũng phải tính trên đầu lãnh đạo của cô.
Quân Sư yên lặng chờ đợi, đợi Long Vương lên tiếng.
Quân Sư rất bình tĩnh, rất lạnh lùng. Sắc mặt nàng không thể hiện bất kỳ sự khẩn trương, kích động. Khi điều này rơi vào mắt Tần Lạc, hắn bắt đầu nghĩ: "Liệu có phải Quân Sư và Long Vương sắp đặt trước không?"
Không thể không nói đôi khi anh chàng Tần Lạc này rất nhỏ nhen.
- Tôi không thiếu ăn, không thiếu mặc. Ngay trong lúc này thật sự không nghĩ ra yêu cầu nào.
Long Vương cười ha hả nói.
- Nếu cô ấy muốn đề nghị, vậy cứ để cô ấy nói.
- Được. Quân Sư, cô đề nghị đi.
Uông Hồng Thanh cười nói.
- Đội trưởng Long Tức, Quân Sư, đại diện cho toàn thể Long Tức khẩn khoản xin thủ trưởng phê chuẩn, mời Long Vương quay về Long Tức dưỡng bệnh.
Quân Sư nói vô cùng nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lời nói xong, căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù căn phòng vốn đã yên tĩnh, nhưng sau khi Quân Sư đưa ra đề nghị này, sự yên tĩnh này lập tức tiến thêm một bước. Âm thanh uống trà biến mất, chỉ còn hơi thở nhẹ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Đây vẫn chưa là gì. Ly đứng ở bên ngoài, sau khi dập mạnh chân, chào theo quân lễ đã lên tiếng:
- Đội viên Long Tức, Long Ly khẩn cầu thủ trưởng phê chuẩn Long Vương quay về Long Tức dưỡng bệnh.
Ly dừng một chút, nàng bổ sung:
- Ở bên ngoài, chúng tôi rất lo lắng.
Nếu như câu nói đầu tiên của Ly chỉ là lời phụ họa với Quân Sư, câu nói tiếp theo quả thật là hành vi đánh thẳng vào mặt người khác.
Long Vương bị điều khỏi Long Tức, ai là người quyết định?
Là những người đang ngồi. Không cần quan tâm xem có phải có kẻ tác động sau lưng hay không nhưng nhất định phải có được sự đồng ý của Uông Hồng Thanh.
Kết quả?
Các người đuổi người ta ra ngoài nhưng lại không bảo vệ tốt khiến sát thủ nhân cơ hội chỉ suýt chút nữa là lấy mạng Long Vương. Tại sao các người lại làm như vậy?
Long Vương là công thần của quốc gia, là linh hồn của quân đội. Ông ấy đẫm máu giết địch, cả đời ngựa chiến, vì đất nước này mà tạo nên rất nhiều cống hiến, cho tới khi hai chân bị liệt mới dừng lại nghỉ ngơi. Khi về già, đất nước phụng dưỡng ông ấy như vậy sao?
Các người làm như vậy sao có thể làm mẫu cho những quân nhân trẻ tuổi chúng tôi? Sao có thể khiến chúng tôi khâm phục?
Câu nói này xuất hiện khiến ngay cả người có công phu dưỡng khí hạng nhất đang ngồi ở đây cũng không chịu được.
Mồm miệng của tiểu cô nương này rất độc. Đánh người không đánh vào mặt mà.
- Làm càn!
Long Vương quát to. Vừa rồi Quân Sư đề nghị, Long Vương không lên tiếng, đó là vì Quân Sư ăn nói chừng mực. Long Vương là lão Long Chủ của Long Tức, Quân Sư là tân đội trưởng Long Tức. Tất cả mọi người đều biết Quân Sư là do chính tay ông đề bạt. Nếu như Quân Sư lên tiếng nói hộ cho ông, chứng minh Long Thiên Trượng ông nhìn người không sai. Đây đúng là chuyện vui.
Thế nhưng việc Ly thỉnh cầu hàm ý "tức giận và chất vấn", nếu như Long Vương tiếp tục không răn dạy, vậy chẳng khác nào ông dung túng cho hành vi vỗ mặt này của Ly, như vậy sẽ đắc tội với những ông già và đám người bên quân đội này.
Người nào sống tới từng này tuổi, không phải rất chú ý thể diện sao?
- Xin lỗi!
Long Vương gầm lên.
Ly không dám phản đối. Nàng cung kính khom người chín mươi độ với những người đang ngồi.
Uông Hồng Thanh xua tay nói:
- Thôi được rồi, lão Long, không cần phải tức giận mắng bọn trẻ. Chuyện này không trách nó. Là chúng ta suy nghĩ không chu toàn.
Uông Hồng Thanh cũng là lão hồ ly. Vốn Long Vương bị sát thủ tập kích, suýt chút nữa bị chôn sống đã khiến ông cực kỳ tức giận, sao lúc này còn khiến ông đi xử phạt chính thuộc hạ tâm phúc của mình?
Với tính tình nóng nảy của Long Vương, nếu như làm lớn chuyện, chỉ sợ khi đó thu thập toàn cục còn khó khăn hơn lúc này.
- Ban đầu khi quân đội điều ông ra khỏi Long Tức cũng có nguyên nhân của nó. Ông cũng hiểu nguyên nhân này.
Uông Hồng Thanh giải thích.
- Sau đó quân bộ cũng cung cấp nơi tĩnh dưỡng cho ông nhưng chính ông từ chối. Chúng ta cũng không thể ép buộc ông. Xảy ra chuyện hôm nay, ta cũng có phần trách nhiệm. Ta đã không bảo vệ tốt chiến sĩ đã có nhiều cống hiến cho tổ quốc, ta rất hổ thẹn. Cũng may ông không có việc gì. Nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ông, sau này ta sẽ tự xử thế nào đây?
Uông Hồng Thanh dừng lại một chút nhìn Vương Nê Hầu và mấy ông già nói:
- Thế nhưng điều lệnh của quân bộ không thể tùy tiện sửa đổi. Nếu như đội trưởng Quân Sư và đội viên Long Ly cùng đưa ra lời thỉnh cầu mời ông quay về Long Tức tĩnh dưỡng, mọi người hãy nói ý kiến của mình về đề nghị này.
Không một ai lên tiếng.
Cho Long Vương quay về, chẳng khác nào thả hổ về rừng. Long Thiên Trượng có ảnh hưởng cực kỳ to lớn tới đối với Long Tức và cả bên bộ đội đặc chủng. Ông từ chức thì không sao nhưng nếu như vẫn còn đương chức sẽ có một ý nghĩa rất đặc biệt. Đây là chuyện rất nhiều người thật sự không muốn nhìn thấy.
Không cho quay về cũng không thể lên tiếng. Sao, phản đối? Dùng lý do gì để phản đối?
Hơn nữa cho dù có lý do phản đối cũng không thể nói ra. Long Vương bị tấn công, chuyện lớn này có muốn dấu diếm cũng không được. Nhất định đám Long tử, Long tôn đã biết rồi, vô số ánh mắt đang chăm chú quan sát động tĩnh này.
Quân Sư xuất hiện "thỉnh lệnh" liệu có phải là tiên phong của những người đó hay không? Nếu như không thể an ủi tâm trạng của Long Thiên Trượng và những người đó thì sẽ gây đại họa.
Uông Hồng Thanh thầm cười gượng. Mấy lão hồ ly này, tới thời điểm quan trọng lại giả câm giả điếc.
- Lão Vương, ông nói mấy câu đi.
Uông Hồng Thanh bắt đầu điểm tướng.
Khi trước mặt người khác, Vương Nê Hầu rất uy nghiêm, không như một tiểu lão đầu tinh nghịch khi ở cùng với Vương Cửu Cửu.
Vương Nê Hầu nhìn xung quanh nói:
- Xảy ra chuyện này đối với Thiên Trượng, tôi cảm thấy cực kỳ đau lòng. Quân nhân ưu tú nhất của đất nước chúng ta sao lại xảy ra chuyện như này? Chuyện này cũng là hồi chuông cảnh báo chúng ta rằng chiến sĩ là tài sản quý giá nhất của đất nước. Mặc dù bọn họ già, bị thương, tàn phế, nhưng bọn họ vẫn là tài sản quý giá nhất. Nhất định chúng ta phải coi trọng hơn việc bảo vệ an toàn và cuộc sống hàng ngày của bọn họ. Lần này Long Thiên Trượng không sao nếu như còn có lần sau thì sao? Cho nên tôi đề nghị phải an bài thỏa đáng điều kiện của Thiên Trượng.
Vương Nê Hầu bình tĩnh nhìn Uông Hồng Thanh nói:
- Quay trở về Long Tức không phải là không được. Long Tức là nơi tương đối an toàn. Tôi đồng ý. Thế nhưng tôi cũng ủng hộ nếu như quân bộ có cách bố trí khác.
Mặc dù Vương Nê Hầu xuất thân quân nhân nhưng là người sống lâu, hiển nhiên đã thành tinh. Sao ông có thể không hiểu suy nghĩ của các vị đang ngồi đây?
Mặc dù bọn họ rất tức giận với chuyện hôm nay nhưng lại không muốn đưa Long Vương quay về. Cho dù là Uông Hồng Thanh thì cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Ông là ông của Vương Cửu Cửu, là ông của Tần Lạc. Ông đã rất cố gắng bày tỏ thái độ nghiêng về Long Vương. Thế nhưng ông không thể làm quá mức nói như vậy thì chẳng khác nào đắc tội vơi lão Uông và mấy ông già kia. Đây không phải là điều một chính trị gia lão luyện nên làm.
Uông Hồng Thanh không bày tỏ thái độ, ông chỉ gật đầu nói:
- Lão Trịnh, ý kiến của ông?
- Tôi có ý kiến giống lão Vương.
Một ông già dáng người mập lùn cười ha hả nói:
- Thế nhưng bên viện dưỡng lão Thạch Đình cũng rất tốt, là một nơi dưỡng bệnh rất tốt.
Câu trước chỉ là nói nhảm, câu sau mới chính là thái độ của ông ta.
- Lão Trương, ông thì sao?
- Thạch Đình không sai.
Lão Trương nói rất chậm chạp, mỗi một từ đều được suy đi tính lại.
- Hoàn cảnh không sai, có thể bảo đảm an toàn.
Ngoại trừ Vương Nê Hầu có thái độ mập mờ, những người còn lại đều không muốn Long Vương quay về.
Mất bao nhiêu công sức mới đẩy được ngọn núi lớn này ra ngoài, sao bây giờ có thể mời ông ta quay về?
Sắc mặt Long Vương lạnh lùng, thờ ơ, bất động, chỉ có ngón tay ông đang gõ nhịp.
Tần Lạc đứng sau Long Vương, hắn nhìn thấy ngón tay của ông càng gõ càng nhanh, hơn nữa điệu bộ càng lúc càng cứng đờ. Tần Lạc biết Long Vương đang nổi giận.
Lúc này tuyệt đối không thể để Long Vương nổi giận nếu không sẽ chắp tay dâng cục diện tốt đẹp này lên người ta mất.
Tần Lạc đi tới, hắn cung kính cúi đầu trước các vị đang ngồi, cười nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi có một đề nghị, không biết có thể nói không?