Đợi sau khi những người ngoài rời đi hết, trong phòng chỉ còn mấy người Quân Sư, Tần Lạc thuộc trực hệ Long Vương và Văn Nhân Mục Nguyệt, được coi như "bán hệ", gương mặt ai nấy đều hiện rõ sự vui mừng.
Long Vương vì bị tập kích mà có thể quay về Long Tức, coi như là nhân họa đắc phúc.
- Tiểu tử này...!
Long Vương nhìn Tần Lạc cười ha hả nói.
- Chiêu lấy thoái mà tiến rất hay.
- Đó là vì sư phụ bị oan ức.
Tần Lạc nói.
- Bọn họ muốn ai ủi người nhưng lại không muốn trả một cái giá lớn. Nếu như không thể đồng ý, dứt khoát không cần nói nữa.
- Đúng vậy.
Long Vương nói.
- Bọn họ không hy vọng ta quay về.
- Chúng tôi thì hy vọng ngài quay về.
Quân Sư nói.
- Long Vương ở Long Tức mới chính là Long Tức hùng mạnh nhất.
Thật ra chức vụ đội trưởng Long Tức của Quân Sư đã bị Phó Phong Tuyết hủy bỏ, thế nhưng công văn bổ nhiệm đội trưởng mới chưa có, cô vẫn là đội trưởng Long Tức trên danh nghĩa. Có lẽ trên quân bộ cũng lo lắng, thường xuyên thay đổi chỉ huy của Long Tức sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của các thành viên. Dù gì đi nữa Hoàng Thiên Trọng nằm quyền chưa đầy ba tháng đã mất chức, Quân Sư kế nhiệm chưa đầy một ngày cũng mất chức. Đây là đơn vị mũi đao nhọn của bộ đội đặc chủng Trung Quốc chứ không phải nơi trẻ con vui đùa.
- Ngày mai ta sẽ quay về.
Long Vương nói. Cần phải nhanh chóng hành động, biến thành sự thật để đề phòng mấy ông già có hành động ngăn cản. Long Vương quay sang nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đang ngồi yên, cười nói:
- Mục Nguyệt, trong khoảng thời gian vừa qua đã làm phiền cô nhiều.
- Đây là vinh hạnh của cháu.
Văn Nhân Mục Nguyệt không dùng thân phận của Văn Nhân gia mà dùng danh nghĩa cá nhân để nói về tình nghĩa này.
Long Vương cực kỳ hài lòng với thái độ của Văn Nhân Mục Nguyệt. Ông vì có nguyên nhân Tần Lạc nên mới vào ở trong viện dưỡng lão gia tộc Văn Nhân. Nếu như muốn cám ơn, ông nhất định phải cám ơn Văn Nhân Mục Nguyệt. Nếu như chuyện này lẫn lộn vào lợi ích gia tộc, chuyện sẽ không còn đơn thuần nữa.
Long Vương nhìn trời bên ngoài, nói:
- Trời sắp sáng rồi. Mọi người đi ngủ đi. Quần áo Tần Lạc ướt, hãy nhanh chóng về nhà thay quần áo. Thanh niên phải chú ý bảo vệ sức khỏe của mình.
- Cha nuôi, con muốn ở lại với cha.
Ly nói. Khi nhận được tin Long Vương bị tấn công, Ly cực kỳ lo lắng. Bề ngoài Long Vương là cấp trên, sư phụ nhưng ông cũng là người thân của nàng. Mặc dù Long Vương trên danh nghĩa là cha nuôi của nàng nhưng nàng không biết cha mẹ ruột của mình, nàng chỉ biết mỗi Long Vương là cha của mình.
Trong khi đó Long Vương cũng coi nàng như con gái ruột. Tình cảm của hai người vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên xảy ra kiếp nạn này, đương nhiên Ly không yên tâm đi về.
Quân Sư và Đại Đầu không nói nhưng cũng không cần phải nói. Đương nhiên tuyệt đối bọn họ không đi.
Sát thủ trốn mất. Có ai biết hắn còn quay lại hay không?
Trước khi Long Vương chưa quay về Long Tức, bọn họ một ly không rời, kiên quyết bảo vệ ông.
Vì vậy người chính thức bị tiễn ra khỏi cửa chỉ có Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc.
Gió dừng, mưa ngừng, chỉ có mưa bụi bay đầy trời, mảnh như châm kim. Mây đen đầy trời đã tản mát. Lúc này chân trời phía đông xuất hiện mảng ánh sáng màu bạc.
Trong đất trời, không khí bồng bềnh, mùi bùn đất cộng thêm với hương thơm cây cỏ, hoa.
Không có ô, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đi song song với nhau trên con đường rải đá nhỏ uốn lượn.
Đám vệ sĩ đi phía sau, cẩn thận bảo vệ đôi nam nư trẻ tuổi như đang đi trong màn sương mù.
- Liệu có mang tới phiền phức cho em không?
Tần Lạc hỏi.
Bởi vì thân phận đặc thù của Long Vương, đón tiếp Long Vương có thể mang tới lợi ích cũng như những tổn hại nguy hiểm cho gia tộc Văn Nhân.
Long Vương tới, đối với gia tộc Văn Nhân mà nói có một dụng chính trị và sự ủng hộ của quân đội. Vào thời khắc nguy nan, Long Vương không lựa chọn một nơi nao khác mà lựa chọn viện dưỡng lão của gia tộc Văn Nhân làm chỗ ở cho mình, bản thân tin tức này truyền ra ngoài... Gia tộc Văn Nhân chính là bạn thân thiết của ta. Tốt nhất các người đừng có động vào nó.
Thế nhưng nếu như xảy ra chuyện gì đó, gia tộc Văn Nhân sẽ gánh chịu khiển trách và lửa giận tới từ khắp nơi. Văn Nhân Mục Nguyệt dốc hết công sức thúc đẩy việc này, có lẽ bên trong gia tộc của mình, nàng cũng gặp phải không ít áp lực.
- Không đủ để lo.
Văn Nhân Mục Nguyệt tự tin nói.
Ý tứ của câu nói này là sẽ có phiền phức nhưng nàng thật sự không để chúng trong lòng.
Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu nghênh đón những hạt mưa bụi. Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng trước làn gió lạnh đông cứng.
Hàng mi dài khẽ rung giống như chiếc quạt nhỏ đẹp đang mở rộng.
Một giọt vũ châu rơi vào chiếc quạt nhỏ, run rẩy, lay động, di chuyển sau đó lặng lẽ lướt đi trên mi mắt nàng.
Nước mưa ngấm vào da thịt, lạnh như băng.
Cạch...!
Bởi vì động tác ngửa đầu, cây châm cài đầu hình con bướm cua Văn Nhân Mục Nguyệt rơi xuống, mái tóc dài tung bay trong gió.
Tần Lạc khom người nhặt cái kẹp, Văn Nhân Mục Nguyệt giơ tay đỡ, Tần Lạc nói:
- Em sửa lại tóc, anh kẹp giúp em.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc một cái, nàng giơ hai tay vấn lại mái tóc, vấn một vòng trên đỉnh đầu.
Tần Lạc nhắm vào vị trí, ấn cái kẹp vào trong.
Hàm răng của cái kẹp đâm vào mái tóc, thân thể Văn Nhân Mục Nguyệt phát sinh rung động rất nhỏ.
Cả người tê dại, nội tâm rung động, có cảm giác ngứa ngáy tận xương tủy.
Tần Lạc không chú ý tới cảm giác khác thường của Văn Nhân Mục Nguyệt, sau khi xong việc, hắn ngắm nhín mái tóc của Văn Nhân Mục Nguyệt, nói:
- Tay nghề của anh cũng không tệ lắm, đúng không?
- Em không nghĩ thế.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng quay đi tránh ánh mắt đánh giá của Tần Lạc. Trong khoảnh khắc này, nàng thoáng chột dạ. Đây chính là cảm giác nàng chưa từng biết tới khiến cho lòng nàng nảy sinh sự buồn bực vô cớ.
- Hì hì, quay về em cứ soi gương mà xem.
Tần Lạc cười nói. Hắn nhìn biệt thự xảy ra vụ nổ kia và hỏi:
- Có bị thương vong không?
- Không có.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
- Thế nhưng tất cả bảo vệ đều bị ong mật đốt bị thương, bây giờ còn đang cấp cứu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thật vậy sao?
Tần Lạc cau mày nói.
- Anh đi xem sao.
Dưới sự dẫn đường của Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Lạc đi tới bệnh viện nội bộ của viện dưỡng lão. Ông Tần Lạc là Tần Tranh và Đại Đầu phải làm phẫu thuật ở đây nên Tần Lạc tương đối quen thuộc nơi này.
Khi biết Văn Nhân Mục Nguyệt muốn tới thăm thuộc hạ của mình, chủ nhiệm bệnh viện Lâm Lôi đã sớm đứng ở đại sảnh.
Khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc đi tới, Lâm Lôi vội vàng đi tới đón, lên tiếng báo cáo:
- Văn Nhân tiểu thư, Tần tiên sinh, chúng tôi đã tiêm chất kháng độc vào người bọn họ, tình trạng của bọn họ đã ổn định. Không còn nguy hiểm tới tính mạng.
- Sao lại nghiêm trọng như vậy?
Tần Lạc hỏi.
- Tại sao trong đêm khuya lại có ong mật nhỉ?
- Không hiểu lắm.
Lâm Lôi nói.
- Thế nhưng chúng tôi tìm thấy thi thể ong mật trên thân thể người bị thương, hơn nữa còn chuyển vật phẩm cho các chuyên gia động vật. Các chuyên gia đã xác nhận: đây là ong ăn thịt người tới từ vùng sông Amazon. Loại ong này có độc tính cực kỳ mạnh, bản tính cực kỳ hung hãn hơn nữa chúng còn kết thành bầy đàn, thích tấn công theo bầy đàn. Nếu như chúng đồng thời nhắm vào một mục tiêu, cho dù có trọng lượng thân thể như một con voi cũng sẽ tử vong trong vòng mười phút.
- Lợi hại như vậy sao?
Tần Lạc kinh hãi kêu lên.
- Vậy tại sao chúng lại không đồng thới tấn công một mục tiêu?
- Tôi đã hỏi qua vấn đề này. Các chuyên gia động vật cũng rất khó hiểu.
Lâm Lôi nói.
- Có thể khi đó trời quá tối, mục tiêu lại có nhiều người, chúng chỉ có thể chia ra hành động... điều chúng tôi nghi ngờ là loài ong này sinh trưởng ở vùng sông Amazon, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?
Tần Lạc cười nói:
- Nhất định là sát thủ mang tới. Hắn vào trong Cẩm Lý bao vây tầng tầng lớp lớp nên đương nhiên phải chuẩn bị đường lui cho mình.
Trong khi nói chuyện, mọi người đi tới phòng bệnh của các bảo vệ.
Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào trong, nhìn thấy đám bảo vệ nằm trên giường mặt mũi bầm dập, có người hai mắt sưng vù, có người gương mặt trở nên còn to hơn cả cái mông. Có người bị đốt vào tay, vào chân, trong đó có một người xui xẻo nhất lạ hạ bộ bị quấn băng gạc. Tần Lạc thầm cầu khẩn cho đệ đệ của anh ta an toàn... chỉ cần nơi nào bị ong mật đốt, nơi đó lập tức tím bầm, sưng vù. Mặc dù bọn họ đã được tiêm chất kháng độc nhưng cũng chỉ có tác dụng giải độc, không thể làm tiêu tan chỗ sưng của bọn họ.
- Đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với bệnh nhiễm độc. Trước đó chúng tôi không có kinh nghiệm chữa trị.
Lâm Lôi nhìn Tần Lạc năn nỉ:
- Xin mời Tần tiên sinh giúp chúng tôi chẩn đoán cũng là để giúp mọi người chúng tôi yên tâm.
Lâm Lôi biết chất kháng độc đó có thể tiêu trừ nọc ong độc trong cơ thể của các bảo vệ. Ông ta nói vậy cũng chỉ muốn khẳng định sự chuyên nghiệp và quyền uy của Tần Lạc trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt mà thôi. Lâm Lôi đoán Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt có quan hệ không tầm thường. Lâm Lôi biết chỉ cần giành được tình cảm của vị "chuẩn phò mã" này, ông ta có thể bảo đảm được vị trí của mình.
Đương nhiên, Tần Lạc không từ chối ý tốt này của Lâm Lôi. Hắn đi tới nắm lấy cổ tay của một người. Sau khi bắt mạch xong, Tần Lạc nói:
- Có thể sử dụng thuốc kháng độc cùng với thuốc bôi. Cơ thể bọn họ không còn gì nguy hiểm, nghỉ ngơi một ngày là ổn.
- Cảm ơn Tần tiên sinh.
Lâm Lôi cảm kích nói.
Khi từ phòng bệnh ra, Tần Lạc nói:
- Anh về trước, nghỉ ngơi một lát rồi lại tới.
- Không cần phải phiền phức vậy.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
- Em có chỗ ở gần đây.
- Nhưng anh không có.
Tần Lạc nói.