Tần Lạc giống như một con dã thú bị chọc giận, hắn túm ngực áo Jesus gầm lên:
- Rốt cuộc hai người đã làm gì vậy? Hai người đưa cô ấy đi đâu? Tôi cho anh bảo vệ cô ấy chứ không phải để cho anh mang cô ấy ra làm mồi nhử.
Jesus không kịp né tránh nên bị Tần Lạc túm được, gã thầm hối hận đã không lên tầng trên ngủ. Jesus cười nói:
- Quả thật tôi đã nghĩ như vậy nhưng Lâm tiểu thư nói cô ấy muốn làm như vậy.
- Sau đó anh đã đồng ý sao?
Nếu như ánh mắt Tần Lạc có thể giết người, Jesus đã chết mười mấy lần rồi.
- Tại sao anh không gọi điện thoại cho tôi trước? Tại sao không nói với tôi một tiếng mà đã quyết định?
- Không phải là quyết định của tôi.
Jesus oan ức nói.
- Vậy là quyết định của ai?
- …..
Jesus không dám nói. Sau khi gã nhìn thấy ông già kia giết người như cắt cỏ, cảnh tượng cực kỳ khủng bố đó, tự nhiên trong lòng gã nảy sinh sự sùng bái, đương nhiên cả sự sợ hãi. Gã, một sát thủ xếp hạng hai mươi thế giới nhưng quả thực chẳng là gì khi so với ông, thậm chí còn không xứng xách giày cho người ta. Lúc này Jesus đã biết thế nào là "Cuồng nhân Karl", cái gì là "Lão binh ma quỷ", cái gì là "Ma ăn thịt người", tất cả những danh tiếng lẫy lừng này chỉ là những người bình thường khi đứng bên cạnh ông già này.
Bạn đã từng nhìn thấy một người có thể phá hủy cả một trụ sở chưa?
Bạn đã từng nhìn thấy người nào chỉ trong một ngày đã giết cả trăm người chưa?
Bạn đã từng nhìn thấy một kiếm chém bay một loạt đầu lâu chưa?
Bạn đã từng gặp, nhìn thấy, bạn đã từng chứng kiến cảnh mấy trăm người đuổi theo một người nhưng không một ai tiến tới gần chưa?
- Rốt cuộc là ai?
Tần Lạc chỉ hận không thể vung quyền đánh một trận.
- Anh biết.
Jesus giảo hoạt nói. Dù sao đi nữa người biết kế hoạch này cũng chỉ có mấy người, ngay cả Ly cũng không biết gì. Ngoại trừ Jesus gã ra, chỉ còn ông già kia biết … chẳng lẽ Tần Lạc không đoán ra sao?
- Tôi không biết.
Cơ mặt Tần Lạc co rúm lại, hắn hung tợn nói.
- Sao có thể như vậy?
Jesus vạch trần sự thật.
- Người xông vào động ma chỉ có hai. Người đưa ra quyết định không phải là tôi.
- Dựa vào cái gì mà anh nói đó không phải là anh?
Tần Lạc cắt ngang câu nói của Jesus.
- Anh không phải là anh thì không phải là anh sao? Vì sao tôi phải tin tưởng anh?
- ….
Jesus há to miệng, hình như gã đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó.
- Bị tôi đoán đúng sao? Chính là anh đã quyết định, đúng không? Anh đúng là đồ cầm thú, anh là đồ ngu ngốc. Anh là tên khốn nạn … sao anh có thể đồng ý với yêu cầu của cô ấy? Sao anh có thể dùng cô ấy làm mồi nhử? Anh có biết là cô ấy không biết công phu không? Anh có biết cô ấy không có năng lực tự bảo vệ mình không? Anh có biết cô ấy quan trọng thế nào với tôi không hả? Anh có biết tôi chỉ muốn cho anh một trận no đòn không?
- Tôi biết.
Jesus chân thành gật đầu. Gã vỗ bả vai Tần Lạc nói.
- Tần, tôi có thể hiểu được tâm tình của anh.
- Anh còn mặt mũi an ủi tôi sao?
Tần Lạc giống như một con thỏ bị đốt đuôi nhảy lên cao vài mét.
- Anh đã bán đứng tôi, anh còn mặt mũi nào nói hiểu tâm trạng tôi sao? Anh là vệ sĩ của tôi, đích thân tôi đã mời anh tới … tại sao anh khi không được tôi cho phép đã có một quyết định ngu ngốc tới như vậy hả?
- Tần, anh muốn nói gì thì cứ nói ra. Anh muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi.
Jesus nói:
- Hãy cứ coi tôi như ông ta là được.
- …..
Tần Lạc uất nghẹn. Sắc mặt hắn đỏ rồi chuyển sang tím, tím rồi lại đen.
- Thật ra người anh muốn mắng chính là ông ấy, đúng không? Thật ra anh muốn mắng ông ấy chính là cầm thú, ngu ngốc, khốn nạn, phải không?
Jesus đồng cảm ôm vai Tần Lạc, nói:
- Nhưng anh không dám đi, đúng vậy không?
- …..
Tần Lạc vung tay nện một quyền vào bụng Jesus rồi cuống cuồng chạy đi.
Jesus này đúng là một tên Vương Bát Đản, tới Trung Quốc lâu như vậy mà còn không học được cáhc nói chuyện phức tạp chính khúc ngoặt, mười tám khúc cong của người Trung Quốc sao? Có ai vạch trần trực tiếp trước mặt người khác như anh ta không? Có ai trắng trợn vỗ mặt như anh ta không?
Chén trà nhỏ, trong chén là trà cực phẩm.
Màu xanh, hương thơm ngát, vị thuần, hình đẹp.
Chồi non bập bềnh trong nước sôi nóng bỏng, người đàn ông áo bào xanh ngồi nhập định nhu một lão tăng bỏ qua mọi vật.
Chòm râu phóng khoáng, gương mặt tuấn mỹ.
Ánh mắt ông mờ ảo hư vô như đang tự hỏi chân lý cuộc đời hay như đang suy tưởng những năm tháng đã qua, một số người đã gặp một vài việc đã làm, những con đường đã đi qua hay những bài hát đã nghe …
Tần Lạc chỉ muốn lấy điện thoại chụp cảnh Phó Phong Tuyết đang làm bộ ra vẻ ta đây rồi quăng lên mạng, nói không chừng sẽ khơi lên một trào lưu giả cổ. Những cô gái, những phụ nữ hoài cổ nhất định sẽ nảy sinh lòng yêu mến với bức ảnh mang gương mặt đầy đam mê của ông ấy …
- Mình không thể làm những chuyện như vậy.
Tần Lạc thầm nghĩ.
- Không thể
Tần Lạc đi tới ngồi xuống trước mặt Phó Phong Tuyết, nói:
- Ông hãy cho tôi một lời giải thích.
- Giải thích cái gì?
Phó Phong Tuyết liếc nhìn Tần Lạc rồi ông bưng chén trà trước mặt lên nhấm nháp.
- Tại sao lại thực hiện kế hoạch đó.
Tần Lạc hỏi.
- Tại sao lại không thể chấp hành kế hoạch đó?
Phó Phong Tuyết hỏi ngược lại.
- …..
Tần Lạc lấy chén tự rót cho mình một chén trà và nói:
- Chẳng lẽ ông không biết làm vậy rất nguy hiểm sao? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Biết.
- Biết sao ông còn làm vậy?
- Bởi vì ta là quân nhân.
Phó Phong Tuyết trả lời.
- Là quân nhân thì có thể mạo hiểm sao?
Phó Phong Tuyết không trả lờ câu hỏi ngu ngốc của Tần Lạc. Ông biết hắn định hỏi điều gì nhưng vì hắn xấu hổ nên không dám hỏi thẳng mà thôi.
Hắn không hỏi, đương nhiên Phó Phong Tuyết không trả lời.
- Không thể chủ động nói ra khiến hắn có cơ hội công kích mình. Bản thân mình không phải kẻ ngu.
Sau khi uống trà, Tần Lạc nói:
- Bây giờ Hoán Khê vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
- Cô ấy rất ư tú.
Phó Phong Tuyết nói.
Cuố cùng Tần Lạc đã tìm được cơ hội nổi giông tố. Hắn tức giận nói:
- Tôi không cần cô ấy ưu tú, tôi chỉ cần cô ấy còn sống.
- Cô ấy muốn bản thân mình ưu tú.
Phó Phong Tuyết bình tĩnh nói, giống như ông không nhận ra sự tức giận của Tần Lạc.
- Tại sao ông lại đồng ý với đề nghị của cô ấy? Tại sao ông lại cho cô ấy đi làm mồi nhử? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Nếu ông tới chậm thì sao? Nếu ông không thể cứu thoát cô ấy thì sao?
- Chuyện đó không thể xảy ra.
Phó Phong Tuyết nói.
- Nếu xảy ra thì sao?
- Sẽ không xảy ra.
- …..
Khi nhìn vẻ mặt như "chuyện sẽ như thế" của Phó Phong Tuyết, Tần Lạc chỉ muốn vung quyền đánh vào mặt ông.
Phó Phong Tuyết liếc nhìn Tần Lạc nói:
- Cậu cảm thấy làm vậy là sai sao?
- Đương nhiên là không đúng.
Tần Lạc nói.
- Vậy phải cần làm thế nào?
- Cho dù muốn tìm hiểu thực hư của bọn họ, muốn giăng một mẻ lưới bắt hết cũng có thể thực hiện biện pháp khác.
Tần Lạc chột dạ nói. Hắn biết Lâm Hoán Khê không làm sai, Phó Phong Tuyết không quyết định sai. Lâm Hoán Khê và chính hắn là hai mồi nhử đầy giá trị thế nhưng vì thân phận của mình, hắn tuyệt đối không thể ra ngoài vì vậy Lâm Hoán Khê trở thành đối tượng duy nhất bị tổ chức kia coi trọng và quan tâm.
Thế nhưng xét từ góc độ tình cảm, Tần Lạc tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hắn không thể chấp nhận hành động mạo hiểm này của Lâm Hoán Khê, hắn không chấp nhận việc nàng tự quyết định đưa mình vào động ma hơn nữa nàng làm vậy chỉ hoàn toàn là vì hắn.
Trách nhiệm này quá nặng, nặng tới mức Tần Lạc cảm thấy khó có thể chấp nhận.
- Cần phải bao lâu?
Phó Phong Tuyết hỏi.
- Một năm, ba năm hay là mười năm? Ngay cả đối thủ của mình là ai mà cậu cũng không biết, sao cậu có thể tìm ra căn cứ của chúng? Khi không tìm được chúng, để mặc cho chúng tự do tấn công … cậu có thể nhẫn nhịn được nhưng ta thì không.
- Cậu cảm thấy cô ấy không thích hợp, vậy cậu nghĩ ai nên đi mạo hiểm: Ly, Đại Đầu, Jesus hay là cô bé con biết hạ độc kia?
Tại sao phải là bọn họ?
- …..
- Cậu cảm thấy bọn họ thân thủ tốt hơn nên mới đồng ý để bọn họ gánh trách nhiệm. Bọn cũng là người, cũng sẽ phải chết … người sống không giống nhau còn người chết đều giống nhau.
- …..
- Còn nữa. Ta là quân nhân. Mục đích của ta là chiến thắng … còn về chuyện ai là làm bia đỡ đạn … trong mắt ta như nhau mà thôi.
Phó Phong Tuyết nói.
- Hơn nữa kết quả lần này không tệ.
- …..
- Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?
Tần Lạc nuốt nước bọt hỏi:
- Sao hôm nay ông nói nhảm nhiều vậy?
- … biến.
Phó Phong Tuyết nói.
Đợi khi Tần Lạc bỏ chạy xa, Phó Phong Tuyết cúi đầu thổi lá trà lơ lững trong chén.
- May là không có chuyện gì nếu không tiểu tử này nhất định liều mạng với mình … ít nhất hắn cũng hắt nước trà vào mình.