Trong gian phòng trống trải đang có hai chiếc bàn dài xếp song song. Mặt bàn được phủ vãi trắng xóa, trên mỗi cái bàn có một người nằm nhưng đó là người chết.
Một người dáng thấp bé, chỗ cổ họng có dấu vết khâu lại. Một người khác khổ người cao lớn hơn một ít, chỉ là lúc này cơ thể hắn đã hoàn toàn biến dạng, hoặc là thiếu khuyết một nửa cánh tay, mười ngón chân. Tóm lại là trên người thiếu khuyết vô số da thịt và bộ phận, có thể dùng hình ảnh vừa bị bom oanh tạc để hình dung.
Một mục sư mặc trang phục màu đen đang đứng giữa hai cái bàn lớn, hai tay hắn cầm một bản Thánh kinh đặt ở cạnh đầu bọn họ, hai mắt nhắm lại lẩm bẩm nói:
- Lạy chúa dạy bảo bằng hữu của ta, tại lúc mềm yếu có thể kiên cường bất khuất; tại lúc e ngại có thể dũng cảm tự cao; thành thật trong lúc thất bại, không chút tức giận; tại lúc thắng lợi vẫn có thể bảo trì khiêm tốn ôn hòa. Chúa ơi, mặc dù bọn họ chết rồi nhưng cũng xin người cho bọn họ được hưởng thụ cực lạc. Nếu như ngài có thể làm được hết thảy điều này, bọn họ sẽ là người hầu thành tín nhất của ngài.
Mục sư dám cò kè mặc cả cùng Thượng Đế thật đúng là hiếm thấy, ít nhất dũng khí của hắn cũng đủ làm cho người ta khâm phục.
Sau lưng gã mục sư này có một nữ nhân tóc vàng mặc áo da màu đen cùng một nam nhân gãy một tay, dáng vẻ đờ đẫn đang đứng nhìn.
Bọn hắn trầm mặc, yên tĩnh đứng đấy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hai gã đồng bạn đã từng là chiến hữu của mình.
Bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, đây là cách xưng hô quang vinh cỡ nào ah thế nhưng điều này hiện tại lại mang đến cho bọn hắn sự sỉ nhục khó chịu nổi.
Quái thú chết trận, Kim Đồng chết trận, Quỷ Ảnh bị chém đứt một đầu cánh tay, ngực bị đâm thủng, mà ngay cả Bá Tước kẻ được xưng là Hoàng Đế đệ nhị cũng bị người ta gọt sạch đầu. Chiến tích như vậy thật sự là làm cho không người nào có thể ngẩng mặt lên được.
Mục sư sau khi cầu kinh xong thì quay lại nhìn hai người sau lưng nói:
- Thượng Đế sẽ tiếp nhận bọn họ. Bọn họ là người ưu tú như thế. Thượng Đế cũng cần phải có thủ hạ chứ?
- Mày nói nhảm nhiều quá.
Quỷ Ảnh mặt không biểu tình nói.
- Mày không phải là mục sư sao? Mày tin phụng Thượng Đế cùng Quang Minh? Mày cho rằng thần không gì không làm được hơn nữa lại vĩnh sinh ư? Vậy mày cầu xin họ cho hai gã này phục sinh đi a.
- Mày coi đây là trò chơi WOW hay sao.
Mục sư sắc mặt không vui nói:
- Thượng Đế nguyện ý tiếp nhận bọn hắn cũng đã là không tệ rồi. Bọn hắn khi còn sống cũng chưa cầu nguyện bao giờ.
- Mày thì sao? Mày cũng nên cầu xin Thượng Đế tiếp nhận mày đi? Cho tới bây giờ mày cũng chưa làm được chuyện gì tốt đẹp.
- Giết người là vì cứu người.
Mục sư nói:
- Làm thế nào để phân biệt rõ ai là tín đồ trung thành nhất là chuyện của Thượng Đế. Quan hệ gì đến bọn mày?
- Hai đứa chúng mày ầm ĩ quá.
Ngọc Nữ lạnh giọng quát.
- Cút ra ngoài.
- Tại sao tao phải cút ra ngoài? Mày không phải là Thượng Đế cũng không phải là Hoàng Đế, tao tại sao phải nghe lời mày?
Mục sư miệng cười phi thường nham hiểm nói:
- Ca ca ngươi đã chết thì quan hệ gì tới chúng ta? Thút thít nỉ non là chuyện của ngươi, cười nói là chuyện của bọn tao.
- Mục sư, câm cái miệng thúi của mày lại.
Quỷ Ảnh cũng rất không bình tĩnh. Hắn biết Ngọc Nữ rõ đau lòng vì ca ca đã chết. Bọn họ là song bào thai huynh muội, từ nhỏ đến lớn đều ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chia lìa. Không nghĩ tới, lần này lại chia ly vĩnh viễn.
Trong mắt người ngoài, việc bọn hắn giết người uống máu là chuyện rất bình thường thế nhưng bọn hắn cũng là người, là nhân loại có cảm tình, cũng bởi vì vui vẻ mà hoan hô, cũng bởi vì đau xót mà rơi nước mắt.
- Kẻ tàn tật, mày muốn đánh nhau phải không?
Mục sư không khách khí nói.
- Mày …
Quỷ Ảnh bị chọc giận, muốn dùng cánh tay còn lại kia nện dẹp đầu hắn thì bị Ngọc Nữ giữ lại.
Quỷ Ảnh nghi hoặc nhìn mặt Ngọc Nữ, nhìn thấy ánh mắt của ả nhấp nháy về phía sau thì lập tức mẫn cảm quay đầu lại. Lập tức hắn nhìn thấy nam nhân kia đứng ở cửa.
Đó là một nam nhân cực kỳ anh tuấn, ngũ quan hài hòa, tóc đỏ cắt ngắn, trên người mặc bộ âu phục màu trắng không một nếp nhăn. Không biết hắn xuất hiện lúc nào nhưng cũng không thấy có ý tứ đi vào.
Hắn dùng một cái khăn lụa màu trắng che mũi cùng miệng, vẻ mặt chán ghét nhìn hai cổ thi thể trên bàn mà hỏi:
- Bọn hắn đều chết hết rồi à?
- Đúng vậy.
Mục sư hồi đáp. Tuy nhiên trong lòng hắn cảm thấy hỏi câu này có vẻ rất ngu ngốc.
- Đã cầu nguyện rồi hả?
Nam nhân lần nữa hỏi.
- Đúng vậy.
Mục sư nói. Bát đại chiến tướng của Hoàng Đế trước mặt nam nhân thậm chí ngay cả lớn tiếng thở dốc cũng không dám.
- Vậy thì hỏa táng đi a.
Nam nhân nói xong liền xoay người rời đi.
- Đúng vậy. Điện hạ.
Mục sư khom người đáp ứng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngọc Nữ hầm hầm nhìn gã mục sư một cái rồi bước nhanh đi theo sau nam nhân áo trắng kia.
Mãi đến khi đi tới trong đại sảnh, nam nhân áo trắng mới bỏ cái khăn lụa xuống, ném cho người hầu bên cạnh, ngay lập tức có người bưng chậu nước ấm tới cho hắn rửa tay.
Nam nhân này sau khi rửa tay lại thay đổi một đôi giày da sạch sẽ rồi mới quay lại nhìn đám Quỷ Ảnh nói:
- Cởi quần áo trên người mày ra.
Quỷ Ảnh không dám phản bác lập tức nghe theo. Sau khi cởi bộ âu phục màu đen và áo sơ mi màu trắng ra thì trên người hắn lộ ra một đám băng bông quấn chặt lấy thân thể.
- Tháo cả băng gạt nữa.
Nam nhân áo trắng nói.
Quỷ Ảnh lần nữa nghe theo, lần lượt tháo băng gạt trên cánh tay ra. Cũng may là miệng vết thương kia đã được bôi một loại thuốc đặc hiệu nên đã khép miệng và việc tháo băng gạt cũng không là hắn chảy máu quá nhiều.
Nam nhân áo trắng đi tới, hắn chăm chú nhìn chỗ xương bả vai tay bị cụt của Quỷ Ảnh mà nói:
- Một kiếm thật nhanh.
Rồi cười tán thưởng.
- Vết thương này thật đẹp.
- ……
Quỷ Ảnh kém tí nữa là ngã ngửa ra. Me nó, mình mất cánh tay, không an ủi người ta vài câu thì thôi lại còn tán thưởng kiếm của người khác nhanh, khen vết thương này đẹp, nhanh cái mẹ của mày ah, đẹp cái ông mày a.
Cũng may là nam nhân này cũng không muốn nhìn lâu, hắn phất phất tay về sau rồi nói:
- Băng lại đi mà ra kia băng, đừng để chảy máu làm ô ếu thảm của tao.
Nam nhân này ngồi ở bên trên chiếc ghế da màu trắng mềm mại suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tao muốn gặp hắn và mời hắn ăn bữa cơm. Bọn mày nói xem khách sạn Hoa Hạ nào làm đồ ăn ngon hơn a?
………………..
Tần Lạc không chỉ phải trị liệu cho Lâm Hoán Khê, cho Ly và Hồng Phu mà mỗi ngày còn phải đi thăm Marie phu nhân để xem xét tình huống của bà ta. Vương Dưỡng Tâm từ sau khi lấy được phương thuốc của Tần Lạc rồi thì mỗi ngày đều sai hai vị lão sư Cố Bách Hiền cùng Lý Tử Nhân chăm chú nấu thuốc.
Hàng ngày, sau khi nấu thuốc xong Vương Dưỡng Tâm lại đích thân đưa qua cho Marie phu nhân uống, tuyệt không mượn tay người khác.
Jackson cũng đem một gói thuốc này đi đến Phòng nghiên cứu làm xét nghiệm, kết quả xét nghiệm cho thấy thuốc này cũng không có thành phần nào có hại đối với người thì hắn mới yên tâm. Đều là thuốc bổ cả, làm sao có thể có hại với con người được?
Vì bảo hộ Lâm Tử, Lâm Hoán Khê một mực lâm vào tình trạng "hôn mê bất tỉnh". Ngoại trừ bên trong đội ra thì ngoại giới căn bản là không ai biết được tình huống hiện tại của cô. Hơn nữa cô không xuống dưới lầu, cũng không ra khỏi cửa, cả ngày đều trốn trong phòng ngủ. Bởi như vậy nên vị hôn phu Tần Lạc này cũng chỉ đành chui vào phòng làm bạn.
Hôm nay cũng vậy, Tần Lạc đang ngồi ở đầu giường gọt táo cho Lâm Hoán Khê thì chợt có tiếng đập cửa. Tần Lạc đem quả táo đang gọt ném cho Lâm Hoán Khê rồi cười nói:
- Để anh ra xem.
Hắn vừa mở cửa thì thấy Đại Đầu đứng ở bên ngoài.
- Có việc gì không?
Tần Lạc hỏi. Nếu như không có việc gì thì Đại Đầu sẽ không tìm hắn. Đại Đầu gật đầu, mặt lộ ra vẻ quái dị.
Tần Lạc đóng cửa phòng đi ra rồi nhỏ giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Có người đưa tới một bao đồ vật.
Đại đầu nói.
- Cái gì vậy?
- ….. chính anh nên đi xem.
Đại Đầu không biết là nên phải biểu đạt như thế nào nữa. Thấy vậy trong lòng Tần Lạc chợt trầm xuống và có cảm giác rất không ổn.
Lúc Tần Lạc đi xuống lầu vào phòng khách thì đã thấy Phó Phong Tuyết, Jesus, Ly và Hồng Phu và còn có bọn người Cố Bách Hiền, Lý Tử Nhân đang ngồi đó. Sắc mặt mọi người đều âm trầm nhìn chằm chằm vào một cái túi nhựa lớn trên mặt đất, giống như là thấy chuyện gì rất kinh khủng vậy.
- Làm sao vậy?
Tần Lạc đi tới hỏi.
Không có người nào trả lời nhưng tất cả mọi người đều lui về phía sau một bước, để hắn bước vào vị trí trung tâm.
Tần Lạc nhìn mặt Phó Phong Tuyết rồi kéo túi khóa ra. Hắn chỉ kịp nhìn liếc qua một cái rồi ngay lập tức kéo khóa lên.
Tàn nhẫn.
Huyết tinh.
Khủng bố.
- Ai đưa tới vậy?
Tần Lạc là người hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân với đủ loại bệnh tật, đủ loại vết thương mà cũng có cảm giác buồn nôn. Bọn hắn làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?
- Là do bưu chính chuyển tới.
Dại Đầu nói. Cái bao này là do hắn đứng ra ký nhận. Nếu là bưu kiện do Công ty đưa tới thì Tần Lạc muốn tìm hiểu nguồn gốc nơi gửi cũng rất khó khăn.
Chỉ là sau khi chứng kiến một thứ như vậy hắn làm sao có thể giải thích với Lâm Hoán Khê?
Làm sao để nói cho một nữ nhân vừa mới cảm nhận được một chút tình thương của mẹ là mụ mụ ngươi, bà ấy đang ở trong cái túi dưới lầu kia.
Cái này thật quá tàn nhẫn.
Đối với Lâm Hoán Khê tàn nhẫn.
Đối với hắn cũng rất tàn nhẫn.
- Cứ nói cho cô ấy biết đi.
Phó Phong Tuyết nói:
- Cô ấy rất cứng cỏi. Không có chuyện gì là không thể đối mặt.
Tần Lạc gật đầu đi ra, bước chân của hắn thật gian nan, mỗi bước nặng tựa nghìn cân.