Sau khi cho Marie phu nhân uống thuốc đông y xong, Tần Lạc lại ngồi xuống đầu giường bắt mạch.
Mạch tuy vẫn là mạch bác nhưng so với lần trước thì đã vững vàng hơn, màu da cũng đã hồng nhuận hơn một ít. Thoạt nhìn thuốc bổ đã được cơ thể của bà hấp thu và phát huy được công hiệu. Bất quá, so với trạng thái có thể giải phẫu được thì vẫn còn kém một chút khoảng cách.
- Tần Lạc tiên sinh, tóm lại thì cần bao nhiêu thời gian nữa?
Jackson thật đúng là có một chút sốt ruột rồi. Hắn không có khả năng một mực thủ hộ bên người mẫu thân chờ Tần Lạc chữa bệnh, hơn nữa nếu cứ để như vậy mà tiểu tử này cố tình kéo dài thành một năm hoặc nửa năm làm sao bây giờ?
- Tôi không biết.
Tần Lạc nói.
- Cậu sao lại nói không biết?
Jackson có chút bất thiện nói:
- Cậu là bác sĩ sao lại nói không biết?
- Ông đã gặp nhiều bác sĩ như vậy. Bọn họ có nói cho ông thời gian khôi phục không?
Tần Lạc hỏi lại. Hắn biết rõ Jackson đang suy nghĩ cái gì nên hắn sẽ không để cho hắn thực hiện được.
- Nhưng là…, bọn họ đều nói là bọn họ bất lực rồi.
Jackson nói. Ý hắn là nếu như ngươi trị không được thì cũng đừng có cưỡng cầu lấp liếm. Cứ thẳng thắn thừa nhận chính mình không chữa được thì mọi người vẫn là bằng hữu nha.
Tần Lạc híp mắt nhìn Jackson nói.
- Ông có phaỉ rất hi vọng tôi nói mình không chữa được hay không? Có phải ông rất hi vọng tôi ở trước mặt giới truyền thông thừa nhận mình trị liệu thất bại không?
Sau khi nghe Tiểu Linh phiên dịch xong, sắc mặt Jackson vẫn thản nhiên nói:
- Tần Lạc tiên sinh, thời gian của chúng ta đều rất quý giá, tôi chỉ hi vọng chúng ta đều phải đối mặt và thừa nhận sự thật.
- Sự thật là tình trạng của phu nhân Marie hiện tại ngày càng tốt.
Tần Lạc nói:
- Ông nhìn sắc mặt của bà, xem ánh mắt của bà và ông cũng có thể xử dụng dụng cũ kiểm tra đo lường các chỉ số cơ thể của phu nhân. So với trước kia thì bà đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Nếu như thật sự quan tâm tới bà thì mỗi ngày cần phải lưu ý đến chỉ số kiểm tra đo lường a?
Jackson lo lắng việc Tần Lạc sử dụng những vỏ rễ cây này đun nấu thành thứ thuốc màu đen dạng lỏng có thể làm hại đến thân thể mẫu thân cho nên đặc biệt thuê một nhóm bác sĩ hàng ngày tiến hành kiểm tra đo lường các thông số cơ thể mẹ hắn và làm thành báo cáo cho hắn.
Tần Lạc mặc dù chưa xem qua những cái báo cáo kia nhưng hắn biết rõ trạng thái thân thể Marie phu nhân càng ngày càng tốt hơn.
Jackson mỗi ngày đều xem qua các báo cáo nhưng cũng chính là sau khi xem xong những báo cáo kia thì trong lòng hắn lại bắt đầu sợ hãi.
Đây là giao dịch hạng nhất và cũng là một cái cọc để trao đổi. Nếu như Tần Lạc chữa khỏi bệnh cho mẫu thân hắn, như vậy thì giao dịch giữa hắn và người khác thất bại. Từ đó số phiếu bầu cũng giảm đi. Còn nếu như Tần Lạc trị không khỏi thì giao dịch kia thành công và hắn sẽ đạt được sự ủng hộ của mấy đại tập đoàn kia.
Những ngày này, Tần Lạc mỗi ngày sớm muộn gì đều cho mẫu thân hắn uống một chén thuốc đậm đặc đen như mực vậy. Sau khi uống thứ thuốc này thì thân thể mẫu thân hắn xác thực đã được cải thiện rất lớn. Điều này không khỏi làm cho người ta hoài nghi, nếu cứ như vậy thì nói không chừng mẫu thân hắn sẽ thực sự từ trên giường hảy xuống đi vào thị trấn mua hamburger, đó là thứ bà thích ăn nhất. Vì vậy, lòng tin của Jackson bắt đầu dao động, vì thế hắn muốn làm ra một chút phản kích.
Jackson không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà nhìn hắn nói:
- Tần Lạc tiên sinh, ta mời ngài tới là muốn ngài mau chóng trị liệu cho mẹ ta, khiến bà khôi phục. Tôi hi vọng ngài có thể thi triển công phu ngân châm thần kỳ kia, tực như lần trước trên TV vậy chứ không phải để ngài hàng ngày ở chỗ này lãng phí thời gian, từng ngày tra tấn Marie phu nhân, cho bà uống thứ thuốc mà chỉ nhìn đã khiến người ta muốn nôn mửa.
- Ông đánh giá thấp thuốc đông y như vậy sao?
Tần Lạc nhìn chằm chằm Jackson hỏi.
- Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Jackson nói:
- Chẳng lẽ mọi người không cho là như vậy sao?
- Mày thật sự là con Chó Điên. Vì thăng quan phát tài mà đem tính mạng mình ra làm giao dịch.
Tần Lạc chợt lớn tiếng quát ầm lên.
Tiểu Linh thoạt sững sờ, sau đó dưới "ánh mắt chỉ huy" của Tần Lạc mà đành phiên dịch những lời này lại. Nghe được những lời nhục mạ của Tần Lạc, cả nhà Jackson đều kinh ngạc nhìn hắn.
- Jackson, hắn đang nói cái gì thế?
- Thúc thúc, chúng ta đuổi gã gia hỏa vô lễ này đi a, hắn dám vũ nhục ngươi.
- Hắc, tiể tử, chúng ta đối với ngươi khách khí, nhưng cái này cũng không đại biểu là chúng ta dễ bị khi dễ như thế a, mày không tin tao có thể đánh vỡ đầu mày sao? Tao đang có một khẩu súng lục ổ quay ở đây.
Tiểu Linh không biết chuyện gì đang xảy ra, lại càng không rõ tại sao Tần Lạc lại đột nhiên nhục mạ phó tổng thống Mỹ như vậy. Cô là nhân viên chính phủ, trước khi đi nước ngoài, cô căn bản không có tư cách nói chuyện cùng cấp bậc quan viên như Jackson, vậy mà lúc này cô lại đang mắng chửi hắn. Mặc dù thật sự là Tần Lạc mắng thế nhưng dù sao lại từ chính miệng mình phiên dịch ra đó a.
Quá đã, quá kích thích a!
Tiểu Linh làm hết phận sự, đem những lời của người nhà Jackson phiên dịch cho Tần Lạc nghe. Tần Lạc nghe xong cười lạnh nói:
- Hắn hạ độc hại người nhà của các ngươi mà các ngươi vẫn còn thay hắn nói chuyện? Được rồi, các ngươi đã không tin thì tôi sẽ đem mọi hành động của hắn hỏa hỏa giảng giải cho các người nghe. Tôi không phải là ăn nói lung tung mà có chứng cớ hẳn hoi đấy.
- Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi.
Jackson bảo đám người nhà mình:
- Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Tần Lạc. Tôi nghĩ áp lực của hắn phi thường lớn a.
Đám người nhà tuy không cam lòng nhưng trong nhà Jackson phi thường có uy tín. Nghe hắn nói xong bọn họ đều lui ra kỏi gian phòng của Marie phu nhân.
Jackson tự tay đem cửa phòng đóng lại, sau đó nhìn chằm vào Tần Lạc quát hỏi:
- Cậu muốn làm gì? Nguồn truyện:
- Chính ông muốn làm gì?
Tần Lạc không chút nào né tránh nói.
- Tôi chỉ đưa ra nghi vấn của tôi, cậu chẳng lẽ muốn vi phạm hiệp ước, hủy hợp đồng sao?
- Jackson tiên sinh, ngài cần phải phi thường rõ ràng a. Chuyện lần này vốn là lần trao đổi thứ nhất, tôi mặc kệ ngài cùng người khác giao dịch cái gì nhưng nhất định phải cung cấp cho tôi một cơ hội trị liệu. Hơn nữa, ngài không có quyền đơn phương hủy bỏ hợp đồng. Nếu như tôi không lấy được đồ vật tôi muốn thì cũng không đến phiên ngài lấy được đâu. Thậm chí tôi sẽ không ngại đem hợp đồng này công bố chi tiết tỉ mỉ cho công chúng biết. Hơn nữa, tôi muốn xem ngài giải thích thế nào với người dân Mỹ về khoản tiền mua bảo hiểm lớn như vậy a?
- Cậu cho rằng như vậy là có thể uy hiếp được tôi sao?
Jackson khinh thường nói:
- Bảo hiểm là do một vị bằng hữu của tôi mua cho đấy, tiền sử dụng căn bản không phải là tiền của tôi. Người đó là con nuôi của mẹ tôi, hắn là triệu phú có háng trăm triệu đô la. Hắn có trách nhiệm và cũng muốn cống hiến. Tần Lạc tiên sinh, vì tránh cậu có thể nhân việc này làm ra chuyện gian lận nên những chuyện này tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Tình hình tài chính của tôi rất minh bạch, có thể vượt qua bất luận cuộc điều tra nào.
- Vậy sao?
Tần Lạc vừa cười vừa nói:
- Tôi biết rõ những chuyện này không thể ảnh hưởng tới ông nhưng có chuyện vẫn không bằng vô sự a? Những tài liệu này trong tay tôi có thể là vô dụng nhưng trong tay đối thủ cạnh tranh của ông thì lại không phải như vậy a?
- Cậu đang đùa với lửa đó biết không?
Trong mắt Jackson sát cơ chợt lóe lên.
- Biết rõ chứ.
Tần Lạc khẳng định gật đầu:
- Ông cũng thế cho nên, trước khi tôi chủ động tuyên bố thất bại thì ông cứ ngồi yên đó cho tôi.
Mưa to gió lớn, sấm sét vang dội như thể là Thượng Đế lão nhân gia đang phát tiết cơn giận, dùng sức gầm thét mà thể hiện cảm xúc bất mãn trong lòng mình.
Trong cơn mưa, chiếc xe gian nan hành tẩu, cần gạt nước hối hả qua lại thế nhưng mà cửa kính xe vẫn bị nước mưa phủ kín. Cũng may tài xế lái xe là Jesus nên Tần Lạc cũng không lo xe bị mất lái hoặc là bị người tông vào đuôi xe.
- Hoàng Đế thật đúng là biết chọn thời gian mời khách.
Tần Lạc bất mãn nói:
- Thời tiết như lúc này sướng nhất là trốn ở trong chăn ngủ.
- Nói không chừng hắn sớm xem qua dự báo thời tiết nên cố ý lựa chọn ngày hôm nay.
Jesus nói.
- Có câu nói gì đó - nguyệt hắc sát sát nhân dạ.
- Là "nguyệt hắc phong cao (đem về khuya) sát nhân dạ".
Tần Lạc vừa cười vừa nói.
- Cậu nói xem, ba chúng ta có thể chơi được Hoàng Đế hay không?
- Không thể.
Phó Phong Tuyết hồi đáp. Vị trung niên đại thúc lạnh lùng này từ sau khi lên xe vẫn trầm mặc ngồi ở hàng ghế sau không nói một câu nào. Mãi đến khi Tần Lạc hỏi vấn đề này thì hắn mới gọn gàng dứt khoát đáp lời.
- Vì sao?
Tần Lạc hỏi.
- Ông cho dù không phải là đối thủ của Hoàng Đế thì cũng sẽ không đơn giản bị thua chứ, đánh ngang tay cũng không được a? Hơn nữa có tôi cùng Jesus, hai viên mãnh tướng này gia nhập. Bị ba người vây công, hắn khẳng định phải chịu chút đau khổ chứ. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý thì nói không chừng thật sự có thể giết được hắn. Hoàng Đế mà chết rồi thì chúng ta tại nước Mỹ quá vô tư.
- Nếu như chỉ có một mình ta thì có bốn thành nắm chắc.
- Nếu có thêm Jesus thì có tới tám phần.
Tần Lạc nói:
- Hai chúng ta mỗi người có thể giúp ông thêm hai thành.
- Không, hiện tại chỉ còn hai thành mà thôi.
Phó Phong Tuyết nói.