"Anh cũng có thể tinh lọc, nói cách khác, anh cũng có thể bị giết chết".
Ở trong mắt Hoàng Đế, Tần Lạc cũng chỉ là một tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao, đối thủ của hắn nên là Phó Phong Tuyết, nên là Long Vương. Cho nên, hắn nói chuyện là phách đạo như thế, kiên cường như thế, không lưu tình mặt như thế.
Mặc dù Tần Lạc y thuật vô song, nhưng bàn về bản lãnh đánh nhau giết người, hắn dù thúc ngựa cũng cản không nổi Hoàng Đế. Tú gặp binh, chỉ có thể dùng miệng họa may đòi lại một ít tiện nghi. Đây nghe có chút keo kiệt, nhưng lại một sự thật làm lòng người say phiền.
Hoàng Đế mà Long Vương cùng Phó Phong Tuyết liên thủ mới có thể đối kháng, làm sao có thể đủ đối oánh với hắn?
Có vị tiền bối dạy chúng tôi, loại chuyện đánh nhau này, đánh thắng thì đánh, đánh không thắng bỏ chạy. . . vấn đề là, Tần Lạc bây giờ muốn chạy cũng không có cách gì chạy. Thật đúng là trái phải đều khó rối đến chết nha.
"còn anh? " Tần Lạc cười hỏi. "Anh làm sao tinh lọc bản thân?"
"Tôi là sạch sẽ ". Hoàng Đế nói.
"Anh sắp hàng đứng tiểu không? " Tần Lạc hỏi.
"Đây là tất nhiên ".
"Anh xuất cống chứ? "
"Xuất cống? "
"Chính là thải".
"Anh muốn nói cái gì? "
" anh có khẩy cứt mũi không? "
". . ."
"Anh có chân thối không? Anh có ra mồ hôi không? Trong đồ ăn anh ăn có độc tố nông dược không, trong không khí anh hít thở bây giờ có vi khuẩn hay không. . . anh sạch sẽ sao? Anh cũng không sạch sẽ ". Tần Lạc phản kích nói ". Anh cho rằng anh thỉnh thoảng đổi một bộ quần áo, cầm trong tay khăn tay nhỏ bịt mũi cùng miệng liền giữ sạch? Tiểu thư chỗ chúng tôi cũng chính là bộ dạng như anh".
Hoàng Đế nhíu đôi mày dễ nhìn, nhìn chằm chằm Tần Lạc nói : "Anh là muốn chọc giận tôi sao ? "
"Anh là đang trốn tránh hay là không dám đối mặt ? " Tần Lạc cười lạnh. "Thật ra, giết người không cần lý do. Đối với người như anh mà nói, không cần lý do ".
"Anh nói không sai ". Hoàng Đế thụ giáo gật đầu. "Giết người không cần lý do ".
Lúc nói chuyện, bàn ăn trước mặt bọn họ đột nhiên bay lên trời, giống như là phía dưới có đồ vật gì đó bắt nó phun lên. Nhanh chóng như vậy, đột ngột như vậy, không có bất luận dấu hiệu gì.
Thần kỳ chính là, lúc bàn từ trên mặt đất văng lên, dĩa trên bàn còn cả dao nĩa lại không chút sứt mẻ, vẫn cùng ổn định yên tĩnh giống lúc ở mặt đất, không thấy có bất cứ dị hưởng nào.
Ghế dựa Hoàng Đế đang di động, di động giống bay, chính là văng lên không trung, liền nhảy tới trước mặt Tần Lạc.
Sau đó, hắn vươn bàn tay trắng nõn kia. Cái tay kia đánh úp về phía cổ Tần Lạc.
Nước chảy mây trôi. Tự nhiên tiêu sái.
Bàn bay tới, ghế dựa dời đi, hắn vươn tay một cách tự nhiên. . . đây hết thảy đều là như vậy, cơ hồ là ở trong nháy mắt hoàn thành. Lại đẹp như vậy, đẹp của sống động, đẹp của lưu động, cùng với ----- đẹp của bạo lực.
Vương giả Hoàng Đế, nam nhân vĩ đại trên thế giới này . Mặc dù lúc giết người, cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không thể bắt bẻ.
Khó trách dưới trướng Hoàng Đế có thể tụ tập nhiều người vĩ đại như vậy, quả thật có mị lực cá nhân đặc biệt của hắn.
Nhưng mà, Tần Lạc lại không có lòng thưởng thức hết thảy này.
Bởi vì hắn phi thường tinh tường, nếu như bị hắn bắt lấy, bản thân liền sẽ rơi xuống vận mệnh bi thảm bị người cắt đứt bụng.
Nhưng mà, hắn muộn rồi.
Khiến người vô lực phản cảm cũng không biết làm sao trốn tránh, làm cho người ta tuyệt vọng.
Phó Phong Tuyết động.
Thân thể hắn ngồi ở trên mặt ghế một cước đá ra, phóng về phía ngực Hoàng Đế.
Nhẹ nhàng, không mang theo tiếng gió vù vù, không có kình khí gì xé rách không khí.
Nhưng mà, tất cả mọi người không dám khinh thường một cước này.
Bởi vì, một cước này là Phó Phong Tuyết đá ra.
Hắn và Tần Lạc ngồi song song, nếu như Hoàng Đế cố ý muốn đả thương Tần Lạc, một cước kia của hắn cũng tự nhiên làm trọng thương Hoàng Đế.
Nếu như Hoàng Đế lui về phía sau, như vậy, một cước này của hắn cũng đồng dạng sẽ thất bại.
Bây giờ, quyền lựa chọn ở trên tay Hoàng Đế. Nguồn truyện:
Hoàng Đế cũng không lui lại.
Nếu như lui về phía sau, hắn còn thế nào sẽ được người xưng là Hoàng Đế ?
Thân thể của hắn từ trên mặt ghế nhảy lên, chiếc ghế dày nặng ngồi ở trên mông kia dường như có sinh mệnh, từ dưới háng hắn xuyên qua.
Hô. . . hô. . .
Chiếc ghế phát ra thanh âm gào thét, hung hăng vọt tới một cước Phó Phong Tuyết đá ra kia.
Răng rắc. . .
Phó Phong Tuyết vung chân mạnh, chiếc ghế đỏ thẫm nặng trăm cân kia bị một cước hắn đá cho nát bấy.
Tại khoảng cách này, thân thể Hoàng Đế tiếp tục bay tới trước, tay của hắn bắt được Tần Lạc. . .
Hả?
Tay của hắn trống rỗng. Khi hắn xác định mình đã bắt được cổ Tần Lạc, tay của hắn lại thất bại.
" điều này sao có thể ? " Hoàng Đế cơ hồ không có cách gì tin sự thực phát sinh trước mắt. Không ngờ có người có thể từ trên tay của mình đào thoát? Không ngờ là hắn?
Cho đến lúc này, thân thể của hắn nhè nhẹ đáp xuống mặt đất.
Hắn khẽ vươn tay, cái bàn từ trên cao rơi xuống lại đến trên tay của hắn. Liền cùng hắn phối hợp ăn ý, giống như cùng nhau chơi đùa một trò chơi nhỏ.
Ở trong thời gian nháy mắt này, hắn nhấc cái bàn chướng ngại này, đá ghế dựa ra công kích Phó Phong Tuyết, hơn nữa đưa tay đi véo cổ Tần Lạc ----- tốc độ của hắn kinh người, hơn nữa có năng lực hoãn không khủng bố.
Ở lúc Phó Phong Tuyết tạm thời một cước đá ra, hắn lại trên không trung mượn lực khiến thân thể lần nữa kéo lên, sau đó ghế tựa phản kích ra bên ngoài, đây là cần thực lực khủng bố cỡ nào mới có thể đạt tới chứ?
Cao thủ so chiêu, một tích tắc quyết định thắng bại.
Hơn nữa không cần mở ra lực đạo vạn quân đánh cho thiên hôn địa ám, đánh cho đá vụn bay loạn là lợi hại, loại tiểu chiêu thức giết người không tiếng động này mới chính thức làm cho người ta sợ hãi hoảng sợ.
" anh rất không tồi ". Hoàng Đế nhìn Tần Lạc nói: "Khó trách có thể đánh bại Quỷ Ảnh, giết chết quái thú".
Dùng thân phận địa vị Hoàng Đế, hắn tán thưởng một người như thế, đây là ca ngợi vô thượng đối với hắn. Truyền đi điều này chính là sẽ làm rạng rỡ tổ tông.
Nhưng mà, Tần Lạc nghe xong trong lòng cũng rất không thoải mái.
Huống chi hắn lúc này còn ngồi bệch dưới đất, tư thế thật sự không tính là ưu nhã. . .
Chỉ có người chính thức trải qua mới biết sự đáng sợ của Hoàng Đế. Bây giờ, Tần Lạc xem như lĩnh hội thấm thía.
Người đàn ông bề ngoài nhã nhặn bộ dạng anh tuấn này, trong cơ thể của hắn cất dấu một con dã thú. Lực lượng con dã thú này phiên dịch ra có thể hủy diệt hết thảy.
Khi một khắc hắn đưa tay chộp tới này, hắn cảm thấy sợ hãi bị đèn nén đến độ có thể làm cho người hít thở không thông.
Hắn muốn nhúc nhích. Nhưng thân thể không nhúc nhích được.
Đại não cũng trống rỗng, thậm chí cũng không có cách gì làm ra tự hỏi. . .
Cũng may Phó Phong Tuyết đá ra một cước, đá nát ghế tựa này, cũng đá tỉnh hắn.
Cái mông của hắn vừa trợt, người liền ngã bệch xuống dưới mặt ghế.
Phó Phong Tuyết cũng nội tâm chấn động.
Hắn một cước đá ra, cho rằng mặc dù không gây thương tổn Hoàng Đế, cũng có thể hóa giải lần tiến công này của hắn ----- đáng tiếc, ý nghĩ của hắn tan vỡ.
Hắn không chỉ xuất ra phản kích, hơn nữa vẫn làm được chuyện mình muốn làm. May mắn Tần Lạc tránh được, nếu không, thảm kịch đã xảy ra.
Hắn lại trở nên mạnh mẽ. Manh hơn so với Hoàng Đế trước kia.
Chẳng lẽ nói, nhất định phải cùng Thiên Trượng liên thủ mới có thể ngăn được hắn?
"không biết lượng sức". Hỏa Thần vừa cười vừa nói. Hắn không có động. Hắn biết, thời điểm Hoàng Đế cùng người khác chiến đấu là không cần người khác tham dự. Cho dù đối phương là một người, hay là một đám người.
Ít nhất, lúc Hoàng Đế một mình độc chiến tám đại chiến tướng bọn họ chưa từng bị thua. Hơn nữa ở lúc gặp tao ngộ vây công còn có khe hở lau chút bùn dính trên giày da.
Kim Đồng văng bùn lên chân hắn bị hắn đánh cực kỳ thảm, nằm một tuần lễ trên giường mới có thể đứng lên.
Có điều, trong lòng Hỏa thần vẫn là có chút giật mình.
Chiến thần phương Đông coi như xong, hắn biết đó là một lão quái vật có tư cách cùng Hoàng Đế đối chiến.
Khiến hắn giật mình chính là Tần Lạc. Tiểu tử này cho dù nói chuyện đi đường đều không có bất cứ phong phạm cao thủ gì, thậm chí ngay cả một chút tố chất cơ bản cao thủ nên có đủ cũng không tồn tại, hắn là sao tránh thoát chiêu khóa yết hầu của Hoàng Đế?
Nếu như vừa nãy mình ở vào vị trí Tần Lạc, mình có thể đủ làm được tốt hơn hắn không?
Hỏa thần lắc đầu.
Nhưng, rất nhanh, hắn liền thay Tần Lạc tìm được đủ loại lý do: ở lúc Hoàng Đế công qua, Phó Phong Tuyết đánh lạc hướng giúp hắn tranh thủ một ít thời gian, hơn nữa hắn lại vô cùng sợ hãi, sau đó liền từ trên mặt ghế trượt xuống dưới mặt đất. . .
Hắn không muốn tin tưởng Tần Lạc có thể tránh được công kích Hoàng Đế. Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất khắp thế giới.
Anh mắt Hoàng Đế đặt ở trên người Phó Phong Tuyết, mặt mang vui vẻ nói : "Chúng ta bây giờ bắt đầu đi ? Tôi quả thực có chút đói khát khó nhịn ".
Đây là khiêu chiến!
Vương giả châu âu khiêu chiến với Chiến thần phương đông!
Hoàng Đế VS Phó Phong Tuyết. Ai nghênh đón tiếng vỗ tay, ai anh hùng mạt lộ hát bi ca?