Trở lại biệt thự bọn họ, trong nhà lại thêm một vị khách phương xa.
Thấy Hoens ngồi ở trong phòng khách cùng Cố Bách Hiền Lý Nhân nói chuyện phiếm, hai cô bé Tiểu Linh cùng tiểu Nhã đảm nhiệm phiên dịch cho bọn họ, Tần Lạc thật sự là ngoài ý muốn.
" Hoens tiên sinh". Tần Lạc cao hứng nghênh đón. "Gặp lại ông, tôi vô cùng vui vẻ. Vẫn muốn hỏi ông một câu sao ông lại tới đây? Ông biết không, ở dưới đang đổ mưa to".
Hoens là người bạn Tần Lạc quen ở Mỹ. Lần trước Tần Lạc đến Mỹ tham gia đại hội chữa bệnh thế giới, cần dùng ngân châm rút máu đại não cho Phó đoàn trưởng Tiễn Hoành Lượng của mình, Hoens phê bình đối với việc này, thậm chí nói Tần Lạc không hiểu y thuật, cũng chính bởi bì hắn mạnh mẽ ngăn cản, Tần Lạc cảm thấy tiểu lão đầu này chính trực vô tư. Vì vậy, hắn chủ động đi tới thăm hỏi trước, hai người nhắc tới y thuật Trung, Tây đều rất hợp ý, thành tri kỷ vong niên.
Khoảng cách Las Vegas cùng New York không gần chút nào, hơn nữa bên ngoài đổ mưa to như thế, lão chạy qua gấp gáp như vậy làm gì?
Hoens cùng Tần Lạc ôm nhiệt tình, vừa cười vừa nói: "Tần, tôi sau khi biết cậu tới Mỹ, đã sớm định tới thăm cậu. Nhưng mà chết nỗi là trên tay tôi còn có một hạng muc chưa hoàn thành mới làm xong đêm qua. Sau đó tôi liền đặt vé từ Las Vegas đến New York không ngờ chính là ngày chết tiệt này đột nhiên đổ mưa. Có điều, có thể nhìn thấy cậu, tất cả khổ cực đều đáng giá".
" Nên là tôi đi thăm ông mới phải". Tần Lạc nói. "Chỉ là ông cũng biết, tôi bây giờ thật không có cách gì đi được".
" Không". Hoens vẻ mặt thành thật mà cự tuyệt. "Cậu không cần tới thăm tôi. Tôi tới tìm cậu là muốn nhìn thử cậu làm sao trị liệu dạng bệnh khó giải quyết của bà Mã Thụy, cậu biết không, tôi là bác sĩ thần kinh, nhưng đại não nhân loại thật sự là quá thần kỳ. Tôi nghiên cứu vài chục năm, vẫn không có biện pháp tìm kiếm được quy luật của chúng, lần trước cậu dùng ngân châm làm giải phẫu kia thật sự là quá thần kì. Đáng tiếc chính là tôi xem không hiểu. Lần này, tôi muốn ở lại bên cạnh cậu tận mắt chứng kiến một kỳ tích, không biết yêu cầu này của tôi có mạo muội không. A, phải rồi, tôi nên gọi điện thoại tới trước".
"Không. Không mạo muội chút nào". Tần Lạc biết tiểu lão đầu này là muốn tới học trộm, nhưng lão không biết là, mình cũng đang cần một bác sĩ có quyền uy ở lĩnh vực khoa não làm người chứng kiến. Cho dù lão không đến, mình cũng muốn gọi điện thoại mời lão tới.
Bây giờ, lão chủ động đưa tới cửa, kế hoạch của Tần Lạc có thể sớm áp dụng thậm chí ngày mai là có thể động thủ.
Dù sao, bọn họ chỉ có thời gian mười lăm ngày. Mười lăm ngày sau, bọn họ sắp sửa đi chiến đấu với ma quỷ tên Hoàng Đế kia.
"Nếu như là người khác, tôi nhất định sẽ cự tuyệt". Tần Lạc nói. "Nhưng ông là bạn của tôi, tôi hoan nghênh bạn của tôi cùng khiêu chiến khó khăn".
"Vậy thật sự là quá tốt". Tiểu lão đầu vẻ mặt kích động nói. "Tần, quả thật rất cảm ơn cậu. Nếu có chỗ tôi có thể hỗ trợ, xin cứ nói không cần khách khí với tôi".
"Tôi biết rồi". Tần Lạc nói. "Hoens tiên sinh, ông tới thật sự là trùng hợp. Chúng tôi đã thương lượng qua, định ngày mai đi giải phẫu não bộ bà Mã Thụy".
"Thật hả?" Hoens cảm thấy Thượng Đế thật sự là quá chiếu cố chính mình. Hắn với y thuật Trung Quốc thần kì là vừa hiếu kỳ lại trông ngóng, nhưng mà bản thân hắn nghiên cứu đã lâu lại không thu hoạch được gì. Có thể ở bên cạnh bác sĩ y thuật cao minh như Tần Lạc học tập một thời gian ngắn, nhất định sẽ có không ít thu hoạch. "Vậy thật sự quá tốt. Tôi vô cùng chờ mong".
"Ngày mai?" Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc nhẹ gật đầu, cười tủm tỉm mà nhìn Hoens, ngoài miệng lại nói: "Tiểu Linh, những lời này của anh không cần phiên dịch, tùy tiện nói mấy câu vô vị với lão đi, thầy Cố, thầy Lý, chúng ta ngày mai động thủ, buổi tối tôi tới phòng các người giải thích cho các người".
Hai người nghe được Tần Lạc nói như vậy, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Sau đó, Tần Lạc lại thân mật bắt chuyện với Hoens.
"Tần, cậu nói đây sẽ là một lần kỳ tích nữa trong lịch sử y học, cậu có lòng trị khỏi bà Mã Thụy, đúng không?"
"Tôi từng nói mấy câu này hả?" Tần Lạc nhìn Tiểu Linh.
"Là em thay anh nói". Tiểu Linh nói. Lo lắng Tần Lạc vì vậy tức giận, nhỏ giọng giải thích: "Là anh bảo tôi tùy tiện nói vài câu".
Tần Lạc liền nhẹ gật đầu tán thưởng, nghĩ thầm, ngôn ngữ không thông cũng có chỗ tốt của ngôn ngữ không thông. Nguồn truyện:
" Hôm nay quả thật có thể phẫu thuật?" Jackson lo lắng hỏi.
"Tôi là bác sĩ. Không ai hiểu rõ tình hình thân thể bà Mã Thụy hơn tôi". Tần Lạc nói. "Hơn nữa, đây không phải là điều anh vẫn luôn muốn sao?"
Không biết chuyện gì xảy ra. Ở lúc Tần Lạc chậm chạp không chịu phẫu thuật cho bà Mã Thụy mà chỉ mỗi ngày bón bà ăn canh thuốc, trong lòng Jackson rất sốt ruột, một mực thúc giục hắn cố tiến vào giai đoạn trị liệu mang tính thực tế.
Nhưng mà, đợi đến khi Tần Lạc bảo hôm nay bắt đầu phẫu thuật, trong lòng của hắn lại lo lắng khó hiểu.
"Lo lắng gì chứ?" Jackson thầm nghĩ trong lòng. "Lo hắn thành công? Điều này sao có thể?"
"Tôi chỉ xin các người thận trọng một chút". Jackson vẻ mặt thành thật nói. "Tôi hy vọng bà Mã Thụy khang phục, nhưng mà, tôi cũng hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi, chúng tôi không thể không có bà, hy vọng bà có thể làm bạn thời gian chúng tôi thật lâu".
"Tôi hiểu ý của anh". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Nếu trong lòng anh quả nhiên là nghĩ như vậy, nhất định sẽ không để cho anh thất vọng".
"Vậy thì vất vả các anh rồi". Jackson nói.
Tần Lạc nhẹ gật đầu, nói: " Ở trong quá trình trị liệu cần cởi áo quần bà Mã Thụy ra. Nếu tiện".
Tần Lạc chỉ vào một phụ nữ trung niên tóc ngắn màu vàng, nói: "Tôi thấy nữ y tá này rất thích hợp. Phiền cô cởi hết áo quần bà Mã Thụy được không?"
Nữ nhân tóc vàng là vợ Jackson, nàng sau khi nghe xong phiên dịch, nói: "Cần cởi hết sao?"
"Phải". Tần Lạc nói. "Chúng tôi cần thi châm ở toàn thân của bà".
"Thứ cho tôi mạo muội". Jackson cắt đứt lời của Tần Lạc, nói: "Anh nói chính là các anh?"
"Phải". Tần Lạc khẳng định nói. "Bởi vì bệnh tình bà Mã Thụy tương đối phức tạp, tôi cùng hai người bạn của tôi cần đồng thời phẫu thuật cho bà, có vấn đề gì à?"
Jackson vốn muốn nói "Tôi mời chỉ là một mình anh", nhưng nói ra như vậy thật quá ngu ngốc, hơn nữa, giải phẫu Tây y cũng sẽ có mấy người hỗ trợ, chẳng lẽ trung y lại không thể có người ở bên cạnh hỗ trợ sao?
" Không thành vấn đề". Jackson nói. Hắn đuổi những người khác đi ra, sau khi suy nghĩ một chút, mình cũng đi ra ngoài. Dù sao kia là mẹ của mình, hắn cũng không nên đứng ở chỗ này nhìn mẹ.
Bởi vì bà Mã Thụy quá mập, một người không có biện pháp lật người lại, bà Mã Thụy định cầm kéo cắt bỏ áo quần trên người bà.
Sau đó, bà Mã Thụy liền nằm ở trên mặt giường lớn đặc chế.
Tần Lạc dùng áo quần rách kia che một số bộ phận quan trọng của bà Mã Thụy, sau đó nói với Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân: "Dựa theo thương lượng đêm qua của chúng ta để tiến hành. Thầy Lý phụ trách châm dưới chân, đẩy huyết khí của bà ta lên trên đầu. Thầy Cố, anh dùng cách đẩy xương giúp bà cố định. Tôi châm đầu".
"Được". Cố Bách Hiền gật đầu. "Cậu cẩn thận chút".
"Dưới chân giao cho tôi". Lý Nhân nói.
Vì vậy, ba người đều tự chuẩn bị. Hoens cầm cuốn sổ nhỏ ở một bên đứng xem, thỉnh thoảng ghi gì đó trên cuốn sổ nhỏ của lão, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Lý Nhân có thể được Bộ vệ sinh chọn trúng đi cùng Tần Lạc tới Mỹ thi hành nhiệm vụ, cũng là bởi vì hắn có lai lịch lớn. Hắn là nhân vật đại biểu học phái Dịch Thủy hiện giờ, vô cùng danh vọng giới y trong Trung Quốc.
Học phái Dịch Thủy là bác sĩ Trương Nguyên Tố sáng chế, người Dịch Thủy Hà Bắc gợi ý ở "Nội kinh", "Trung tàng kinh", dùng luận điểm tiêu bản phủ tạng bẩn hư thực nóng lạnh để phân tích phát sinh cùng diễn biến tật bệnh. Quy nạp dùng thuốc, dùng đơn giản để điều khiển phức tạp, rất có ảnh hưởng với bác sĩ đời sau.
Học phái Dịch Thủy là một trong tám lưu phái lớn của Trung y, mặc dù bây giờ thế suy, nhưng vẫn có chút học giả tiếng tăm phát triển ở giới y Trung Quốc.
Lý Nhân từ trong hộp châm mang theo bên người lấy ra một cây châm, sau khi dùng cồn trừ độc, từng châm vào Thái A huyệt dưới chân của bà Mã Thụy.
Học phái Dịch Thủy có một loại tuyệt kỷ ngân châm tên là "Điểm thủy châm", dùng ngân châm co duỗi thử dò xét ở huyệt vị, giống như là chuồn chuồn điểm nước, cho nên mới gọi như vậy.
Hắn sau khi đâm châm vào Thái A, lập tức dùng châm pháp điểm thủy đẩy huyết khí nghẹn trong cơ thể bà ra.
Cố Bách Hiền sau khi rửa tay xong, hai tay duỗi ra, ở vị trí xương sườn ngực bà Mã Thụy dùng sức xoa bóp, sau đó liền tác dụng lên mấy xương cốt kia.
Tay của hắn hơi chạm xương bà Mã Thụy, thân thể bà Mã Thụy đã bắt đầu khẽ run rẩy.
Đau!
Mặc dù đại não bà Mã Thụy không cảm giác, nhưng cơ thể bà vẫn có thể sinh ra một ít phản ứng tự nhiên. Đây cũng là nguyên nhân Tần Lạc nắm chắc chữa khỏi cho bà.
Tần Lạc vẫn không nhúc nhích, hắn đang dùng rượu sát trùng lau sạch ngân châm trong hộp châm.
Một cây, hai cây, ba cây, hắn lau sạch toàn bộ bốn mươi ngân châm lớn nhỏ dài ngắn không đều trong hộp.
Hắn châm cứu Mãn Hán toàn bộ tịch cho bà già Mỹ này.