Ly và Hồng Phu hai người ngoại hình đều rất có tính mê hoặc, hai nàng đều thuộcdạng thanh tú đáng yêu, mắt rất to, miệng nho nhỏ, lông mi dài, nụ cười ngọt ngào (đương nhiên, đây chủ yếu là tả Hồng Phu ).. Làm bạn bên cạnh Tần Lạc, bất kể là ai thấy một cảnhnhư vậy đều sẽ cho rằng Tần Lạc là dạng sắc lang thích Lolita.
Không ai ngờ được rằng các nàng sẽ nhảy lên đánh người, hơn nữa thủ đoạn nham hiểm tàn nhẫn như vậy. Một người bị đá cho quỳ trên mặt đất không đứng lên nổi, một người thì bị ném đập vào tường không bò dậy nổi. Chỉ một, hai nhân viên của FBI đều mất đi sức chiến đấu.
Heath còn kinh ngạc hơn, cho dù ở trong mắt cục trưởng cảnh sát này, FBI cũng là người rất giỏi. Hơn nữa, người Mỹ đối với FBI trời sinh có cảm giác tín nhiệm, cho rằng bọn họ là không gì không làm được. Trước kia chỉ nghe nói FBI đánh người, đã bao giờ nghe nói FBI bị người ta đánh đâu? Nhưng, hôm nay loại chuyện này đã phát sinh ở trước mắt.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, quá trình lại rất nhanh, đợi cho khi Heath phản ứng lại thì chuyện đã kết thúc rồi.
Hai người con gái đánh người đó đã ngồi trở lại bên cạnh Tần Lạc, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Heath rút súng, hét to:
- Không ai được nhúc nhích.
Keng.
Súng trong tay Heath rơi xuống đất, lòng bàn tay của hắn bị cắm một con dao.
Đại Đầu xông lên đấu với Heath, không ai lên hỗ trợ. Rất nhanh, Heath đã đánh ngã gã xuốn đất.
Lý Tử Nhân bị Tần Lạc lừa tới phòng nghe thấy tiếng hét thảm ở bên ngoài, kéo cửa chạy ra. Nhìn thấy trong phòng khách loạn thành một đống, ba người nằm trên mặt đất, trong đó còn có một người mặc đồng phục cảnh sát, không khỏi chấn động, nói:
- Tần Lạc, các cậu làm cái gì vậy hả? Sao có thể đánh cảnh sát? Pháp luật Nước Mỹ rất nghiêm khắc. Lớn chuyện ra là cậu phải ngồi tù đó.
Cố Bách Hiền cũng đi ra, y nhìn bốn phía, có cảm giác như hoa mắt rồi, nhưng vẫn cố gắng an ủi Lý Tử Nhân:
- Lão Lý, chuyện này chúng ta đừng xen vào, giao cho hắn đi.
- Nhưng hắn vì sao muốn đánh cảnh sát?
- Cái này...
Cố Bách Hiền nghẹn cả nửa ngày mới nói:
- Tần Lạc đã hạ một bàn cờ rất lớn.
- Đúng là làm xằng làm bậy.
Lý Tử Nhân nổi giận đùng đùng đi phòng. Cố Bách Hiền thở dài một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo.
Lớn tuổi rồi đầu óc cũng chậm chạp hơn, chẳng hiểu nổi bọn trẻ đang làm gì.
Heath cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi ngã xuống thì lập tức mở bộ đàm, rống lớn: Nguồn truyện:
- Tập kích. Có người tập kích. Tôi cần trợ giúp.
Ly quay sang nhìn Tần Lạc, nói:
- Đánh ngã hắn, hắn sẽ báo cảnh sát. Rất nhanh sẽ có thêm cảnh sát tới đây.
- Tôi biết.
- Chúng ta đánh tiếp à?
Ly hỏi.
- Thế thì không được.
Tần Lạc vội vàng ngăn cản nữ bạo lực này. Cô ta nếu xông lên đánh cả đội cảnh sát tới chi viện, vậy thì chuyện này đã nằm ngoài tầm khống chế của hắn mất rồi.
- Chúng ta để bọn họ dẫn đi.
- Tới cục cảnh sát ư?
Ly nhíu mày.
- Đúng vậy? Chưa vào bao giờ đúng không?
Tần Lạc cười.
- Chưa.
Ly nói:
- Tôi chỉ ném người khác vào thôi.
- Cứ vào thử xem. Điều kiện cũng không tồi. Còn an toàn nữa.
Tần Lạc cười nói:
- Nói không chừng được miễn phí vé máy bay khứ hồi.
Rất nhanh bên ngoài liền vang lên tiếng.
Rất nhiều cảnh sát cầm súng thật đạn thật lao xuống xe, vây chặt biệt thự của bọn Tần Lạc.
Còn có cả phóng viên nghe tin chạy tới hoặc là đã đợi sẵn ở ngoài cổng, bọn họ kích động đến nỗi miệng méo cả đi, cầm máy ảnh chụp lên tục, hoặc là trực tiếp đưa tin tại hiện trường.
- Thưa các khán giả, tôi nghĩ các vị chắc không xa lạ gì với cái tên Tần Lạc. Đúng vậy, anh ta chính là bác sĩ đã trị liệu cho bà Marie. Vào đêm qua, Jackson tiên sinh tuyên bố anh ta trị liệu thất bại, nói rằng không chỉ không thành công chữa khỏi cho bà Marie, ngược lại khiến tình trạng sức khỏe của bà ta càng thêm xấu hơn, không ngừng nôn ra máu. Jackson tiên sinh còn nói lựa chọn tin trung y là một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Hôm nay, có rất nhiều cảnh sát cầm súng thật đạn thật tới biệt thự mà bọn họ ở.
- Cái gì cơ? Bắt cóc con tin ư? Các bác sĩ đến từ Hoa Hạ không ngờ bắt cóc hai tham viên FBI và một cục trưởng cảnh sát? Trời ạ, điều này thật sự là quá ngông cuồng, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
- Bọn họ nhất định là điên rồi. Nhất định là điên rồi!
Một gã mập mặc tây trang màu đen đi tới, cầm microphone trong tay cảnh viên, hô:
- Người ở bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây. Mau buông vũ khí, giao con tin ra. Bằng không chúng tôi sẽ nổ súng.
Đợi một lát, không có người trả lời.
- Người ở bên trong nghe đây, buông vũ khí!
- Chúng tôi không có vũ khí.
Một giọng nữ vang lên:
- Là cục trưởng Heath và FBI động thủ đánh người. Bọn họ còn rút súng muốn giết chúng tôi!
Xôn xao.
Các phóng viên Bên ngoài nghe thấy câu này, lập tức rơi vào giai đoạn tranh luận.
- Đúng vậy. Bọn họ là bác sĩ. Bác sĩ sao có thể đánh thắng được cục trưởng và FBI?
- Nếu tham viên FBI bị một đám bác sĩ đến từ Hoa Hạ bắt cóc, chúng ta còn có lý do gì để tin tưởng rằng họ có thể bảo hộ chúng ta? Bảo hộ nước Mỹ?
- Người của FBI ở bên trong? Bọn họ vì sao vẫn không ra? Khẳng định là lừa người ta?
Gã mập vẻ mặt tức giận, dùng loa hét to:
- Sheldon, Coop, hai thằng ngu các anh ra đây cho tôi.
Hai tên ngu xuẩn đó được Đại Đầu và Jesus đỡ lên, Tần Lạc đi tới, nhìn bọn họ nói:
- Các anh không sao chứ?
Sheldon bị Hồng Phu đá trúng đũng quần, cho tới bây giờ mặt vẫn vặn vẹo, cắn chặt khớp hàm không nói nổi. Hiển nhiên, trên chân Hồng Phu nhất định dùng chút xảo kình, hơn nữa bộ vị bị đá trúng lại rất yếu ớt.
Coop thì bị ném đi xa, bị thương nhẹ hơn một chút, hắn hậm hực nhìn Tần Lạc, nói:
- Các anh muốn làm gì? Anh biết anh đang vi phạm pháp luật không?
- Chúng tôi không muốn làm gì cả.
Tần Lạc cười nói:
- Chúng tôi đầu hàng.
- ...
Coop kinh ngạc nhìn Tần Lạc, không biết tên này rốt cuộc đang nghĩ gì. Nếu anh nguyện ý đầu hàng thì sớm đi theo chúng tôi không phải là xong rồi ư? Anh hiện tại vừa đánh người vừa tấn công cảnh sát, rốt cuộc là chơi trò gì vậy?
- Anh không sao chứ?
Tần Lạc nhìn hắn hỏi.
- Không sao.
Coop sợ hãi nhìn Ly đứng bên cạnh Tần Lạc, nói.
- Không sao thì tốt rồi. Duỗi thẳng lưng, ưỡn cao ngực. Đúng rồi, như vậy nhìn mới có tinh thần chứ. Các anh là niềm kiêu ngạo của nước Mỹ mà, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên. Trăm ngàn lần đừng để họ thất vọng vì các anh. Hiện tại, anh ra ngoài gọi cảnh sát vào đi.
- Tôi thực sự có thể đi ra ngoài ư?
Coop cảnh giác hỏi. Hắn lo lắng khi mình ra ngoài, những người này sẽ đột nhiên cho mình một dao. Tuy rằng hắn cảm thấy loại chuyện này không thể phát sinh. Trừ phi bọn họ điên rồi.
Nhưng, nhìn thấy bàn tay máu chảy đầm đìa của Heath, hắn không nghĩ rằng những người này vẫn bình thường.
- Đúng vậy.
Tần Lạc:
- Tự kéo cử đi ra đi.
Coop nhìn thoáng qua Sheldon, hỏi:
- Còn đồng bạn của tôi?
- Hắn có thể ra ngoài cùng anh.
Tần Lạc nói. Tiểu Linh giống như là một cái máy phiên dịch, Tần Lạc nói một câu, cô ta liền lập tức dịch một câu.
- Có điều, tôi thấy hắn có thể có chút không thoải mái. Nếu cứ vậy mà đi ra thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của FBI các anh. Anh không phải là rất nhanh sẽ quay vào ư? Yên tâm, chúng tôi không chạy được đâu, mà cũng chẳng buồn chạy.
Thế là, Coop lủi nhanh như chuột.
Rất nhanh, hắn liền dẫn theo rất nhiều cảnh sát lao vào.
- Đứng yên, đứng yên.
- Buông vũ khí!
- Ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu.
Thật ra những cảnh sát này hét chỉ tổ thừa, Tần Lạc đã sớm dẫn Hồng Phu, Ly và mấy hung thủ đánh người như Đại Đầu hai tay giơ cao.
- Tôi khai.
Tần Lạc nói:
- Đánh người là hai nữ nhân bên cạnh tôi. Còn có anh chàng tóc ngắn ngồi trên sa lông nữa. Bọn họ là chịu sự sai khiến của tôi. Các anh nếu muốn bắt thì bắt chúng tôi đi.
- Coop, nhận người đi.
Gã mập sau khi kiểm tra vết thương của Heath, hét to.
Coop chỉ chỉ Hồng Phu, Ly, và Đại Đầu đánh ngã Heath bên cạnh Tần Lạc, quả nhiên giống y như Tần Lạc tự khai.
- Chỉ có những người này thôi sao?
Gã mập tức giận hỏi.
- Đúng vậy. Đội trưởng.
Coop trả lời. Có lẽ Ly ném đau quá nên đầu hắn bị tổn thương, hắn không ngờ không nghe rõ ý ngầm trong lời nói của gã đội trưởng, không nhân cơ hội vu tội những người này, một lưới quét sạch bọn họ.
Tên béo không thể có được chứng cớ mà mình muốn, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, vung tay lên, nói:
- Dẫn toàn bộ đi. Trước khi chưa điều tra rõ chuyện ở đây thì mỗi người trong nhà này đều bị hiềm nghi.
Vì thế, đoàn người trị liệu cho bà Marie do Tần Lạc đại biểu bị người ta bắt sạch.
Toàn quân bị diệt.