Phía trước hội sở Hiệp Ca là quán bar, phía sau có một số phòng cao cấp, thậm chí còn có một số phòng rất đặc sắc cung cấp cho khách hàng.
Nếu như đã gọi là hội sở thì phải giống như hội sở còn chỉ là một quán bar thì gọi là hội sở làm gì?
Trong một gian phòng. Chiến Hiệp Ca và các chiến hữu của mình đều ở bên trong.
Lôi Hổ ngồi trên ghế, bàn tay ghim đầy ngân châm của anh ta đặt trên bàn.
Trên mặt đất có một chiếc bồn sắt màu bạc để tránh cho máu chảy xuống làm hòng thảm. Bên cạnh có một cái hòm thuốc, bên trong có thuốc sát trùng và bông băng.
Chiến Hiệp Ca rửa tay. Sau khi rửa tay trừ độc xong, anh ta đi tới trước mặt Lôi Hổ.
"Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
"Đội trưởng, làm đi, vết thương nhỏ này tính gì?" Lôi Hổ nhếch miệng nói. Đúng vậy, vết thương nhỏ này không đáng gì. Khi bọn họ trên chiến trường, cánh tay rớt xuống vẫn còn có thể xông lên giết địch. Người trúng mấy viên đạn chỉ cần không chết vẫn có thể tiếp tục cầm đao đâm.
Chiến Hiệp Ca gật đầu. anh ta giơ tay nắm một cái ngân châm sau đó dùng sức kéo mạnh.
Cây ngân châm rời khỏi bàn tay, mang theo một ít máu.
Miệng vết thương bị châm xuyên qua nhanh chóng khép lại nhưng máu tươi rỉ ra với tốc độ nhanh hơn.
Mặt Lôi Hổ không biến sắc giống như cây ngân châm không phải được nhổ ra từ bàn tay gã.
Chiến Hiệp Ca lại giơ tay cầm cây ngân châm thứ hai một lần nữa dùng sức, cây ngân châm lại được rút ra ngoài, vẫn giống như lần trước cây ngân châm mang theo một ít máu.
Tốc độ của Chiến Hiệp Ca rất nhanh, từng cây ngân châm một được nhổ ra, không có khoảng ngừng.
Trong nháy mắt mười một cây ngân châm cắm vào tay Lôi Hổ bị nhổ hết. Bàn tay Lôi Hổ máu thịt lẫn lộn, cả bàn tay của gã đã đẫm máu tươi đỏ. Máu tươi nhỏ xuống chiếc chậu đã chuẩn bị sẵn phát ra âm thanh tí tách.
"Bồi thuốc đi" Chiến Hiệp Ca nói. Anh ta bỏ vào bên trong rửa tay.
Người phụ nữ bị Tần Lạc phun rượu vào người vội vàng lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn bôi vào mu bàn tay của Lôi Hổ, bôi cả hai mặt sau đó cô ta dùng bông băng băng bàn tay rất chặt.
Chỉ là tiểu phẫu nên không mắt quá nhiều thời gian.
Tới khi Chiến Hiệp Ca rửa tay xong quay ra, bàn tay Lôi Hổ đã được băng bó xong.
"Đội trưởng, chúng ta cứ vậy thả chúng đi sao?" Lôi Hổ nhìn bàn tay mình tức giận nói. Gã không tức giận vì bị thương mà là vì không tiêu hóa nổi chuyện này. Thiết chưởng Lôi Hổ gã từ khi nào đã bị người ta ức hiếp như này chưa? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài sau này gã còn có thể nhìn mặt người khác nữa không?
"Đúng vậy đội trưởng. Tại sao anh không ra muộn một chút? Trước tiên chúng ta đánh người, sau đó anh hãy ra ngoài".
"Lần này huynh đệ chúng ta thua thiệt quá" Gã đầu húi cua nói.
Chiến Hiệp Ca xua tay nói: "Thôi giãi tán đi. Lôi Hổ. cậu và Minh Minh ở lại".
Những người khác đều đi ra ngoài chỉ có Lôi Hổ bị thương và người phụ nữ bị Tần Lạc phun rượu vào người ở lại. Cô ta tên là Minh Minh, là bạn gái của Lôi Hổ.
"Xảy ra chuyện gì?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
"Không biết" Lôi Hổ nói: "Chúng tôi nghe theo lệnh của anh chuẩn bị tìm một cơ hội tiếp cận anh ta... trong khi còn đang tìm cách, anh ta bất ngờ phun rượu vào Minh Minh. Tôi tức giận quá mới đi tới nói lý với anh ta. Chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi".
"Anh ta tới xin lỗi. vì sao cậu không chấp nhận?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
"Tôi..." Lôi Hổ chần chừ một lát rồi nói: "Tôi sợ làm vậy sẽ khiến anh ta nghi ngờ".
"Ngu ngốc" Chiến Hiệp Ca nói. "Cậu đã làm lãng phí cơ hội tốt nhất".
"Đội trưởng, xin lỗi" Lôi Hổ dè dặt nói.
Chiến Hiệp Ca ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: "Anh ta đã nói gì?"
Lôi Hổ suy nghĩ một chút và nói: "Anh ta nói hãy để chủ của tôi xuất hiện, còn nói tôi cố tình tiếp cận anh ta là có mưu đồ... đội trưởng, anh ta quả thật rất cẩn thận. Tôi nghĩ cho dù khi đó anh ta xin lỗi. tôi tha thứ thì chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh ta. Đội trưởng đi ra giải quyết vấn đề đó chẳng khác nào tặng anh ta một nhân tình lớn... chuyện tốt như vậy mà..
"Hẳn anh ta đã nghi ngờ tôi" Chiến Hiệp Ca nói.
"Đội trưởng, anh ta nghi ngờ anh sao?" Lôi Hổ kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy" Chiến Hiệp Ca nói. "Cậu không chú ý tới hai mắt anh ta sao?"
"Hai mắt anh ta?"
"Chúng luôn cười" Chiến Hiệp Ca nói:"Anh ta biết chúng ta đang diễn trò".
"…"
"Không phải anh ta như yêu quái vậy chứ?" Minh Minh nói xen vào. "Nhìn bề ngoài rất ngu ngốc mà, bị em mắng tới mức còn không há miệng nổi".
Chiến Hiệp Ca liếc mắt nhìn Minh Minh rồi xua tay nói: "Hai người ra ngoài đi".
Nếu như mắng chửi người ta lại là người thông minh thì trên thế giới này người thông minh toàn bộ là các bà hàng tôm hàng cá ở ngoài chợ mất thôi.
Lôi Hổ tức giận trừng mắt nhìn Minh Minh rồi gã dẫn cô ta rời khỏi phòng.
"Không phải em đã nói sai gì chứ?" Minh Minh cần thận hỏi.
"Em nghĩ thế nào?" Lôi Hổ buồn bực nói. "Em không nói câu nào, không ai nghĩ em là câm điếc. Một việc nhỏ nhoi cũng làm không tốt, lại còn làm hỏng nhiệm vụ đội trưởng giao phó".
"Không phải em cố ý" Minh Minh oan ức nói. "Được rồi. tại sao đội trưởng của các anh lại muốn có quan hệ với gã kia hả? Để chữa chân của mình sao?"
"Sao anh biết được?"
Minh Minh nghiêm túc gặt đầu nói: "Nhất định là như vậy nhưng mà... chân anh ấy đã bị cắt đứt, chỉ sợ ngay cả Tẩn Lạc cũng không nối được".
"…" Lôi Hổ nảy sinh một cảm giác chỉ muốn giết chết người phụ nữ này.
Đợi khi Lôi Hổ và Minh Minh đi xạ Chiến Hiệp Ca cũng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Đi tới góc tây bắc của khu nhà, ở bên đó cũng có một phòng cao cấp.
Chiến Hiệp Ca đứng lại gõ cửa. Cánh cửa phòng nhanh chóng được người bên trong mở
ra.
Chiến Hiệp Ca đi vào. cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Sau cửa. một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng.
Có người nói nếu như dám vắn tóc hình cái khay trên đỉnh đầu.,sẽ rất có mị lực,rất có tự
tin.
Bởi vì tóc là một trong những hình thức trang sức. Nếu như vấn toàn bộ tóc lên đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt sẽ "lộ" trước ánh mắt người khác. Người béo, người gầy, người mặt to, dáng cao, mũi nhỏ, đôi mắt to hay nhỏ, tất cả khuyết điêm của gương mặt đêu bộc lộ ra ngoài.
Thế nhưng người phụ nữ này dũng cảm vấn tóc trên đầu hơn nữa nhìn còn rất đẹp. Gương mặt như bức họa nụ cười xinh đẹp. Một chiếc sườn xám càng tăng thêm dáng người lả lướt của cô tạ đúng là "Ngực tấn công. mông phòng thủ".
Nhưng Chiến Hiệp Ca không kinh ngạc vì dung mạo,trang phục của người phụ nữ này mà bất chợt anh ta cau mày.
"Anh. tình hĩnh thế nào?" Người phụ nữ hỏi.
Cô ta là em gái Chiến Hiệp Ca sao?
Nếu như đám người Lôi Hổ biết được Chiến Hiệp Ca còn một người em gái thì nhất định bọn họ sẽ há hốc mồm tới mức có thể nhét lọt một quả trứng gà.
Nên nhớ rằng tài liệu về Chiến Hiệp Ca chỉ ghi rằng anh ta là một cô nhi không cha. không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện.
Hơn nữa họ Chiến của anh ta cũng là họ của viện trưởng viện cô nhi. Tất cả đám trẻ cô nhi viện đó cùng có một họ. Còn về xuất thân chính thức, lai lịch chính thức, e rằng ngay cả Chiến Hiệp Ca cũng không biết rõ lắm.
"Không được gọi tôi là anh" Chiến Hiệp Ca cau mày. dáng vẻ rất khó chịu.
"Ôi chao, em là em gái của anh. Em phải gọi anh là gì?" người phụ nữ cười hì hì nói."Hơn nữa lúc này anh cũng xuất ngũ rồi. Ai quản lý anh nữa nào? Đối với bọn họ mà nói giá trị lợi dụng của anh đã hết".
"Tôi còn có huynh đệ" Chiến Hiệp Ca nói.
"Được rồi" Người phụ nữ gật đầu nói: "Em gọi anh là gì? Chiến ca ca? Khúc khích giống như một đôi tình nhân vậy".
Chiến Hiệp Ca liếc nhìn người phụ nữ rồi đi tới ngồi xuống ghế sa lon. nói: "Cô tới để cười đùa tôi sao?"
"Không có, không có" Người phụ nữ cười lắc đầu. "Em không có ý đó. Em chỉ muốn biết anh đã nói chuyện với anh ta chưa?"
"Rồi" Chiến Hiệp Ca trả lời.
"Thật sao?" người phụ nữ kinh ngạc xen lẫn sự sợ hãi.
"Thế nhưng anh ta có vẻ đã nghi ngờ tôi" Chiến Hiệp Ca nói.
"Anh ta là con thỏ sao mà lại cảnh giác như vậy?" Hàng mi đẹp của người phụ nữ cau lại. "Theo lý mà nói khi hai người bọn anh gặp mặt, anh hùng thích anh hùng, rất dễ dàng va chạm nảy lửa, sao anh ta lại nghi ngờ anh?"
"Động cơ" Chiến Hiệp Ca nói. "Tôi không nên chủ động tới gần anh ta".
"Vậy cũng không thể chờ anh ta chủ động tiếp cận anh" Người phụ nữ nói: "Vậy phải chờ bao nhiêu năm? Mười năm- hai mươi năm? Chỉ cần bố trí tốt một chút, cho anh thời gian thích hợp, hiệu quả hẳn khá tốt... hơn nữa lần này chính anh ta vào hội sở Hiệp Ca, không phải do chúng ta cưỡng ép anh ta vào. Anh ta vì cái gì mà lại nghi ngờ?"
"Anh ta không chỉ nghi ngờ tôi mà anh ta còn nghi ngờ tất cả mọi người" Chiến Hiệp Ca
nói.
"Vậy là sao?"
"Chỉ cần người tiếp cặn anh ta. anh ta đều cảm giác đối phương rất khả nghi?".
Người phụ nữ tròn mắt nhìn Chiến Hiệp Ca hỏi: "Anh ta mắc bệnh hả?"
Có người nào như vậy không? Chỉ cần có người tiếp cận mình thì chính là mưu đồ làm hại. Còn có thể kết bạn thật lòng nữa không?
"Có lẽ anh ta cũng giống chúng tôi" Chiến Hiệp Ca lưỡng lự nói: "Sống sót đã rất gian nan rồi".