Liễu Hạ Huy là một văn nhân cả ngày chỉ ngồi ôm máy tính, ở nhà với vợ con. Ngu ngơ một chút thì cũng có thể hiểu được.
Cao Hy Vọng là tổng giám đốc công ty điện ảnh truyền hình Hoàn Mỹ, là một người có địa vị. Người như ông ta không thể tránh được việc phải tiếp xúc với quan chức chính phủ.
Mặc dù hậu thuẫn của Hoàn Mỹ không tệ nhưng chỉ cần một trưởng phòng nhỏ bé của cục điện ảnh cũng có thể khiến ông ta trở thành vãn bối. Không còn cách nào khác hiện quan không bằng hiện quản. Chỉ cần thủ tục giấy tờ của bọn họ bị trì hoãn ba, năm tháng, thậm chí một năm, tác phẩm của bọn họ sẽ ra sao? Tổn thất lớn tới cỡ nào?
Bạn dựa vào quan hệ có thể thông suốt lần thứ nhất, lần thứ hai còn lần thứ ba thì sao?
Hơn nữa người bạn tìm quan hệ cũng phải phí tổn. Phí tổn đó còn tốn kém hơn so với việc đối phó với một trưởng phòng nhỏ nhoi.
Những quan chức cao cấp thì khác đặc biệt với lãnh đạo số một số hai của một ngành, thái độ của bọn họ đối với người ngoài hòa ái hơn một chút, làm việc cũng từ tốn hơn. Cũng chính vì nguyên nhân này nên bạn căn bản không bao giờ gặp mặt bọn họ.
Như phó bộ trưởng Thái Công Dân này, ít nhất "chủ động tới" theo như lời Tần Lạc tới tham gia lễ ra mắt của bộ phim. Một khi chuyện này truyên ra ngoài sẽ mang nặng tính chất chính trị.
Không chỉ ba người Tần Lạc. Cao Hy Vọng. Liễu Hạ Huy kinh hãi bởi tin tức kia, ngay cả người dẫn chương trình Tạ Uyên và Phùng Đại Cương cũng tròn mắt nhìn nhau.
"Thái bộ trưởng sẽ tới thật sao?" gương mặt không tính là đẹp của Phùng Đại Cương cười thành hình bánh quai chèo. "Tới hay quá. Không lo chuyện bán vé nữa. Phim này nhất định sẽ tốt".
Phùng Đại Cương đang ngồi trên đài lo lắng chuyện bán vé của "Thiếu niên y vương", chỉ trong nháy mắt, vấn đẻ này đã có người giải quyết.
Ở đất nước Trung Quốc, khi quan chức làm tới một cấp bậc nhất định, nếu như giới truyền thông muốn đăng bài nhất định phải đăng ở một vị trí dễ thấy nhất, làm vậy để biểu thị sự tôn trọng đối với quan chức đó.
Với cấp bậc của phó bộ trưởng Thái Công Dân, ông tới tham dự buổi lễ ra mắt của một bộ phim, nhất định tin tức này phải xuất hiện ở trang nhất.
Trong toàn bộ Trung Quốc có rất nhiều nhà truyền thông sẽ vội vàng quảng cáo cho bộ phim, bạn còn phải lo vấn đề bán vé nữa sao?
Hơn nữa bản thân Thái công Dản cũng đủ mang tới rất nhiều vé rồi.
Ít nhất những quan chức, nhân viên của bộ y tế sẽ tới rạp xem bộ phim này. Không phải bọn họ phải nghiêm túc lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo sao?
Thái bộ trưởng nói bộ phim hay, bạn có dám nói không hay không?
Thái bộ trưởng ủng hộ bộ phim, bạn không biết xấu hổ không đi xem sao?
"Thái bộ trưởng tới sao?" Tạ Uyển giật mình. Cô là người dẫn chương trình nổi tiếng, thường xuyên tiếp xúc với các lãnh đạo. Ngay cả đạo diễn nổi tiếng Hollywood tới Trung Quốc làm phim cũng muốn mời một vị lãnh đạo cấp bộ tới quảng cáo hộ mình.
Trong mắt bọn họ, điện ảnh và truyền hình thuộc về lĩnh vực giải trí Quan chức cao cấp như bọn họ có ai cầm tiền đồ của mình đi "giải trí" không?
"Đúng vậy. hoàn toàn chính xác" Tần Lạc nói. "Đại khái khoảng hai ba phút nữa sẽ tới".
"Chúng ta hãy nhanh chóng sắp đặt một chút" Tạ Uyển nói. "Lúc này khỏngkịp diễn tập trước. Thời gian của Thái bộ trưởng rất quý giá. Khi ngài tới, chúng ta trực tiếp mời ngài lên đài. Còn vị lãnh đạo nào khác không? vấn đề an toàn có chuyện gì không?"
"Chỉ có bộ trưởng Thái và thư ký của ngài" Tần Lạc nói. "An toàn của bộ trưởng hẳn không có vần đề".
Đại Đầu đang ngồi trong góc, hắn hẳn sẽ hỗ trợ quan sát bốn phía xung quanh.
Trong khi mấy người còn đang thương lượng việc nghênh đón. Thái Công Dân đã dẫn theo Hậu Vệ Đông ra khỏi thang máy.
Tần Lạc đi trước Cao Hy Vọng. Tạ Uyển. Phùng Đại Cương. Liễu Hạ Huy cùng đi tới nghênh đón.
"Thái bộ trưởng, sao ngài lại có thời gian tới đây?" Tần Lạc cười hỏi.
"Thế nào, không chào đón tôi hả?? Thái Công Dân cười ha hả nhìn sắc mặt Tần Lạc. dáng vẻ ông rất vui vẻ.
"Hoan nghênh, hoan nghênh" Tần Lạc trả lời. "Nhưng vấn đề là trước nay chưa có tiền
lệ".
"Cái gì là tiền lệ? Có người làm trước thì có tiền lệ" Thái Công Dân nói rất bá đạo. "Hơn nữa tông thống Mỹ có thể tham dự talk show, tôi chỉ tới tham dự buôi lễ ra mắt phim thì đã là gì nào?"
Tần Lạc chưa giới thiệu mọi người nên những người khác không dám khinh xuất lên tiếng.
"Thái bộ trưởng, vị này là Tạ Uyển tiểu thư" Tần Lạc trước tiến giới thiệu Tạ Uyển đi sát bên cạnh.
"Tôi biết cô ấy" Thái Công Dân chủ động chìa tay cho Tạ Uyển nói: "Tôi đã xem cô dẫn chương trình, hay lắm".
"Cám ơn Thái bộ trưởng đã khen. Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn" Bởi vì lai lịch Thái Công Dân rất lớn. Tạ Uyển không dám tùy tiện lên tiếng trước mặt ông. Cô dùng ngôn ngữ quan trường để biểu thị sự cám ơn.
"Vị này chính là Cao Hy Vọng, tổng giám đốc điện ảnh truyền hình Hoàn Mỹ. Bọn họ là người đầu tư "Thiếu niên y vương" Tần Lạc giới thiệu Cao Hy Vọng.
"Các vị rất có con mắt đầu tư" Thái Công Dân bắt tay Cao Hy Vọng, cười nói.
"Đúng vậy. Đúng vậy. Trung Y dược là bảo vật của người Trung Quốc. Thế hệ con cháu chúng ta không thể nhìn thấy Trung Y chìm xuống" Cao Hy Vọng khom người nói. "Đối với việc Trung Y xuất hiện nhân vặt ưu tú. chúng tôi có trách nhiệm làm công chúng biết sự tích anh hùng của bọn họ".
"Vị này chính là Phùng Đại Cương, đạo diễn của "Thiếu niên y vương".
"Thái bộ trưởng, chào ngài. Rất vinh hạnh được gặp ngài" Phùng Đại Cương cũng không dám nói lăng nhăng, ông ta cân thận chào Thái Công Dân.
"Phùng đạo diễn, chào ông. Tôi đang chờ thưởng thức tác phẩm của ông" Thái Công Dân
nói.
Sau khi giới thiệu Liễu Hạ Huy. Thái Công Dân cũng bắt tay anh ta.
Sau khi Tần Lạc giới thiệu mọi người xong, hắn hỏi: "Thái bộ trưởng, ngài có muốn lên trên nói mấy câu không?"
"Một khi đã tới nhất định phải nói mấy câu" Thái Công Dân nói.
"Trước tiên tôi đi thông báo" Tạ Uyển cười nói. "Thái bộ trưởng bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tới. Đây là vinh hạnh của đoàn làm phim: Thiếu niên y vương".
"Khoa trương quá" Thái công Dán xua tay nói.
Tạ Uyển sắc mặt hớn hở, thong thả đi lên đài cô cao giọng nói: "Các vị, tôi rất vinh hạnh thông báo với các vị một thông tin. Phó bộ trưởng bộ y tế chúng tạ Thái công Dân tiên sinh đột nhiên xuất hiện, tới tham dự lễ ra mắt phim: Thiếu niên y vương của chúng ta. Chúng ta hãy nồng nhiệt dùng tiếng vỗ tay mời ngài lên đài nói chuyện với mọi người, được không?"
Tạ Uyển nói xong, cô lập tức vỗ tay trước.
Những người khác cũng vỗ tay theo mặc dù còn rất nhiều người vẫn chưa kịp có phản ứng.
Thái Công Dân đi lên đài ông giơ tay đè xuống. Tiếng vỗ tay bên dưới lập tức dừng lại.
Gương mặt hình chữ quốc, ở vị trí cao lâu ngày, trông ông rất uy nghiêm.
"Các vị, chào mọi người. Tôi là Thái Công Dân" Thái Công Dân mỉm cười nhìn bốn phía xung quanh, lên tiếng. "Tôi không tới đây với thân phận phó bộ trưởng bộ y tế. Tôi tới đây với thân phận một người hành nghề trong lĩnh vực Trung Y".
Tiếng vỗ tay bên dưới lại vang lên.
Không biết người bên dưới tự phát hay có người ở sau thúc đẩy.
Khi nãy Lý Thu Bạch nói không có tiếng vỗ tay. Mới rồi Phùng Đại Cương nói không có tiếng vỗ tay. Khi Tần Lạc nó có thể nói cũng không có tiếng vỗ tay nhưng khi Thái Công Dân nói nhất định phải có tiếng vỗ tay. Đây là nghi thức thường lệ.
"Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Trung Y có hưng vượng hay không chính là trách nhiệm của những người hành nghề y chúng ta. Đứng trên lập trưöng cá nhân của mình, tôi hy vọng song song với việc dốc sức, trợ giúp cho tây y. Trung Y cũng có thể đồng thời phát triển. Trung Y là thiêng liêng, cũng có công dụng. Nó đã được truyền thừa ngàn năm. Bản thân nó đã chứng minh giá trị của mình. Bao nhiêu môn khoa học sau khi trải qua mưa gió ngàn năm còn có thể thể hiện được sức sống của mình không?"
"Thế nhưng chỉ bằng vào sức lực của mình tôi còn lâu mới đủ. May mắn thay chúng ta vẫn còn có Tần Lạc. Chúng ta rất cần Tần Lạc, muốn có càng nhiều Tần Lạc hơn nữa. Tần Lạc còn trẻ tuối nhưng tôi cho rằng cậu ấy là một thày thuốc vĩ đại bởi vì cậu ấy có thể làm được những chuyện người khác khó mà làm thành công. Tôi rất vui mừng khi thấy bộ phim "Thiếu niên y vương" xuất hiện. Tôi hy vọng sẽ có nhiêu người trẻ tuôi tham gia vào lĩnh vực Trung Y. Tôi hy vọng sẽ có nhiều Tần Lạc xuất hiện trước mặt chúng ta".
Thái Công Dân xua tay nói. "Nếu như hiệu quả hiện nay tiếp tục được duy trì việc phục hưng Trung Y đã nẳm trong tầm tay".
"Cho nên tôi hy vọng "Thiếu niên y vương" có thể bùng nổ mạnh mẽ. Người có mắt đều có thể nhìn thấy, người có tai đều có thể nghe thấy".
Rầm rầm...
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sắm.
Vào thöi khắc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Lạc.
Hâm mộ, đố kỵ, ngưỡng mộ, tán thường, vui mừng...
Không nghi ngờ gì nữa buổi lễ ra mắt hôm nay thuộc về Trung Y. thuộc về Tần Lạc.
Tần Lạc đứng trong góc, trên gương mặt hiện lên nụ cười nhẹ như gió thoảng mưa phùn thế nhưng bên trong tay áo, bàn tay hắn đang nắm chặt.
Thái bộ trưởng đánh giá hắn quá cao, đồng thời ông cũng tạo cho hắn quá nhiều áp lực.
Thế nhưng điều này chỉ thêm kích thích bản tính kiêu ngạo trong xương tủy hắn.
Một khi bản thân mình đã lên tới vị trí này rồi, đi tới bước này rồi chỉ còn cách dũng cảm tiến lên mà thôi.
"Hãy khiến người có mắt nhìn thấy Trung Y. Người có tai nghe thấy Trung Y" Trong đầu Tẩn Lạc vang vọng lời nói của Thái Công Dân.
Đúng lúc này đột nhiên trong phòng vang lên một giọng nói lạc lõng.
"Thái bộ trưởng, ngài có thể nói cho chúng tôi biết một người lòng lang dạ Sói hoa hoa đại thiếu dựa vào cái gì mà được đánh giá cao như vậy?" Có người nào đó nói to.