Sau khi nghe Lâm Hoán Khê nói vậy, nhóm fan hâm mộ Tần Lạc bên dưới đài không kiềm chế được nữa rồi.
"Tần Lạc, chúng tôi ủng hộ anh. Chúng tôi vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường cho anh". "Tần Lạc, chúng tôi không tin loại tiểu nhân này. Chúng tôi biết anh ta là người lùn, nghèo khô ghen ghét, đố kỵ người đẹp trai giàu có như anh".
"Hãy để cho kẻ mang lòng dạ bắt chính cút đi. Đuổi anh ta cút đi".
Thái Công Dân giơ tay đè xuống, ý bảo mọi người hãy yên lặng.
Quả nhiên khi Thái Công Dân tỏ thái độ, không một ai dám lên tiếng nói nữa.
"Trách nhiệm của phóng viên là tuyên truyền giám sát và nghi vấn. Thế nhưng đây không phải là điểm quan trọng nhất. Tôi hoan nghênh ý kiến của anh nhưng không chào đón anh cố tình hất bát nước bẩn" sắc mặt Thái Công Dân nghiêm túc, giọng nói bá đạo, khí thế rất mạnh. "Hành vi của anh đã xâm phạm danh dự của một công dân. Anh nên chịu trách nhiệm vì chính hành vi của mình. Hơn nữa tôi vẫn giống như lúc mới tiếp xúc đã tin tường Tần Lạc là một Trung Y ưu tú, cậu ấy vì Trung Y mà nỗ lực, xứng đáng nhận được sự ủng hộ của chúng ta, tôn trọng và học tập. Không chỉ có ngày hôm nay, lịch sử sẽ cho Tần Lạc một đánh giá công bằng".
Nói xong Thái Công Dân đi xuống dưới đài.
Bên dưới tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Sắc mặt Lạc Kiệt cực kỳ xấu hổ. Gã ngồi thừ trên ghế, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.
Tạ Uyên và Uông Hải kịp thời lên đài chuyên để tài tới những nữ diễn viên khác.
Tần Lạc và Cao Hy Vọng đi tới mời Thái công Dân vào trong phòng nghỉ ngơi. Phùng Đại Cương và Liễu Hạ Huy cũng đi theo.
"Thái bộ trưởng, ngài hãy bớt giận" Cao Hy Vọng tự mình căn dặn nhân viên mang trà lên, ông ta ngôi bên cạnh Thái công Dân cười an ủi: "Cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bặt rễ. Hai năm nay danh tiếng Tần Lạc rất cao, nhiều người yêu mến nhưng người muốn hủy đi cũng không ít. Điều này không thể tránh khỏi".
Thái Công Dân gật đầu nói: "Tôi không tức giận. Tôi chỉ cảm thấy đám người đó rất đáng xấu hổ".
"Thái bộ trưởng, nếu tôi là người xấu, tôi cũng chọn tới vào lúc này" Tần Lạc cười nói. "Người xấu cũng có chỉ số thông minh đúng không? Bọn họ nhất định sẽ tìm ra cơ hội".
Nghe Tần Lạc biện bạch cho "người xấu" - mọi người cùng bật cười vui vẻ.
Mọi người ngồi nói chuyện một lát. Thái công Dân nói: "Tần Lạc, tôi có chuyện muốn nói với cậu".
Khi nghe Thái Công Dân nói câu đó, tất cả mọi người tự giác rời khỏi phòng.
"Thái bộ trưởng, hôm nay ngài không nên tới" Nụ cười trên gương mặt Tần Lạc tắt dần hắn lên tiếng.
"Thủ đoạn này có thể ngăn cản được tôi hả?" Thái Công Dân cười nhạt nói. "Bọn họ quá coi thường Thái công Dân này rồi".
"Bộ trưởng có biết kẻ nào ra tay không?" Tần Lạc hỏi.
"Không biết" Thái Công Dân trả lời. "Biết thì sao?"
"Tôi sẽ cho người theo dõi anh ta" Tần Lạc nói. Thật ra Tần Lạc không cần tìm người theo dõi. Hắn biết Đại Đầu nhất định sẽ làm chuyện này. Nếu như hắn không làm, hắn sẽ không còn là Đại Đầu.
"Không cần" Thái Công Dân nói. "Hãy để Hậu Vệ Đông làm, bắt ngay lập tức".
"Thái bộ trưởng lo anh ta sẽ bị người ta diệt khẩu sao?"
Thái Công Dân liếc mắt nhìn Tần Lạc nói: "Sau này hãy cố gắng làm đúng trình tự. Đừng để cho người ta nắm được điểm yếu".
"Tôi hiểu rồi" Tần Lạc gật đầu. Đại Đầu là vệ sĩ của hắn quả thật Đại Đầu có thể giúp hắn nhiều chuyện. Hơn nữa Đại Đầu làm việc không cần phê chuẩn không cố kỵ thủ đoạn nhưng nếu như chuyện này rơi vào tay đám người có ý đồ xấu. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng chuyện này để công kích Tần Lạc.
Đúng như lời Cao Hy Vọng đã nói: "Súng bắn chim đầu đàn. Tần Lạc này chính là con chim đã bay quá cao".
"Tốt lắm. Tôi phải về, còn công việc cần phải xử lý" Thái Công Dân đứng dậy nói.
"Tôi tiễn bộ trưởng" Tần Lạc cũng đứng dậy.
Khi đi ra tới cửa. Tần Lạc hờ hững hỏi: "Thái bộ trưởng, có phải ngài sẽ lên chức nữa không?"
Thái Công Dân gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Tần Lạc hiểu rõ nguyên nhân vì sao có người tới làm náo loạn buổi lễ ra mắt. Bọn họ còn có một dụng ý rất khác.
Tất cả mọi người đều biết hắn là tâm phúc số một của Thái Công Dân.
Hơn nữa vì ủng hộ hắn mà phó bộ trưởng Thái Công Dân đích thân tới dự lễ ra mắt "Thiếu niên y vương".
Vào thời điểm quan trọng, đám người đó đã tìm người tới "hất bát nước bẩn". Nếu như có thể khiến hắn thản bại danh liệt, không phải Thái công Dân sẽ rơi vào tình cảnh không nhận biết được người xấu sao?
Hơn nữa Thái Công Dân mới thổi phồng Tần Lạc, lập tức có người xuất hiện chứng minh Tần Lạc là người "mặt người dạ thú". Đây là một đòn đả kích rất nghiêm trọng đối với danh tiếng của Thái Công Dân. Nếu như ông tiếp tục tiến thêm một chức nữa, sao ông có thể thu phục lòng người?
Sau khi tiễn Thái Công Dân và Hậu Vệ Đông xong. Tần Lạc quay trở lại phòng hội trường của trung tâm hội nghị. Lâm Hoán Khê và Cao Hy Vọng vẫn đang ngồi chờ.
"Bọn họ đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Uống trà sau đó xem ảnh" Cao Hy Vọng nói. "Hay hai người mau sang đó xem".
Tần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Không tới đó nữa".
"Cũng được. Hai vị nên quay về nghỉ ngơi" Cao Hy Vọng nói. Ngay buổi lễ ra mắt phim đã xảy ra chuyện nhất định tám trạng của Tần Lạc sẽ bị ảnh hưởng.
Thật ra Tần Lạc không mệt, cũng không phải tâm trạng bị ảnh hưởng mà vì một chuyện khác.
Thế nhưng hắn không muốn giải thích nhiều.
Khi quay về Tần Lạc không ngồi xe của Đại Đầu mà hắn ngồi trong chiếc BMW của Lâm Hoán Khê.
Ngay từ ngày đầu tiên quen biết Lâm Hoán Khê, nàng đã lái chiếc BMW màu Champagne này. Lúc này sau ba năm chiếc BMW vẫn không thay đổi nhiều nên Lâm Hoán Khê không muốn đổi sang chiếc xe mới.
Nàng không phải là một người tiết kiệm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nàng theo đuổi một cuộc sống cao nhưng tuyệt đối không phải là người lãng phí.
Ví dụ như nàng đã lái chiếc BMW này mười năm. Ví dụ như những bộ quần áo nàng mặc hai ba năm không bỏ đi.
Tần Lạc không lái xe cho nên Lâm Hoán Khê vẫn đảm nhiệm vai trò tài xế.
Không thể không thừa nhận là một người đàn ông. Tần Lạc quả thật có khá nhiều khuyết điểm.
"Thắt dây an toàn" Lâm Hoán Khê nhắc nhở hắn.
Tần Lạc vội vàng thắt dây an toàn hắn nói: "Khi ngồi xe Đại Đầu anh luôn ngồi ghế sau. không có thói quen mang dây an toàn".
"Ngồi sau cũng phải thắt" Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc biết Lâm Hoán Khê quan tâm tới mình. Lời nói của nàng rất vô tình nhưng thái độ của nàng rất nghiêm túc.
"Thôi được, nghe lời vợ. Sau này cho dù ngồi trước hay ngồi sau đều thắt dây an toàn".
Lâm Hoán Khê không nói gì, nàng nhanh nhẹn khởi động xe.
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, chạy trên đường về nhà.
Lâm Hoán Khê không nói mấy lần Tần Lạc định lên tiếng nhưng không biết bắt đầu thế nào.
"Em có muốn nghe nhạc không?" Tần Lạc hỏi.
Lâm Hoán Khê mở radio. Trong xe vang lên giọng hát của một nam ca sĩ: Em là đôi mắt anh, giúp anh đọc biển sách mênh mông. Em là đôi mắt anh, giúp anh xuyên quan dòng người chen chúc....
"Bài hát này rất hay" Tần Lạc cười nói.
"Anh muốn nói cái gì?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"…"
Tần Lạc cười gượng. Nàng hiểu rất rõ.
"Em đã xem kịch bản của "Thiếu niên y vương" chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Xem rồi" Lâm Hoán Khê trả lời. Lúc trước Tần Lạc cầm kịch bản tới cho nàng và nói muốn tham khảo ý kiến của nàng vì nàng chính là nữ nhân vật trong phim... đương nhiên Tần Lạc cũng cầm kịch bản tới cho Lệ Khuynh Thành, cũng nói nàng là nữ nhân vật trong phim.
Quả thật Lâm Hoán Khê đã xem qua nhưng nàng không có bất kỳ dị nghị nào.
Chính vì vậy Tần Lạc không thể xác định được Lâm Hoán Khê có thật sự xem hay không, nàng có xem hết phim hay không?
"Hôm nay phóng viên đã hỏi anh một vấn đề" Tần Lạc cười nói. "Hỏi anh thích em hay thích Lệ Khuynh Thành? Những phóng viên đó quả thực rất có cảm hứng với những chuyện xấu…"
Ánh mắt Lâm Hoán Khê vẫn nhìn chằm chằm về phía trước không hiểu nàng có chăm chú nghe Tần Lạc nói hay không nữa.
Tần Lạc lén liếc nhìn Lâm Hoán Khê, nói: "Anh nói với bọn họ rằng anh thích Lâm Hoán Khê, anh cũng thích Lệ Khuynh Thành. Anh nói vậy không làm em tức giận chứ?"
"Anh đang nói đùa sao?" Lâm Hoán Khê hỏi.
"Không" Tần Lạc trả lời.
Quà thật hắn thích Lâm Hoán Khê nhưng Lệ Khuynh Thành cũng đã chiếm một vị trí không thể thiếu trong trái tim hắn, câu trả lời của hắn chỉ có thể dùng trái tim để trả lời.
Hắn không thể lừa gạt chính mình chính vì vậy không thể lừa gạt công chúng.
"Nếu đã như vậy" Lâm Hoán Khê nói. "Em hẳn phải tức giận vì lời nói thật của anh, vậy có cần tức giận khi anh nói dối không?"
"…"
Tần Lạc toát mồ hôi.
Bây giờ hắn đã hiểu mỗi người phụ nữ đều là một sư tử bẩm sinh.
Chỉ cần hơi bất cần một chút thôi sẽ bị nàng ăn tươi nuốt sống.
"Đứng trên lập trường của cô ấy, em rất vui khi nghe anh nói như vậy" Lâm Hoán Khê
nói.
"Vậy còn đứng trên lập trường của em?" Tần Lạc hỏi, thái độ dè dặt, bất an.
"Em không có thói quen đứng ở lập trường của mình mà suy xét vấn đề".
"…"