Lệ Khuynh Thành rất bất mãn với hành động của Tần Lạc. Nàng hờn dỗi vỗ tay vào lưng hắn nói: "Để cho em nghịch".
Khi Lệ Khuynh Thành nói câu đó, thái độ nàng giống như một cô bé con đang nhõng nhẽo đòi món đồ chơi yêu thích. Thái độ tự nhiên tùy ý nhưng lại khiến người ta trào máu mũi.
Trong số những người phụ nữ của Tần Lạc, chỉ có mình Lệ Khuynh Thành có thể dùng một câu nói bất bình thường với một giọng nói thản nhiên như vậy. Cũng chỉ có mình nàng mới có thể chỉ một câu nói khiến người ta chìm trong bể dục vọng chết đi sống lại.
Nàng là yêu tinh!
Vì vậy tiểu Tần Lạc phản bội chủ nhân của nó một cách đáng xấu hổ.
"Anh xem. Nó cũng tình nguyện để cho em nghịch này" Lệ Khuynh Thành cười hì hì chỉ vào "tiểu Tần Lạc" nói. Nàng rút bàn tay thoát khỏi tay Tần Lạc, lại nhẹ nhàng khiêu khích hắn: "Là ai nói nhỉ? Đàn ông như một con gà trống. Thứ nhất thích khoe khoang thành tích. Thứ hai vào thời khắc quan trọng vẫn có thể chống đỡ được. Thứ ba có thể bồi dưỡng ra người nối nghiệp xuất chúng. Thứ tư là giỏi công kích người khác khiến cho đối phương cảm thấy sung sướng. Thứ năm khi tiếp xúc có thể tạo nên ma sát khiến mọi người cùng sung sướng. Thứ sáu sau khi thắng lợi thì lập tức thu nhỏ mình lại một chút.
"Nơi có người sống thì có giang hồ. Có giang hồ thì có cạnh tranh. Có cạnh tranh thì có thù oán giết chóc. Đối với chính khách mà nói không có gì có thể so với việc lên chức của bọn họ. Thế nhưng vì vị trí có hạn hiển nhiên phải cạnh tranh công kích lẫn nhau".
"Lúc này vị trí của Thái bộ trưởng ổn định, chiếm thượng phong. Nếu như không có bất ngờ xảy ra khả năng thăng chức của ông cực cao. Có người thắng lợi, đương nhiên sẽ có người thất bại. Thất bại đó thêm vào vài câu tán róc, tô điểm thêm chút thủ đoạn là không thể tránh được".
"Vậy ý của em là... chúng ta hẳn phải hiểu hành vi đó, không cần làm cái gì sao? Mới rồi em còn nói chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, chịu chết sao?"
Động tác tay của Lệ Khuynh Thành càng gia tăng. Hơi thở Tần Lạc càng lúc càng dồn dập.
Một khi Lệ Khuynh Thành đã to gan lớn mật như này, chứng minh không một ai dám tùy tiện đi vào phòng làm việc của nàng. Nàng đã không kiêng nể, mình cần gì phải giả bộ quân tử... mặc dù hắn chưa từng làm như vậy.
Tần Lạc kéo Lệ Khuynh Thành vào sát mình bàn tay hắn cởi từng nút áo của nàng. Sau đó bàn tay hắn luồn qua cổ đi xuống, tham lam chiếm lĩnh "ngọn núi" đầy đặn.
Cảm giác chân thực này tốt hơn nhiều so với không được cầm nắm. Quả thật chỉ muốn vùi đầu vào đó.
"Có nhỏ đi không?"Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Không" Tần Lạc lắc đầu nói.
"Không là tốt" Lệ Khuynh Thành nói. "Khi không có ai sờ, em tự sờ, nắn. Em chỉ sợ nhỏ đi anh không thích".
Nhìn thái độ nghiêm trang của Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc không nhẫn nhịn được nữa hắn quay người ôm nàng đặt bên dưới mình, bắt đầu chiến dịch phản công.
Mưa tạnh gió hòa.
Lệ Khuynh Thành mệt mỏi nằm yên một chỗ, đôi mắt ngây thơ vô tội mở to chớp chớp, nói: "Anh kích động là gì hà? Em nói mình sờ nắn cũng không phải là tự làm... em chỉ là massage cho ngực mình thôi mà. Anh đừng có quên trước kia em mờ thẩm mỹ viện. Tất cả nhân viên nữ trong thâm mỹ viện đều là chuyên gia chăm sóc ngực và buồng trứng đó?".
"Em đúng là yêu tinh" Tần Lạc ôm người Lệ Khuynh Thành, điên cuồng cắn vào cô nàng.
"Ôi. không được" Lệ Khuynh Thành kinh hãi nói. "Đồng nghiệp sẽ nhìn thấy?.
"Em còn sợ cái đó sao?"
Lệ Khuynh Thành cười khúc khích nói: "Thật ra cũng không có gì đáng sợ. Anh đã công khai nói với giới truyền thông là thích em. Bây giờ không phải tất cả đều biết mối quan hệ của chúng mình sao? Em bảo với thư ký chúng mình có việc cần thương thảo, anh nghĩ cô ấy sẽ tin sao? Thế giới này là như vậy đó, anh lừa gạt em, em gạt anh. Tất cả mọi người đều không nói thật, vấn đề là có người bị vạch trần trước mặt người khác, có người bị lén vạch trần mà thôi...".
"Hôm nay em có chuyện gì vậy?" Tần Lạc ngẩng đầu nhìn Lệ Khuynh Thành hỏi. "Luôn nói lời sáo rỗng. Em muốn nói gì sao?"
"Em chỉ cảm thấy bùi ngùi" Lệ Khuynh Thành nói. "Trước đó còn có người dám theo đuôi em. Sau khi chuyện của chúng mình bị bộc lộ, không còn ai dám theo đuôi em nữa".
Tần Lạc tươi cười hỏi: "Hối hận rồi hả?"
Bàn tay Lệ Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt ve "chòm râu" của Tần Lạc. giống như nàng đang dùng đâu ngón tay phác một bức họa. "Anh cười hơi lạnh nhạt. Tức giận sao?"
"Không" Tần Lạc nói. "Anh vẫn không hiểu lắm nên rốt cuộc không biết em thật sự nghĩ thế nào, cũng không biết em muốn làm gì. Nếu như em muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đi hay chúng ta hoàn toàn có thể khôi phục mối quan hệ hợp tác trước kia".
Hai đầu ngón tay Lệ Khuỵnh Thành nhẹ nhàng nắm môi Tần Lạc nói: "Sau này anh không được nói như vậy. Em rất khó chịu".
"Anh chỉ sợ em khó chịu" Tần Lạc cười nói. Lần này nụ cười ấm áp như ánh mặt trời hơn trước nhiều.
Tâm tính con người khác nhau, sức cuốn hút của nụ cười cũng khác nhau.
Nụ cười dễ dàng thể hiện thế giới nội tâm của con người...
"Anh có gì còn không hiểu rõ? Anh còn tưởng em vẫn còn là Lệ Khuynh Thành trước kia, đúng không? Anh có biết Lệ Khuynh Thành đó đã sớm chết rồi không? Bị cừu gia giết chết rồi chết trong trận lửa trên núi rồi. Bây giờ em là một Lệ Khuynh Thành hoàn toàn khác... Lệ Khuynh Thành làm việc cho anh, kiếm tiền cho anh, lên giường với anh, sinh con cho anh. nghĩ tới anh, nhớ anh, yêu anh".
"Bây giờ Lệ Khuynh Thành không có bản thân mình, chỉ thuộc về mình anh. Anh có thể coi em như người phụ nữ của anh, tình nhân của anh thậm chí anh có thể mua em về làm một quản gia... anh có thể làm bất kỳ chuyện gì với em".
"…"
Tần Lạc không nói bởi vì hắn đang bận "làm chuyện gì đó" với Lệ Khuynh Thành.
Tiêu biệt thắng tân hôn. Có lẽ vì hai người lâu ngày không gặp nhau, cũng có khả năng vì lời nói thiêu đốt tình cảm mãnh liệt. Cám xúc hai người bộc phát cực kỳ mãnh liệt, kéo dài rất lâu.
Trận chiến xảy ra tới lần thứ ba mới chấm dứt. Vì bọn họ liên tục chiến đấu nên mệt mỏi tới mức không cả muốn động đậy đầu ngón tay.
"Anh có biết tại sao em không cho anh tham dự vào chuyện tranh đấu của Thái bộ trưởng không?" Lệ Khuynh Thành dịu dàng hỏi.
"Hiểu một chút" hai mắt Tần Lạc nhắm chặt, mơ màng buồn ngủ.
"Chuyện xảy ra lần này rõ ràng nhắm vào Thái bộ trưởng, ông ấy sẽ biết cần phải phản kích thế nào một cách tốt nhất. Người như ông ấy có thể lên tới vị trí hiện nay, há chỉ dựa vào nguyên nỗ lực của bản thân mà thành sao?" Lệ Khuynh Thành uê oải phân tích, giọng nói nàng ngập tràn mùi vị hấp dẫn.
"Chính ông ấy ra tay thì đó là cạnh tranh bên trong. Chính anh ra tay thì còn danh chính ngôn thuận không? Còn nữa anh có nghĩ tới không? Những kẻ đó ra tay với Thái bộ trưởng, chứng minh bọn họ cho rằng Thái bộ trưởng cản trở con đường tiến chức của mình. Một khi người đó dám làm như thế, chứng minh không úy kỵ quyền hành của Thái bộ trưởng. Thái bộ trưởng đã cao tuổi nhiều khả năng hết khóa này sẽ lui về. Anh tuổi còn rất trẻ, sau này khi nhân vật hùng mạnh kia lên đài, kẻ đó sẽ trả thù anh như thế nào?"
"Em bảo anh đi làm bạn với sói sao?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
"Anh không phải cũng là một con sói sao?" Lệ Khuynh Thành trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc một cái. Đương nhiên là có hai loại sói khác nhau.
Tần Lạc nói "sói" là chỉ người xấu. Lệ Khuynh Thành nói" sói" là chỉ"sắc" lang.
Tần Lạc cười, không phản bác câu nói của nàng nếu không chủ đề sẽ chuyển tới tận Thái Bình Dương.
"Cho dù bây giờ anh không giúp Thái bộ trưởng ra tay, đối thủ của ông ấy cũng sẽ tuyệt đối không mang ơn anh. Bây giờ chúng ta đã không phải là bạn bè, sau này cũng sẽ không bao giờ là bạn bè" Tần Lạc cười nói. "Hơn nữa vào thời điểm anh gặp khó khăn, Thái bộ trưởng vẫn đứng bên anh. Nếu như vào thời điểm Thái bộ trưởng gặp khó khăn anh không làm gì, đó chính là vong ân phụ nghĩa. Bây giờ anh cứ làm việc cần làm. Còn về chuyện sau này, ai biết được? Có lẽ kẻ kia sẽ bị bắt gì tham ô. Có lẽ hắn sẽ rút lui vì thiếu trách nhiệm trong công tác hay có thể bị tai nạn xe cộ, hay vì áp lực công việc quá nặng nề mà bị chảy máu não... có rất nhiêu khả năng. Anh tuyệt đối không thể vì sợ hãi nguy hiểm sau này mà lúc này chỉ đứng nhìn không làm gì cả".
Khì khì...
Lệ Khuynh Thành tươi cười nói: "Em biết anh sẽ nói như vậy. Quả nhiên em đã lựa chọn đúng người đàn ông của mình".
Tần Lạc nghi ngờ nhìn Lệ Khuynh Thành. Hắn không biết rốt cuộc trong hồ lô của nàng bán thuốc gì nữa đây.
"Em nói anh không nên ra ta là em muốn nói cho anh biết tất cả nguy hiểm" Lệ Khuynh Thành cười nói. "Nếu như bây giờ anh vẫn kiên trì đứng bên cạnh Thái bộ trưởng, trong cặp em có một tập tài liệu, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú".
"Tại sao em không trực tiếp nói cho anh biết là em có tài liệu này?" Tần Lạc hỏi.
"Bởi vì em không muốn anh nghĩ em là một người xấu chỉ biết chơi âm mưu quỷ kế" Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc tươi cười hỏi: "Có phải em cho người vạch trần chuyện mấy chuyên gia, giáo sư nhận tiền của người ta tuyên truyền sai sự thật không?"
Khi tin tức Tần Lạc điều trị bệnh cho lão phu nhân Marie thất bại truyền về nước, một nhóm các chuyên gia, giáo sư đột nhiên nhảy ra công kích, nhục mạ hắn.
Ngày hôm sau những chuyên gia này đột nhiên bị báo ứng. Có người bị tố cáo thu tiền của nhà sản xuất thuốc tuyền truyền sai sự thật. Có người bị phát tán băng ghi hình quan hệ với nghiên cứu sinh của mình, nữ hai mươi, nam năm mươi tám. Có người bị tố cáo dùng tiền nghiên cứu mua xe, mua nhà cao cấp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vì vậy bọn họ đồng loạt câm miệng.
Đương nhiên cho dù bọn họ có thanh minh thế nào đi nữa cũng không còn ai tin bởi vì bọn họ nào có nhân phẩm, ngược lại Tần Lạc bị bọn họ mắng lại đoạt được tiếng tốt.
Quả nhiên Lệ Khuynh Thành rất am hiểu cách giải quyết tận gốc vấn đề. Mỗi một nhát đao đâm ra ngoài cực kỳ chính xác, tuyệt đối không thể thất bại.
"Trong con mắt anh, em quả nhiên chỉ là một người phụ nữ xấu" Lệ Khuynh Thành gượng gạo nói.
"Phụ nữ không xấu, đàn ông không thích" Tần Lạc ôm chặt nàng, giống như báu vật.