Sau khi Hoàng Cường nói xong, không một ai lên tiếng, ánh mắt của tắt cả đều tập trung vào Thái Công Dân.
Bởi vì bọn họ hiểu rõ rằng Tần Lạc do chính Thái Công Dân đề bạt, cũng là cây cột chống mạnh mẽ cho Tần Lạc gây dựng lại Trung Y.
Hoàng Cường hoàn toàn có dụng ý khác, ông ta muốn mượn cơ hội này đánh hạ Tần Lạc, một là hạ thấp uy tín của Thái công Dân, bôi đen hình tượng của ông. Nếu như điêu tra được Thái công Dân có liên quan tới giao dịch tiền với Tần Lạc, tốt rồi Thái Công Dân còn có thể chính thức tiếp nhận vị trí lãnh đạo cao nhất không?
Nằm mơ!
Đây là trận quyết đấu của hai người có lực cạnh tranh mạnh mẽ. Đương nhiên những người khác không cần quan tâm. Hai hổ tranh chấp tất có một bị thương. Nếu như cả hai cùng bị thương thì tốt nhất. Một khi như vậy, những người như bọn họ sẽ có cơ hội không ngờ tới sao?
Ánh mắt Thái Công Dán thản nhiên ông vẫn ung dung ngồi uống trà.
Không hiểu ông không sợ hãi hay cố tính gây thanh thế.
Hơn nữa ông vẫn im lặng, hình như hoàn toàn không có ý định lên tiếng giãi thích thay cho Tần Lạc.
Đương nhiên Quách Long Thanh biết trông này có huyền cơ. Sau mấy tháng nữa ông ta sẽ rút lui, ông ta không muốn dính dáng tới cuộc quyết đấu của hai người này. Cho dù người nào chiến thắng cũng đều ghi nợ lên người ông ta.
Quách Long Thanh nhìn Hoàng Cường hỏi: "Những thông tin này có bao nhiêu độ tin cậy? Nếu như không đủ độ tin cậy, chúng ta nhất định phải cẩn thận xử lý. Tần Lạc không giống với những người khác. Anh ta chính là thây thuốc nôi tiếng cả nước, lại mới chữa khỏi chứng chảy máu não cho lão phu nhân Marie ở Mỹ. Nếu như chúng ta đối đãi với công thần như vậy sẽ khiến lòng người nguội lạnh. Sau này còn ai tinh nguyện làm việc cho quốc gia nữa không?"
"Quách bộ trưởng nói rất đúng. Tôi cũng hiểu rõ đạo lý này" Hoàng Cường nói. "Thế nhưng đất nước chúng ta có pháp luật, có công thì thưởng làm sai nhất định phải chịu trừng phạt. Chúng ta không thể vì anh ta làm được vài chuyện cho đất nước mà có thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ sai trái nào của anh ta. Nếu như chúng ta làm vậy, sau này những chíến sĩ có công cũng đều hàng động như vậy thì sao? Nếu như pháp luật không thể trấn áp bọn họ thì chúng ta dùng cái gì trấn áp bọn họ?"
"Hơn nữa chuyện này đã truyền tới giới truyền thông. Chúng ta không điều tra, tin tức bên ngoài càng lan truyền nhanh chóng. Tốt nhất chúng ta phải điều tra. Nếu như thật sự là không có chuyện gì, tới khi đó chúng ta có thể quang minh chính đại đứng ra lên tiếng thay anh ta".
Quách Long Thanh biết Hoàng Cường thế mạnh, ông ta không muốn điều tra Tần Lạc nhưng lại không muốn vì một Tần Lạc mà đắc tội với Hoàng Cường.
Không phải còn Thái Công Dân ở đây sao?
Quách Long Thanh quay sang nhìn Thái Công Dân hỏi: "Lão Thái ông hãy nói suy nghĩ của mình đi".
"Tra" Thái Công Dân nói như đinh đóng cột. "Nhất định phải điều tra nghiêm túc. Nếu như toàn bộ thông tin trong tài liệu này là thật, quả thật là coi trời bằng vung, nhìn thấy mà giất mình. Cho dù dính dáng tới người nào cũng nhất định phải truy tố pháp luật".
Mọi người ngạc nhiên.
Thái Công Dân có ý gì?
Cho dù ông ta không lên tiếng nói giúp ái tướng của mình thì cũng không thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng. qua cầu rút ván đúng không?"
Hay là quả thật Tần Lạc có vấn đề rất lớn, ông ta vì muốn rửa sạch sự nghi ngờ với mình nên quyết định tráng sĩ chặt cổ tay?
Thế nhưng đây có phải là trò đùa không? Nếu như Tần Lạc kia thật sự có chuyện. Thái Công Dân có thể thoát khỏi nghi ngờ không?
Cho dù ông ta có thoát thản được thì chỉ e vị trí kia ngày càng cách xa ông ta.
Thế nhưng ánh mắt nhìn Thái Công Dân của bọn họ lại bắt đầu thay đổi.
Tâm địa tàn nhẫn, làm việc quyết đoán người bĩnh thường không thể làm được.
Quả nhiên Tần Lạc kia làm sai rất nhiều chuyện.
Không phải Tần Lạc, không phải vì Trung Y một lần nữa khởi sắc, không phải ánh mắt thế giới tập trung tới Trung Y Trung Quốc, nào tới lượt một ông già sắp về hưu như Thái Công Dân ngôi lên vị trí bộ trưởng không?
Hoàng Cường cũng rất ngơ ngác trước phản ứng của Thái Công Dân. Hai người bọn họ là đối thủ nhiều năm. Coi như Hoàng Cường hiểu rất rõ tính cách của Thái công Dân.
Hoàng Cường vốn nghĩ rằng Thái Công Dân sẽ tranh chấp với mình hơn nữa còn cố gắng ngăn cản điều tra Tần Lạc. Nhất định ông ta còn nói cái gì nào là "không thể làm nhục danh tiếng của một anh hùng dân tộc" vân vân.
Thế nhưng kết quả cuối cùng là nhất định phải điều tra Tần Lạc vì chỉ có như vậy mới thành chuyện lớn.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản Thái Công Dân tiến thêm một bước nữa.
Mình không chiếm được vị trí đó, ông ta cũng không thể chiếm được.
Nếu không cuộc sống sau này của Hoàng Cường ông ta trong bộ sẽ rất khó khăn.
Đây chính là mục đích của Hoàng Cường, cam lòng bị lóc xương xẻo thịt, cũng kéo Thái Công Dân xuống ngựa.
Hoàng Cường tươi cười nhìn Thái Công Dân nói: "Đức độ của Thái bộ trưởng khiến người khác phải bội phục"
"Tôi chỉ làm việc mà tôi nên làm" Thái Công Dân thản nhiên nói.
"Đúng vậy. Cán bộ chúng ta nên có giác ngộ, không dung nạp, không bao che, có công thì được thường, làm sai phải chịu phạt. Chúng ta làm việc càng ngày càng tốt đất nước chúng ta mới phồn vinh, hưng thịnh nếu không dán chúng sẽ đám vào lưng chúng ta nói quan chức chúng ta bao che cho nhau, danh tiếng sẽ bị hủy hoại".
"Hoàng phó bộ trưởng nói rất đúng, chí công vô tư là gốc rễ của chúng ta. Nếu như nền móng lung lay, con người sẽ sai lệch" Thái Công Dân cũng mạnh mẽ phụ họa với Hoàng Cường khiến cho mấy người còn lại tròn mắt ngạc nhiên.
Rốt cuộc bọn họ đang đâm dao vào nhau hay đang là bạn bè thân thiết trợ giúp nhau? Tại sao cách nói của bọn họ lại mập mờ không rõ ràng như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ đã bí mặt thương lượng với nhau?
Nếu như là như vậy thì vì sao Hoàng Cường lại muốn giải quyết vấn đề Tần Lạc? hay là giữa Tần Lạc và Thái Công Dân xảy ra xung đột. Thái công Dân muốn mượn tay Hoàng Cường diệt trừ Tần Lạc?
Nghĩ như vậy ánh mắt mọi người nhìn hai người kia lại bắt đầu thay đổi.
Quách Long Thanh cũng không hiểu nên ông ta dứt khoát không thể hiện thái độ. ông ta nói: "Lão Hoàng và lão Thái đồng ý điều tra việc này. Các vị khác có ý kiến gì không?"
Không một ai có ý kiến. Mọi người đồng ý thông qua.
Chỉ có người ngu ngốc mới đứng lên phản đối chuyện này. Dù gì đi nữa Tần Lạc không
phải là người của bọn họ.
"Được, vậy cứ quyết định như vậy" Quách Long Thanh nói. "Việc này do Trần trưởng phòng của bên kiểm tra kỷ luật chỉ huy điêu tra. Nhất định phải điêu tra ra manh mối".
Cuối cùng Hoàng Cường cũng trút được gánh nặng.
Chỉ cần trong bộ thống nhất ý kiến, mục đích điều tổ điều tra đi điều tra của ông ta đã đạt được, khi tra xét nhất định sẽ tìm ra vấn đề. Tần Lạc không phải thánh sống, liên quan tới chuyện tiền bạc lớn như vậy. hắn không có bất kỳ nhược điểm nào sao?
Đối với mức độ lớn nhỏ của vấn đề, với năng lực của ông ta, vấn đề lớn có thể biến thành cực lớn, vấn đề nhỏ có thể biến thành lớn hơn. Để xem lần này chúng làm thế nào thoát thân? Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thế nhưng Thái Công Dân không vì thế mà im lặng.
Ông bỏ chiếc chén trà xuống nhìn Quách Long Thanh nói: "Bộ trưởng, bên tôi cũng có một tập tài liệu, có thể giao cho bên kiểm tra kỷ luật điều tra. Nếu như tài liệu không đúng thì cũng để cho đồng nghiệp bên dưới lấy lại danh dự, yên tâm công tác. Các đồng chí bên dưới làm việc không dễ dàng gì, chúng ta không thể tùy tiện để người ta bôi đen, làm nhục".
Khi nhìn thấy Thái Công Dân lấy ra một tập văn kiện màu vàng, mí mắt Quách Long Thanh giật mạnh một cái.
Sắc mặt những người khác rất khác nhau nhưng đa phần là sắc mặt vui vẻ ngồi xem kịch
vui
Thái Công Dân phản kích.
Hoàng Cường cực kỳ căng thẳng, ông ta biết tính cách của Thái Công Dân. Không lên tiếng thì thôi một khi đã lên tiếng chỉ có đả thương người.
Vào thời điểm quan trọng này, mình đâm vào lưng ông ta một đao, có thể nói đã trở thành kẻ thù sống chết. Không có chuyện nào khiến cho người ta căm hận hơn chuyện này.
Trong khi đó Thái công Dân hoàn toàn không tức giận, chỉ thờ ơ ngồi xem, ông ta để cho mình dễ dàng thắng như vậy sao?
Sắc mặt Hoàng Cường bình tĩnh, ông ta cúi đầu uống trà, giống như chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới mình.
Quách Long Thanh nhận tập tài liệu, mở dây buộc sau đó rút tài liệu ra đọc.
Sau khi đọc xong mấy lần sắc mặt ông ta đại biến.
Quách Long Thanh liếc nhìn Thái công Dân rồi đưa tài liệu cho Hoàng Cường nói:"Hoàng bộ trưởng, ông cũng xem một chút đi. Việc này có liên quan tới thư ký Kim".
Kim Lâm là thư ký của Hoàng Cường, nghe nói có quan hệ rất thản thiết với con trai Hoàng Cường. Vì đi đường thẳng nên được chọn làm thư ký của Hoàng Cường.
Một đao này của Thái công Dân chém vào người Kim Lâm, coi như cực độc.
Bởi vì chỉ cần là người trong hệ thống chính phủ là có thể hiểu rõ. Thư ký chính là người phát ngôn của lãnh đạo. Những điều lãnh đạo không tiện nói thư ký nói. Những điều lãnh đạo không tiện làm, thư ký làm. Thư ký gặp chuyện không may chính là bôi xấu lãnh đạo.
Hoàng Cường nhận tập tài liệu, mờ ra đọc. Lòng ông ta chấn động tới mức có thể dùng từ: sóng to gió lớn.
Phần tài liệu này chính là dự án đấu thầu của bộ y tế. Khi đó người phụ trách dự án này chính là Hoàng Cường ông ta còn người phụ trách làm việc chính là Kim Lâm.
Lần đấu thầu đó không được coi là thành công vì có một công ty thắng thầu với một giá rất thấp. Vốn Hoàng Cường cực kỳ tức giận, cuối cùng Kim Lâm nói cho ông ta biết ông chủ đứng sau công ty đó chính là con trai ông tạ ông ta mới lờ việc này đi hơn nữa còn nghĩ cách che dấu sự việc.
Lần này Thái Công Dân không chỉ một đao chém người bên cạnh ông ta mà còn chém vào con trai duy nhất của ông ta.
Lão bất tử này ra tay độc quá.
Hoàng Cường không thể để điều tra việc này vì ông ta biết đây chính là sự thật.
Hoàng Cường nhìn Quách Long Thanh nói: "Sự việc nặng nhẹ khác nhau. Chuyện của Tần Lạc cần phải điều tra. Chuyện của thư ký Kim cũng phải điều tra. Thế nhưng Tân Lạc là người nổi tiếng, nếu như chuyện này lộ ra ngoài sự ảnh hưởng cũng lớn hơn nhiều. Tôi thấy hay là để bên kiểm tra kỷ luật điều tra chuyện Tần Lạc trước sau đó tiếp tục điều tra chuyện của thư ký Kim?"
Thái Công Dân cười nhạt nói:"Hoàng phó bộ trưởng, là ông mới nói cán bộ chúng ta phải có giác ngộ. Không dung nạp, không bao che, có công thì thưởng, có tội thì phạt, có thể công việc của chúng ta mới ngày càng tốt hơn quốc gia chúng ta mới phồn vinh hưng thịnh. Nếu không dân chúng đâm vào lưng chúng ta thì sao? Bây giờ ông cũng sợ người khác đám dao vào lưng mình, đúng không?"