Nói thật, nhân duyên của Tần Lạc tại Văn Nhân gia tộc phi thường không tốt. Ngoại trừ Văn Nhân Đình lão gia tử, tỷ đệ Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu ra thì những người khác đối với hắn đều không có hảo cảm.
Duy chỉ có Văn Nhân Tiệp không có hảo cảm mà cũng chẳng có ác cảm, phải nói là hoàn toàn vô cảm. Trong mắt hắn, chỉ có cô gái có mấy món đồ cổ mà hắn mới quen kia là đáng hấp dẫn còn những chuyện khác hắn không thèm quan tâm. Đương nhiên, nếu như hắn quan tâm hơn hai đứa con của mình thì cũng sẽ không nuôi dưỡng thành một Văn Nhân Mục Nguyệt lãnh ngạo quái gỡ và một Văn Nhân Chiếu tính tình yếu ớt mẫn cảm này.
Còn hai vị huynh đệ Văn Nhân Không và Văn Nhân Trăn thì lại rất chán ghét Tần Lạc bời vì hắn vô cùng cuồng vọng, không kính già yêu trẻ, không hiểu về cấp bậc lễ nghĩa. Hơn nữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt lại thân cận quá mức, luôn luôn dùng Văn Nhân Mục Nguyệt như thần hộ mệnh lúc xuất hiện, nhất là những lúc bọn hắn phát sinh mâu thuẫn với Văn Nhân Mục Nguyệt thì đều do Tần Lạc đứng ra ngăn cản phía trước đấu tranh anh dũng. Không chỉ vậy Tần Lạc này nói chuyện lại cay nghiệt ngoan độc, làm cho người ta hận không thế cắn hắn mấy cái.
Vấn đề là, lấy thân phận của bọn hắn ở đây thì lại không thể hạ mình xuống đi chửi mắng nhau với Tần Lạc. Vì vậy, một cổ ác khí vẫn phải giấu ở trong lòng không phát tiết ra được, nuốt lại không trôi làm cho người ta gần như muốn phát điên.
Bọn người Văn Nhân Hữu Chí chán ghét Tần Lạc là bời vì đố kỵ. Bọn họ mới chân chính là cháu Văn Nhân Đình, bọn họ mới là tiểu chủ nhân Văn Nhân gia tộc nên dựa vào cái gì mà ông hắn lại coi trọng người bên ngoài như vậy? Dựa vào cái gì mà một kẻ ngoại nhân diễu võ dương oai trước mặt bọn họ?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Bọn hắn không phục cho nên bọn hắn tranh đấu cùng Tần Lạc nhưng càng giao thủ thì bọn hắn không những không chiếm được tiện nghi mà còn thiệt thòi nhiều.
Trong đó kẻ xui xẻo nhất chính là Văn Nhân Nhã Ca, chỉ bởi vì phát sinh mâu thuẫn với Tần Lạc mà bị ông hắn trục xuất khỏi gia môn chạy tới Mỹ.
Mặc dù hành động này của Văn Nhân Đình chỉ là giết gà dọa khỉ thế nhưng lại khó tránh khỏi khiến cho đám con cháu khác thất vọng và đau khổ mà kẻ yếu luôn dễ dàng đoàn kết lại. Mấy kẻ trước kia vốn nhìn nhau không thuận mắt nay lại biến thành đồng minh chiến hữu cùng nhau chống lại "thế lực ác" do Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc cầm đầu.
Lần này cũng vậy. Gia gia bệnh nặng, ngay cả bọn hắn cũng không có tư cách đi vào thăm mà chỉ có thể đứng ngoài hành lang chờ còn tiểu tử này thì tốt, vừa đến đã đi vào, hoàn toàn không thèm để ý đến đám người thừa kế bọn hắn.
Cái này lại càng khiến cho bọn hắn thêm một phen tự buồn bã ai oán cùng với cừu hận công tâm.
Sau khi nghe bên trong truyền đến thanh âm tranh chấp thì trong lòng bọn hắn cuồng hỉ, tất cả đều áp tai vào cửa ra vào nghe lén.
Nghe thấy Văn Nhân Không và Văn Nhân Trăn muốn đem gã "ngoại nhân" Tần Lạc đuổi ra ngoài bọn hắn xém chút nữa là muốn vỗ tay hoan hô khen ngợi.
"Đúng. Cứ làm như vậy đi. Để cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng này nếm chút khố sở". Bọn hắn thầm nghĩ: "Cho mày biết ai mới là chủ nhân Văn Nhân gia tộc".
Đến khi Văn Nhân Mục Nguyệt nói hắn là người của Văn Nhân gia tộc thì bọn hắn đều rất nghi hoặc. Tần Lạc và Văn Nhân gia tộc có quan hệ gì? Tại sao lại có thể là người của Văn Nhân gia tộc được?
Rồi lại khẩn trương nghĩ, tiểu tử này không phải là cũng muốn đến phân chia một phần gia sản đó chứ? Còn lâu nhé.
Sau đó nguyên nhân Văn Nhân Mục Nguyệt giải thích lại xém chút nữa làm cho bọn hắn ngã bệt ra.
Anh ấy là bạn trai của tôi!
Văn Nhân Mục Nguyệt nói Tần Lạc là nam nhân của cô ta? Điều này sao có thể được? Nếu là như vậy thì hắn chính là gia chủ phu nhân, à không phải, là phu quân của gia chủ, như vậy lại càng thêm không cần kiêng nể gì nữa sao? Lại càng muốn cưỡi lên đầu bọn hắn sao?
Điều này không chỉ làm cho bọn hắn khiếp sợ mà còn làm cho Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn cũng như Tần Lạc kinh ngạc.
Tại hiện trường chỉ có mỗi Văn Nhân Chiếu là bình tĩnh nhất, hắn vui vẽ kêu lên: "Đúng vậy, đúng vậy. Em đã sớm nói rồi mà, chị và anh rể nhất định sẽ đến với nhau, em nên sớm bất đầu gọi là anh rể được rổi. Anh rể, đúng không?"
"Câm miệng". Tần Lạc quát.
Tần Lạc lúc này vừa vội vừa tức. Văn Nhân Mục Nguyệt coi hắn là cái gì vậy hả? Là đồ chơi sao? Là con rối hay nhóc con.
Dựa vào cái gì mà nói mình là nam nhân của cô ta? Tay cô ta mình chưa có cầm qua, ngực còn chưa sờ, dựa vào cái gì mà coi mình là nam nhân của cô ta mà mình đâu có phải là một nam nhân tùy tiện chứ?
Cô dựa vào cái gì mà đòi chiếm tiện nghi của ta? Cô dựa vào cái gì mà làm hại thanh danh của ta nhưng hắn lại bước tới, đem Văn Nhân Mục Nguyệt ôm vào ngực rồi nói: "Cô ấy là bạn gái của tôi".
Như vậy mới đúng. Cô muốn chiếm tiện nghi của ta thì ta cũng có thể chiếm tiện nghi của cô, muốn làm hại thanh danh của ta thì ta cũng có thể làm hại thanh danh của cô.
Tần Lạc cảm giác khí thế khi mình hô câu "cô ấy là bạn gái của ta" so với Văn Nhân Mục Nguyệt hô câu "anh ấy là bạn trai của tôi" thì còn hùng tráng phóng khoáng hơn nhiều. Sau khi nói xong hắn nhìn chung quanh cảm giác rất hài lòng.
Tuy nhiên Văn Nhân Không thì lại cám thấy huyết áp của mình vọt lên cao, hắn muốn té xỉu luôn tại chỗ. Hắn chỉ Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt quát to: "Mục Nguyệt, lời mày nói đều là thật sự sao?"
"Đúng vậy". Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không giận không cười thản nhiên nói.
"Đây là thời điểm nào mà sao trước kia không nghe thấy mày nói chuyện này?", Văn Nhân Trăn cười lạnh nói: "Mục Nguyệt, tao nói cho mày biết, loại chuyện này không thể đem ra làm trò đùa được đâu. Nói cách khác, chúng ta có thể bãi miễn quyền lợi gia chủ của mày".
"Tôi không cần phải nói cho mọi người biết những chuyện này". Văn Nhân Mục Nguyệt nói tiếp: "Gia quy làm gì có cái quy định nào gia chủ chuẩn bị yêu đương phải báo cáo các thành viên trong gia tộc không?"
Nói xong cô nhìn chằm chằm vào các vị chú bác cùng với cha ruột lạnh giọng nói: "Các người có ai báo cáo không mà các người dám báo cáo sao?"
"…"
Cái tát này quà thật quá nặng đi. Bởi vì đám thúc bá này của cô ở bên ngoài đâu chỉ có một nữ nhân, đặc biệt là cha cô mỗi tháng một nữ nhân mới. Với tần suất thay đổi nữ nhân như vậy mà mỗi lần đều phải báo cáo gia tộc thì sớm đã bị Văn Nhân Đình lão gia tử dùng loạn côn đánh chết rồi.
"Bọn mày lừa đảo". Văn Nhân Trăn nhảy vào nói: "Bọn mày căn bàn không ở cùng một chỗ. Hơn nữa. Tần Lạc đang ở với một nữ nhân tên Lâm Hoán Khê, Tần Lạc, mày có dám nói là không phải như vậy không? Nếu như mày lấy Mục Nguyệt thì Lâm Hoán Khê kia là cái gì?".
"Tôi chưa kết hôn?" Tần Lạc nhìn Văn Nhân Trăn hỏi lại: "Nếu chưa kết hôn thì vì sao không thể yêu Mục Nguyệt được? Trước khi bọn ta kết hôn, ngươi sao lại biết rõ là bọn ta không có khả năng đến với nhau được?".
"Mày…" Văn Nhân Trăn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể làm cho Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt tại chỗ này làm ra những hành động mà một đôi câu nam nữ có thể làm ra để chứng minh quan hệ xác thực giữa bọn họ.
Đáng tiếc là hắn lại không có can đảm để nói ra điều này. Nói cách khác, Tần Lạc nhất định sẽ mời hắn đi ăn cơm và uống cà phê.
"Không cần tranh chấp những chuyện vô vị này nữa. Trị bệnh cứu người quan trọng hơn". Văn Nhân Mục Nguyệt một câu định càn khôn. Cô nhìn vị Vương bác sĩ kia nói: "Tần Lạc là người Văn Nhân gia tộc, anh ấy xem bệnh ông nội tôi chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề gì". Vương bác sĩ cúi đầu đáp ứng. Hắn rất muốn nhìn thêm Văn Nhân Mục Nguyệt vài cái thế nhưng dưới ánh mắt bức bách của cô lại đành gật đầu nói.
"Năm nay tiền lương của ông tăng gấp đôi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Vương bác sĩ vui vẽ vừa cười vừa nói: "Cám ơn Văn Nhân tiểu thư".
Tiền lương thêm gấp đôi cũng không phải là con số nhỏ. Hắn làm bác sĩ không phải là vì tiền sao?
Hiển nhiên. Văn Nhân Mục Nguyệt rất am hiểu trò chơi cho một cái tát sau đó lại cho cái kẹo.
"Nhưng điều kiện tiên quyết là phải chữa tốt cho ông nội tôi đã". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Vâng vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức". Vương bác sĩ liên tục gật đầu nói: "Tôi sẽ cùng Tần tiên sinh cố gắng. Tần tiên sinh, xin cậu giúp tôi một tay".
Hắn biết rõ đại danh của Tần Lạc bất quá vẫn cho rằng đây là do dựa vào truyền thống lăng xê lên mà thôi chứ không có chân tài thực học gì. Bây giờ nhìn thấy tiền lương gia tăng gấp đôi thì lập tức đồng ý cho Tần Lạc "hỗ trợ".
"Cùng nhau cố gắng". Tần Lạc cười cười buông vai Vàn Nhân Mục Nguyệt ra rồi đi đến trước giường bệnh ngồi xuống.
Sau khi chẩn đoán xong Tần Lạc nhìn Vương bác sĩ nói: "Vương bác sĩ, ông có ý kiến gì không?"
"Tôi vốn có chút hoài nghi nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định được". Lời của Vương bác sĩ khá cân thận. Lúc này không thê nói sai được, một khi nói sai thì tên tuổi của hắn sẽ bị phá hủy và bị Văn Nhân gia tộc đả kích. Lão nhân nằm trước mật này cũng không phải là người bình thường.
Hắn lấy ra một cái ống tiêm nói: "Tôi muốn lấy một chút máu của lão gia tử để làm xét nghiệm".
"Có thể được". Tần Lạc nói: "Bất quá thời gian quá cấp bách, trước tiên tôi xin nói về suy nghĩ của mình".
"Tốt. Cậu nói đi". Vương bác sĩ kinh hãi nói. Tiểu tử này vào sau mình sao đã xem ra bệnh của lão gia tử rồi sao?
Hắn sẽ không nói đây là chứng cảm mạo bình thường hoặc là thiếu máu đó chứ? Nếu nói như vậy thì thật mất mặt quá đi.
Tần Lạc không biết đối phương suy nghĩ cái gì nên nói : "Căn cứ chẩn đoán bệnh thì thân thể lão gia tử không biết vì lý do gì mà nóng lên, người phát sốt, tim đập nhanh, huyết áp cao, da thịt co dãn yếu ớt, hơn nữa vừa rồi Thủy Bá có nói hai ngày trước lão gia tử ho ra đàm, trong đàm có chứa tơ máu. Tổng hợp những thứ này lại, tôi cho là ông bị bệnh Miller Fisher (bệnh này liên quan đến hệ thần kinh) biến chứng".
"Miller Fisher biến chứng?" Vương bác sĩ mỡ to hai mắt nhìn nói: "Điều này sao có thể?"