Tiểu viện yên tĩnh.
Một mỹ nữ mặc sườn xám ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn. Trên bàn có một cây cầm dài. Mười ngón tay nhẹ đung đưa, chuỗi âm thanh tuyệt vời bay lên.
Tri âm tri kỷ gặp tri âm. Ám nhạc cổ điển này quả thật phải có duyên phận. Không thích rõ ràng sẽ cảm thấy nó vô vị, chán ngắt, nghe chỉ khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Thích, nghe không dằn lòng được, nghe khiến cho con người ta vui vẻ như đi lạc vào cỏi thần tiên.
Tần Tung Hoành chính là một người yêu thích âm nhạc cổ điển, đặc biệt thích cầm tranh nhị hồ. Tần Tung Hoành cho rằng âm sắc của nó có đủ "sắc", là tuyệt phẩm trần gian.
Trong con mắt Tần Tung Hoàng, ca kịch của người nước ngoài căn bản không đáng xem. Nhất cầm nhất tranh có thể thắng thiên quân vạn mã.
Bởi vì thích nên Tần Túng Hoành nuôi trong Thiên Ba Phủ nhất hào của mình mấy nhạc sỹ. Mỗi khi rảnh rỗi hắn đều tới thưởng thức.
Tần Tung Hoành và nghệ sĩ đang ngồi đối lập với nhau. Nghệ sĩ đang ngồi ở hành lang, từ cao nhìn xuống. Tần Tung Hoành ngồi trong viện, dáng vẻ ngưỡng mộ, giống như có thể thu hết nụ cười, ánh mắt, cau mày của người nghệ sĩ vào trong mắt mình.
Ngắm mỹ nữ, nghe diệu âm, uống trà ngon. Đây chính là ba thú vui bậc nhất của đời người.
Nếu như tam mỹ đồng hành, đó chính là thần tiên.
Hôm nay người ngồi đàn chính là cô gái Tần Tung Hoành thích, tốt nghiệp học viện nghệ thuật, không chút tiếng tăm trong giới giải trí, thật sự không chút suy suyển, không nhiễm bụi trần.
Hai chữ "phong trần" rất hại người. Đối với một vài người mà nói thì có hàm ý là huân chương nhưng đối với một vài người khác thì đó chính là hư hỏng, là ô nhục. Ví dụ như cô gái đánh đàn cho Tần Tung Hoành, nhắt định phải thuần khiết.
Khúc thứ nhất chấm dứt. Tần Tung Hoành vỗ tay.
Cô gái đi tới, cúi người chào Tần Tung Hoành sau đó khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh gã, rót đầy chen trà cho gã.
"Đại thiếu gia, anh muốn nghe khúc nào nữa?" cô gái ôn nhu hỏi ánh mắt nhìn Tần Tung Hoành si mê, điên dại.
"Tâm trạng hôm nay không tốt, nghe không vào" Tần Tung Hoành nói. "Em hãy nghỉ ngơi đi".
Tất cả những người quen biết Tần Tung Hoành đều cho rằng gã là một người rất tốt, cho dù đó là người thân hay thuộc hạ, người làm thuê trong công ty của gã.
"Đại thiếu gia có chuyện không vui sao? Em có thể làm gì để giúp đại thiếu gia không?" cô gái nhân cơ hội lên tiếng, cô lo lắng mình vượt quá bổn phận khiến người ta chán ghét nên sắc mặt nhìn Tần Tung Hoành rất e dè.
"Em đàn cho tôi nghe đã là sự quan tâm rất lớn tới tôi rồi" Tần Tung Hoành vỗ nhẹ vào cổ tay cô gái. "Chúng mình ngồi uống trà, nói chuyện".
"Dạ, Đại thiếu gia thích nghe chuyện gì?" Cô gái kích động hỏi, giống như dưới chân cô đã phủ kín một con đường hoàng kim óng ả.
Tần Tung Hoành suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay em kể cho tôi nghe về chuyện khi em đi học đi".
"Dạ được. Trường học của bọn em là học viện nghệ thuật, bên trong có nhiều ..."
Đúng lúc đó cánh cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông mặc véc đen nhưng dáng đi lạch bạch như vịt đi vào bên trong.
"Đại thiếu gia, đang tán gái hả?" Điền Loa nhếch miệng cười để lộ hai hàm răng trắng.
"Có chuyện gì?" Tần Tung Hoành hỏi. Gã biết nếu như không có chuyện, Điền Loa tuyệt đối sẽ không bao giờ quấy rầy gã.
"Nếu như anh bận, tôi có thể hoãn nửa tiếng sau lại tới. Nửa tiếng có đủ không? Nếu như không đủ thì một tiếng vậy" Điền Loa cười hì hì nói.
Tần Tung Hoành cười, vỗ vỗ bàn tay cô gái nói: "Em lui xuống trước đi".
"Dạ, đại thiếu gia" cô gái đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi quang qua người Điền Loa, cô hung hăng trừng mắt nhìn y đầy vẻ oán hận.
Điền Loa cười khi khi, khè huýt sáo với cô gái.
Điền Loa ngồi đối diện với Tần Tung Hoành. Sau khi tự mình rót một chén trà. Y nói: "Đại thiếu gia, anh và Tần Lạc có một đặc điểm giống nhau, anh có biết là gì không?"
"Cái gì?" Tần Tung Hoành hỏi.
"Hai người đều thích các cô gái châm ngòi bể dục nhưng chính bản thân mình lại không chịu đi tới bước cuối cùng" Điền Loa nói. "Bản thân cô gái khóc lóc kêu gào anh "chơi" cô ta nhưng anh lại liên tục đẩy người ta ra ngoài. Vậy là sao nhi? Nếu như là tôi rơi vào giữa rừng hoa, vậy thì nát vụn" Điền Loa dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi nghĩ họ Bạch kia sẽ không đi".
------------------
Bởi vì không hài lòng nên cơm tối do người làm mang tới tận phòng. Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Chiếu ba người giống như ba thể loại khác biệt của gia tộc Văn Nhân, bọn họ bị cô lập hoàn toàn.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt đi thăm Văn Nhân Đình.
Thủy Bá chăm sóc Văn Nhân Đình lão gia, Thủy Bá là quản gia của gia tộc Văn Nhân, là người tin cẩn của Văn Nhân Đình chính, vì vậy có thể hoàn toàn yên tâm khi ông săn sóc Văn Nhân Đình.
Sau khi căn dặn Thủy Bá mấy câu. Văn Nhân Mục Nguyệt định quay về phòng thì Văn Nhân Hữu Chí đi tới nói: "Mục Nguyệt, ba người chúng ta ở bên dưới. Cháu hãy tới đó".
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, nàng lập tức đi theo ông ta. Tần Lạc sợ xảy ra chuyện nên cũng đi theo nàng.
Ba anh em Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn, Văn Nhân Tiệp và một đám con cháu đang tụ tập ở phòng khách, còn cả một số cô, cậu của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng tới. Mấy người bọn họ có quan hệ xa hơn một chút.
Khi Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào phòng khách. Tiếng nói chuyện sục sôi trong phòng khách đột nhiên dừng lại nhưng rồi lại nhanh chóng trở lại tình cảnh cũ, giống như bản nhạc phát qua đài phát thanh gặp vấn đề nếu như không chăm chú nghe tuyệt đối sẽ không phát hiện ra vấn đề.
Mọi người châu đầu, ghé tai nhau nói chuyện, không một ai đứng lên, đi tới chào hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng không ai quan tâm tới hai người bọn họ, ngoại trừ thỉnh thoảng lén liếc nhìn còn bọn họ coi hai người Văn Nhân Mục Nguyệt giống như người vô hình.
Không thể không nói nhân duyên của Văn Nhân Mục Nguyệt còn kém hơn cả Tần Lạc.
Trẻ tuổi nhưng có thân phận, địa vị cao.
Không phải là người thừa kế thứ nhất nhưng nắm trong tay một khối gia sản khổng lồ.
Lãnh đạm, ngạo mạn, hẹp hỏi, xấu tính, không tôn trọng người già, yêu trẻ nhỏ, không cười nói chào người khác ... điều quan trọng nhất là Văn Nhân Mục Nguyệt ăn mảnh một mình, nàng từ chối sắp xếp người gia tộc vào những vị trí cao trong tập đoàn Văn Nhân.
Một gia chủ như vậy sao có thể được người khác kính yêu? Người như vậy sao lại không khiến người ta thù hận?
Bọn họ không thích Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không thích bọn họ.
Tần Lạc vốn nghĩ Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ dẫn hắn tới đứng đợi ở một nơi tỉnh mịch, ít nhất sẽ không ngồi cùng một chỗ với đám người kia. Không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt đi thẳng tới ghế sa lon ngồi xuống, Tần Lạc cùng chỉ còn cách ngồi xuống bên cạnh nàng.
Cô gái này, nàng chuẩn bị cứng chọi cứng với bọn họ sao?
"Đại ca, bây giờ người đã tới đông đủ. Có thể bắt đầu được rồi" Văn Nhân Trăn nghiêm mặt nhìn Văn Nhân Không nói, giống như gia tộc sắp phải trải qua sự lựa chọn sinh tử.
Văn Nhân Không gật đầu, ông ta đứng dậy nói to: "Mọi người yên lặng. Tôi có mấy câu muốn nói".
Không hiểu do uy tín của Văn Nhân Không hay vì tất cả mọi người cực kỳ mong chờ những gì ông ta sắp nói, ngay khi Văn Nhân Không nói xong, bầu không khí trong phòng khách cực kỳ yên tỉnh.
Không một ai nói nữa, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Văn Nhân Không. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Văn Nhân Không rất hài lòng trước tình cảnh đó. Sau đó ông ta nói vẻ cực kỳ tự tin: "Mọi người đều đã biết rồi lão gia bệnh nặng, bây giờ ý thức không rõ, không thể xử lý công việc. Chúng ta cũng không biết tới khi nào sẽ bình phục".
"Tục ngữ có câu: nhà không thể một ngày vô chủ. Gia tộc Văn Nhân chúng ta không phải là một gia tộc tầm thường. Mỗi một gia tộc đều cần một thủ lĩnh đi trước dẫn đường. Nếu không vậy mỗi người đều tự làm theo ý mình, như vậy không phải sẽ loạn hết sao?"
"Chính vì vậy tôi mời mọi người tới đây chính là muốn cùng thương lượng một việc. Chúng ta tuyển gia chủ như thế nào? Sau này phải chịu trách nhiệm gì? Tất cả mọi người hãy nói đi. Mọi người đều là thành viên của gia tộc Văn Nhân, mỗi người đều có quyền bỏ phiếu. Gia chủ mới của gia tộc Văn Nhân sẽ quản lý tất cả công việc, kể cả công việc kinh doanh".
Kẻ cả công việc kinh doanh. Đây chính là đoạt quyền từ chính tay Văn Nhân Mục Nguyệt mà.
Ngay khi mới lên tiếng, bọn họ đã lập tức bại lộ ý đồ của mình.