Văn Nhân Không mới nói xong, lập tức có người gào lên: "Bác cả, cần gì mà phải bỏ phiếu? Không phải trưa hôm nay chúng ta đã thương lượng rồi sao? Hiện tại bác là gia chủ của gia tộc Văn Nhân, chúng cháu hoàn toàn phục tùng sự lãnh đạo của bác".
"Đúng vậy, anh cả đức cao vọng trọng, là người thích hợp làm gia chủ. Sức khỏe lão gia không tốt. Đại ca phải chịu trách nhiệm gánh vác gia tộc. Anh là người đáng tin cậy của chúng tôi, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm nếu không gia tộc sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Người ngoài biết được sẽ chê cười chúng ta, nói gia tộc Văn Nhân chúng ta không có quy củ".
"Anh cả, không cần bỏ phiếu nữa. Mọi người đồng lòng bầu anh làm gia chủ. Nếu như người khác là gia chủ, chúng tôi không phục …"
-----------
Văn Nhân Đình lào gia đột nhiên mắc bệnh. Đám con cháu ngày thường bị sự uy nghiêm của ông trấn áp lập tức nhảy lên, giống như Tôn Ngộ Không chạy trốn khỏi năm ngón tay của Phật Tổ Như Lai. Đám người này lập tức coi trời bằng vung.
Bọn họ biết bản thân mình không đủ uy tín, danh tiếng không đủ, đương nhiên sẽ không lãng phí phiếu bầu lên người mình. Văn Nhân Không là con trưởng của gia tộc Văn Nhân, là con trai trưởng của Văn Nhân Đình. Đương nhiên ông ta chính là người quản lý gia sản khổng lồ của gia tộc Văn Nhân.
Thật ra nói Văn Nhân Mục Nguyệt cướp đoạt vị trí gia chủ của người trong gia tộc Văn Nhân, chính xác thì chỉ đoạt của Văn Nhân Không mà thôi. Gia chủ chỉ có một người, chẳng lẽ bất kỳ ai cũng có tư cách ngồi lên đó sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chính vì vậy bọn họ đang cố gắng tìm cách đẩy Văn Nhân Không đi tới. Cho dù ai làm gia chủ cũng tốt hơn nhiều so với ả Văn Nhân Mục Nguyệt keo kiệt kia.
Văn Nhân Không hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của mọi người mà cướp đi vị trí gia chủ trong tay Văn Nhân Mục Nguyệt. Chẳng lẽ ông ta không biết báo đáp mọi người sao?
Tới khi đó, mỗi người sẽ được chia tiền, hay phân chia quyền lợi. Tóm lại nhất định sẽ có lợi, phải không?
Từ khi Văn Nhân Mục Nguyệt làm gia chủ, bọn họ ngoại trừ được chia tiền cổ phần hàng năm, hoàn toàn không kiếm được một xu nào khác từ gia tộc. Bọn họ muốn tới tập đoàn Văn Nhân nhậm chức cũng cần phải xin phép con "quỷ cái" đó.
Hơn nữa đại đa số lời đề nghị của bọn họ đều bị Văn Nhân Mục Nguyệt bác bỏ ... không, không phải bác bỏ, Văn Nhân Mục Nguyệt hoàn toàn không cho người trả lời mà sau khi đọc xong, nàng liền quẳng vào sọt rác, từ đó về sau bặt vô âm tín.
Điều này không thể trách Văn Nhân Mục Nguyệt kiêu ngạo. Đó là do nàng quá hiểu năng lực thật sự của đám chú bác, cô, chị em của mình.
Vì gia đinh giàu có, đám người đó hoàn toàn bài xích học tập. Tiêu xài hưởng thụ là bản năng thiện nghệ của mỗi người. Thế nhưng nếu như bắt bọn họ làm một việc gì đó, bọn họ nhất định lúng ta lúng túng không biết bắt đầu thế nào.
Thế nhưng những người này quả thật quá đầu heo, hết lần này tới lần khác tự đánh giá mình rất cao, cảm giác bản thân mình rất tốt. Trong bản sơ yếu lý lịch thổi phồng mình tới tận trời, vô song hiếm có trên thế gian, có thể một mình quản lý công việc kinh doanh của một tập đoàn khổng lồ, có thể cam đoan hạng mục đầu tư giành được ba trăm phần trăm tiền lãi, có thể phát huy được năng lực của nhân viên công ty, biết cách dùng người, động viên tính tích cực của tất cả nhân viên".
Văn Nhân Mục Nguyệt cảm thấy xấu hổ khi đọc những cái đó vì nàng cảm giác được mình đang đỏ mặt. Sao bọn họ lại không biết xấu hổ tự thổi phồng chính mình?
Nếu như bọn họ thật sự muốn làm nên sự nghiệp từ tầng chót. Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ không khiến bọn họ mất mặt như vậy. Làm một chủ nhiệm phòng ban nào đó, hay trợ lý một ngành nghề, dần dần học tập, từng bước đi lên.
Hết lần này tới lần khác, bọn họ chỉ chăm chăm nhắm vào những vị trí có nhiều tiền, nhiều quyền lợi, muốn làm giám đốc một công ty, hay là thành viên ban điều hành công ty. Nếu như bạn đề xuất vị trí phó giám đốc kinh doanh, bọn họ cũng xấu hổ không thèm bắt lời.
Khi thấy biểu hiện đó của bọn họ. Văn Nhân Mục Nguyệt hết hy vọng bồi dưỡng một tầng lớp nhân viên thuộc gia tộc Văn Nhân.
Chỉ cần bọn họ gửi thư xin điều gì đó, nàng không bao giờ đọc, bảo thư ký của mình ném thẳng vào thùng rác.
Vì vậy trong lòng đám người này nảy sinh sự thù hận Văn Nhân Mục Nguyệt Mối quan hệ hai bên lâm vào tình trạng bế tắc.
Đương nhiên nếu như bây giờ Văn Nhân Mục Nguyệt tình nguyện giao cho bọn họ chức vụ cao, nói không chừng bọn họ sẽ làm phản ủng hộ nàng. Thế nhưng nếu như nàng làm vậy, nàng còn là Văn Nhân Mục Nguyệt?
Nàng đã bao giờ lùi bước chưa? Chua từng.
Văn Nhân Không cực kỳ đắc ý, ông ta xua tay nói: "Lựa chọn gia chủ là đại sự hàng đầu của gia tộc Văn Nhân chúng ta. Buổi họp chiều hôm nay không chính thức, còn phần lớn thành viên không có mặt. Lúc này tất cả người nhà đều tụ tập ở nơi này, mỗi người một phiếu, trịnh trọng tuyển chọn một lần. Người được phiếu cao nhất chính là gia chủ của gia tộc Văn Nhân. Không một ai được chống chế. Đương nhiên cũng không thể chống chế".
Ông ta cười nói: "Mỗi người chúng ta, mỗi người đều ít nhiều có một ít sản nghiệp thừa kế. Nhiều người cùng hợp lực với nhau còn sợ người khác nuốt lời sao? Hơn nữa nếu như thật sự có người đổi ý, cùng lắm thì chúng ta phân chia gia sản. Người nào lấy phần của người đó. Bọn họ thích làm gì thì mặc bọn họ làm, không liên quan gì tới chúng ta. Đương nhiên tôi cũng nói trước. Gia tộc Văn Nhân chúng ta là một chỉnh thể, bây giờ vậy, sau này mãi cũng thế. Tôi hy vọng chúng ta có thể đoàn kết, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này".
Văn Nhân Không xua tay ý bảo mọi người yên tĩnh, ông ta nói tiếp: "Được rồi, bây giờ tất cả mọi người bắt đầu bỏ phiếu. Đều là người một nhà, cũng trà trộn phiếu giả vào. Chúng ta có thể thực hiện bằng cách gọi tên. Ai chọn người nào thì đọc tên người đó. Đương nhiên sẽ có người ghi chép".
Văn Nhân Không không cho bỏ phiếu kín chính là muốn dùng thanh thế trấn áp Văn Nhân Mục Nguyệt, muốn để chính mắt Văn Nhân Mục Nguyệt thấy bản thân mình không được người khác ưa thích, trong khi đó ông ta có bao nhiêu người ủng hộ.
"Tôi bầu bác cả. Mới rồi tôi đã nói, ngoại trừ bác cả, tôi không phục bất kỳ ai khác" Văn Nhân Tự Tức phá lên cười nói. Y đã sớm bí mật thương lượng với cha mình. Cha con y sẽ không xung phong xuất trận trong việc này, để cho bác cả một mình tiến lên đỡ đòn.
Thắng, bọn họ đương nhiên có lợi.
Thua hay nói một cách chính xác là lão gia khỏi bệnh, một mình nhà bác cả gánh chịu. Bọn họ không gặp chuyện gì hết.
"Tôi chọn cha mình" Văn Nhân Liệt nói.
"Tôi chọn anh cả. Anh ấy vốn phải là gia chủ".
-----------
Ngoại trừ Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu cùng với Tần Lạc là người ngoài không có quyền bỏ phiếu, những người khác đều chọn lựa bỏ phiếu cho Văn Nhân Không.
Sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng. Nàng chỉ cúi đầu uống trà, không hiểu đang nghĩ gì nữa.
Văn Nhân Chiếu cũng không nhẫn nại như chị. Khi hắn nhìn thấy có nhiều người bỏ phiếu cho bác cả Văn Nhân Không, nhất định chị sẽ bị bọn họ hất khỏi vị trí gia chủ, hắn vừa nôn nóng vừa tức giận, ngồi ở trên ghế mà thái độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Chị, chị hãy nói đi. Hãy ngăn cản bọn họ. Bọn họ đều bỏ phiếu cho bác cả. Chị thì sao?" Văn Nhân Chiếu lôi tay Văn Nhân Mục Nguyệt.
Văn Nhân Mục Nguyệt trừng mắt nhìn, lập tức Văn Nhân Chiếu dè dặt thu tay về.
"Anh rể, anh rể, anh hãy nghĩ cách đi... bọn họ đang ức hiếp chị. Anh hãy nghĩ hộ chị một cách đi... được rồi, không phải anh biết dùng độc sao? Hay anh dùng độc khiến bọn họ hôn mê hết đi? Đợi khi ông tỉnh lại mới cho bọn họ tỉnh. Bọn họ sẽ không thể bỏ phiếu được nữa".
Tần Lạc thầm nghĩ: hay trước tiên đánh thuốc mẻ cho thằng nhóc này. Thằng nhóc này quả nhiên không phải người thường, nghĩ ra được cách rất độc. Sao người như vậy mà chỉ nghĩ ra cách đánh người nhỉ?
Ngay sau khi Văn Nhân Không cùng vợ, con cũng bỏ phiếu cho chính ông ta. Văn Nhân Không thu được số phiếu cao nhất.
Đương nhiên ngoại trừ ông ta ra, không một ai lựa chọn người khác. Bởi vì Văn Nhân Chiếu chưa kịp bỏ phiếu cho Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt lại không tự đề cử chính mình, nàng lập tức trở thành một viên tư lệnh không quân.
"Bây giờ đã có kết quả bỏ phiếu" Văn Nhân Không tươi cười nhìn lướt qua tất cả mọi người, nói: "Cám ơn tất cả mọi người đã tin tưởng. Một khi tất cả mọi người đã tin tưởng tôi, tình nguyện bỏ phiếu cho tôi, tôi cùng sẽ không đùn đẩy nữa. Tôi có thể cam đoan với tất cả mọi người ở đây rằng gia tộc Văn Nhân là gia tộc Văn Nhân của mọi người chứ không phải là gia tộc Văn Nhân của một người. Sau khi tôi làm gia chủ sẽ tận lực bảo vệ lợi ích của mọi người. Gia tộc Văn Nhân là của mọi người, tất cả lợi ích thu được cũng của mọi người".
Rầm rầm ...
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Bọn họ đang chờ câu nói đó.
Văn Nhân Không vội vàng xua tay ý bảo mọi người yên lặng, ông ta nói: "Lão gia đang nghỉ ngơi. Mọi người hãy yên lặng, không nên làm ầm ảnh hưởng tới lão gia".
"Vẫn là anh cả nghĩ chu đáo".
"Bác cả rất có hiếu".
"Người như vậy mới xứng là thủ lĩnh dẫn dắt nhà chúng ta".
Mọi người định tiếp tục vỗ tay đã bị Văn Nhân Không ngăn cản tiếp.
Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng bỏ chén trà trên tay xuống, nàng lên tiếng hỏi: "Ồn ào xong chưa?"
"Hả, cô nói cái gì hả? Cái gì là "ồn ào?" Chúng ta đang làm ồn sao? Chúng ta đang tuyển chọn gia chủ" Văn Nhân Liệt lập tức đứng dậy phản đối. Cha y mới thành gia chủ, lập tức y trở thành người có thực lực cạnh tranh vị trí gia chủ tiếp theo, cảm giác lúc này của y rất tốt.
"Tắm rửa đi ngủ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nói xong nàng đứng dậy đi lên lầu.