Tần Lạc không tự chủ được, liếm môi nói: "Em căng thẳng vì cái gì?"
"Không biết" Văn Nhân Mục Nguyệt nói, giọng nói ngọt ngào, dễ nghe. Nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo đã bỏ hóa trang trở thành một cô gái bé nhỏ.
"Hì hì. Có lẽ em còn chưa quen nằm ngủ cùng với người khác" Tần Lạc tự cho mình là thông mình, trả lời nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn còn độc thân, thậm chí nàng còn không hiểu rõ ràng tình yêu là gì. Ngay khi mới trưởng thành đã được ông nội ủy thác trách nhiệm, trở thành gia chủ gia tộc Văn Nhân. Từ đó về sau cuộc sống của nàng chỉ có liên quan tới sự nghiệp, không có duyên với chuyện tình cảm.
Mặc dù hiện nay Văn Nhân Mục Nguyệt đang nắm trong tay một gia sản khổng lồ, nàng còn chưa có cả mối tình đầu, chỉ là một cô gái vẫn chưa biết chuyện tình cảm.
Đột nhiên trong lúc này một người đàn ông anh tuấn, rất nam tính nằm bên cạnh nàng, nằm song song trên giường với nàng. Sao nàng có thể không căng thẳng?
Thế nhưng Tần Lạc lập tức không cười nổi.
Vì Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời rất khủng khiếp.
Nàng nói: "Nhất định anh rất quen".
Nhất định là thói quen của anh. Anh nhất định quen ngủ cùng với người khác. Anh nhất định quen ngủ cùng với rất nhiều người khác ... không phải là đánh vào mặt sao?
Tần Lạc cảm nhận được mặt mình bỏng rát!
"Người khác là người khác. Em là em" Tần Lạc cố chấp nói. Anh quen ngủ cùng người khác nhưng không cùng với em.
"Em và người khác thì có gì khác nhau?"
"Người khác thì quen còn em thì không".
"Anh muốn quen?"
"Còn em?"
Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt sáng quắc nhìn Tần Lạc. Tần Lạc cũng đáp trả.
"Anh từ bỏ".
"Đó là em nghĩ vậy"
"A?"
Đột nhiên đầu Tần Lạc tiến lại gần, khẽ ngậm lấy miệng anh đào của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Mềm mại, trắng, hương vị ngọt ngào, sắc bên ...
Bỏi vì đầu lưỡi có ý đồ xông tới của Tần Lạc đã bị Văn Nhân Mục Nguyệt cắn phải.
Khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, khóe miệng chảy máu của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt vội vàng ngồi dậy, nói: "Xin lỗi, em không cố ý".
Quả thật nàng không cố ý.
Đột nhiên bị Tần Lạc tập kích. Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng ngây người. Đây không phải đạn Kẻ thù bắn ra, không phải đao của sát thủ mà là đầu lưỡi của đàn ông.
Nếu như là hai điều trước, phản ứng của nàng cực kỳ nhanh nhẹn.
Thế nhưng cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt không chống lại được mỹ nam kế, nàng không biết nên đáp lại tình trạng vô cùng thân mật này như thế nào.
Là đẩy anh ấy ra hay là thuận theo, nghênh tiếp anh ấy ...
Theo tiềm thức, hai hàm răng của nàng khép lại vì vậy Tần Lạc bị thương.
Vốn Tần Lạc còn nghĩ mình bị Văn Nhân Mục Nguyệt từ chối. Tới khi nàng kinh hãi ngồi dậy giải thích với hắn rằng nàng không cố ý, trong sâu thẳm Tần Lạc xuất hiện một cảm giác, hắn chỉ muốn điên cuồng ôm nàng vào lòng, điên cuồng chà đạp nàng.
Sao cô ấy lại đáng yêu như vây?
Khi thấy Tần Lạc không nói không rằng, Văn Nhân Mục Nguyệt nghĩ hắn tức giận.
Nàng e dè nói: "Anh có đau không? Đẻ em gọi bác sĩ vào".
Vốn Văn Nhân Mục Nguyệt định nói cho bác sĩ vào bôi thuốc cho hắn nhưng chợt nghĩ ra Tần Lạc cùng là thầy thuốc nên nàng lại nói: "Hay anh tự bôi thuốc đi".
"Không việc gì. Không tiện bôi thuốc" Tần Lạc nói.
"Không tiện?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. "Em có thể giúp anh bôi thuốc".
"Anh nói là ..." Tần Lạc ôm Văn Nhân Mục Nguyệt vào lòng, một lần nữa bịt kín miệng nàng.
Bôi thuốc, không tiện hôn môi.
Hôn cho tới khi nghe thấy hơi thở Văn Nhân Mục Nguyệt dồn dập, làn da đỏ ửng, Tần Lạc mới không đành lòng buông nàng ra.
Văn Nhân Mục Nguyệt thở hổn hển, giống như mới chạy mười km vậy.
Tần Lạc cũng hơi mệt, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt vẻ căng thẳng.
Mặc kệ.
Nếu đã chạy tới bước này thì chỉ còn cách dũng cảm đối mặt với tất cả.
Hai năm trước hắn đã từng từ chối Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khi trải qua sự kiện tẩy trừ hôm nay, nhìn nàng bị vây công, nhìn nàng bị chính người nhà của mình bài xích, xua đuổi, nhìn vẻ đau thương, mệt mỏi của nàng, nhìn vẻ mệt mỏi không nói nên lời của nàng, trải tim Tần Lạc đau như dao cắt.
Không phải Tần Lạc trong nháy mắt bị vẻ xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt hấp dẫn mà là tình cảm nảy sinh một cách tự nhiên.
Hắn muốn ôm nàng, muốn thân mật với nàng, muốn nàng dựa vào mình ... đương nhiên bạn cũng có thể nói đó là cớ của đàn ông.
Là ai nói nhỉ? Không nên coi thường đàn ông bởi vì đàn ông khi yêu đương vụng trộm thì chỉ số thông mình gần bằng Einstein. Không nên coi thường phụ nữ vì phụ nữ khi bắt gian thì chỉ số thông mình ngang bằng Holmes.
Vì để đạt được mục đích của mình, một cái cớ nho nhỏ có tính là gì không?
Cuối cùng hơi thở của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng trở lại bình thường, ráng chiều trên mặt nàng cùng tan biến. Nàng lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững.
Nàng liếm liếm môi nói: "Thì ra đó là cảm giác này".
"Cảm giác gi?" Tần Lạc hỏi. Khi nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt liếm mỏi. Tần Lạc thật sự chỉ muốn làm hộ nàng ... vì nơi nào cũng đẹp, động tác nào cũng mê người. Đại khái có thể nói Văn Nhân Mục Nguyệt chính là người phụ nữ như vậy. Không cần dùng sức, chỉ cần một hành động bất kỳ của nàng cùng khiến người ta chảy máu mũi.
Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời. Nàng lấy cái gối đặt sau lưng tựa người lên đó.
"Chúng mình nói chuyện" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc cảm thấy mình bị nàng dắt mũi. Nàng không muốn nói chuyện, hắn phải yên lặng. Khi nàng muốn nói, bản thân hắn phải tập trung tình thần đối phó.
"Nói cái gì?" Tần Lạc hỏi.
"Anh mới hỏi em sẽ xử trí bọn họ như thế nào" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc cười nói: "Nếu như không tiện, không cần trả lời. Đây là chuyện nhà của em".
"Anh đã biết câu trả lời" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
---------------
Tần Lạc mở mắt, lập tức bị ánh nắng nóng bỏng bên ngoài làm bị thương.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Hôm nay lại là một ngày nóng bức, ánh nắng chói chang.
Tần Lạc quay người, nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đang mở to mắt nhìn mình.
"Dậy rồi hả?" Tần Lạc hỏi.
Tối hôm qua hai người nói chuyện rất lâu sau đó vì buồn ngủ quá nên cứ mặc quần áo như vậy ngủ thiếp đi.
"Ừ" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
"Dậy ăn sáng thôi" Tần Lạc nói.
"Anh đi trước đi".
"Có chuyện gì vậy? Không thoải mái?" Tần Lạc căng thẳng hỏi. Hắn giơ tay sờ trán Văn Nhân Mục Nguyệt. Quả thật hơi nóng thế nhưng nhiệt độ không cao, không giống như đang bị ốm.
"Không có chuyện gì" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Anh đi đi. Em cần tắm rửa thay quần
Áo".
"Được" Tần Lạc gật đầu. Hắn rời khỏi giường, đi giầy rồi đi xuống lầu.
Nhất định phòng Văn Nhân Mục Nguyệt không có khăn mặt, đồ dùng cho hắn. Tần Lạc muốn xuống phòng tắm ở bên dưới làm vệ sinh cá nhân.
Khi Tần Lạc đi xuống lầu, hắn nhận ra người làm của gia tộc Văn Nhân đều nhìn hắn với ánh mắt quái dị. Khi chào hỏi, nụ cười dù rất tươi nhưng cũng mập mờ không kém.
"Tần thiếu gia, cậu tỉnh rồi. Rửa mặt chưa?" Thủy Bá chào hỏi Tần Lạc.
Tần thiếu gia?
Trước kia Thủy Bá chỉ xưng hô với hắn là Tần Lạc. Sao hôm nay ông lại khách khí như vậy?
"Chưa" Tần Lạc trả lời. "Tôi vào phòng khách cùng được".
"Tôi đã cho người chuẩn bị đồ dùng rửa mặt. Hãy vào trong phòng tiểu thư?" Thủy Bá cười thăm dò.
"Không cần. Tôi vào phòng mình cũng được" Tần Lạc nói. Văn Nhân Mục Nguyệt cần tắm rửa. Hắn vào không tiện.
"Được. Vậy hãy đi theo tôi" Thủy Bá ân cần đi trước dẫn đường.
"Thủy Bá, hãy để tự tôi đi cũng được".
"Cứ để tỏi dẫn đường. Dù sao tôi cũng cần vận động" Thủy Bá nói.
Tần Lạc tắm rửa, thay quần áo trong phòng mình, rửa mặt đánh răng, nhổ một cái lông mũi sau đó tinh thần sáng khoái, lâng lâng đi ra ngoài.
Khi Tần Lạc đi vào phòng khách, hắn gặp Văn Nhân Chiếu vừa mới từ trên lầu xuống.
Khi nhìn thấy Tần Lạc, gương mặt nhó nhắn xinh đẹp của Văn Nhân Chiếu cười tươi như hoa nỡ.
Văn Nhân Chiếu chào Tần Lạc vẻ vui mừng xen lẫn kinh hãi. Hắn la to: "Anh rể, anh ngủ với chị em thật rồi sao?"
Suýt chút nữa Tần Lạc ngã lăn xuống đất.
"Em làm ô nhiễm sự trong sạch của người khác như vậy sao? Là chị em bắt anh ngủ cùng đó chứ. Anh chỉ ngủ cũng giường thôi mà" Tần Lạc thầm nghĩ nhưng không dám nói những điều này.
Nếu như hắn nói ra, người khác sẽ không biết hắn hay Văn Nhân Chiếu có chỉ sổ thông mình thấp hơn.
Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng!