Đợi rất lâu rồi cuối cùng ngày đó cũng tới. Đây chính là khắc họa tâm trạng thật sự của hai nhà Tần, Bạch.
Với trí tuệ của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng còn không biết suy nghĩ của bọn họ sao?
Đương nhiên biết.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự không coi trọng chuyện này. Nếu như có cơ hội, nàng cũng ra tay không chút lưu tình với bọn họ. Biểu hiện khách khí nói chuyện, bí mật thể hiện chân thành gặp lại. Hôm nay là bạn, ngày mai là đối thủ. Không gì ngạc nhiên. Tất cả chỉ vì lợi ích.
Dưới dự dẫn đường của Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Tung Hoành, và Tần Lạc một lần nữa đi lên lầu tới phòng của Văn Nhân Đình lão gia.
Văn Nhân Đình lão gia vẫn giống như trước, hai mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm lên trần nhà giống như trên đó có hình vẽ gì đó khiến người ta phải kinh hãi. Ánh mắt tản mát, thân thể cứng đơ, sắc mặt chết lặng, nằm yên không nhúc nhích.
Tần Tung Hoành ngồi bên giường, gọi nhỏ: "Lão gia".
Văn Nhân Đình không để ý, không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế nằm của mình.
"Ông, ông nhất định phải chóng bình phục" Tần Tung Hoành nói tiếp. Khi nói, ánh mắt anh ta vẫn quan sát mí mắt và sắc mặt Văn Nhân Đình lão gia, chỉ cần đôi chút biến hóa, anh ta có thể biết được ngay Văn Nhân Đình lão gia bệnh thật hay giả vờ, "ông nội cháu cho cháu tới thăm lão gia, ông nói đợi lão gia khỏe lại sẽ tới đánh cờ, uống trà với lão gia".
Vẫn không có phản ứng, sắc mặt, mí mắt cùng hoàn toàn không có thay đổi.
Tần Tung Hoành vỗ nhẹ vào lưng Văn Nhân Đình lão gia, nói: "Lão gia hồng phúc tề thiên, nhất định có thể sống lâu trâm tuổi. Đây chỉ là một biến cố nhỏ, rất dễ dàng vượt qua".
"Cám ơn, chỉ hy vọng là thế" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng cám ơn Tần Tung Hoành.
Tần Tung Hoành, đứng dậy, mọi người cùng nhau đi ra ngoài phòng bệnh.
Khi đi ra ngoài cửa, đột nhiên Tần Tung Hoành quay đầu lại...
Anh ta nhìn Văn Nhân Đình lão gia nói: "Rốt cuộc lão gia bị bệnh gì vậy? Tại sao lại biến thành người như vậy? Tôi cùng quen biết mấy bác sĩ giỏi. Có cần tôi mời bọn họ tới đây giúp chuẩn đoán không? Không phải tôi không tin y thuật của Tần thầy thuốc. Tôi chỉ nghĩ nhiều người sẽ có thêm nhiều sức mạnh. Dù sao tất cả mọi người cũng chỉ mong lão gia sớm bình phục".
"Không cần đâu" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. "Có Tần Lạc là ổn".
"Đúng vậy" Tần Tung Hoành gật đầu. Anh ta nhìn Tần Lạc đi ở sau nói: "Tần thầy thuốc là thầy thuốc nổi tiểng nhất trong nước. Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho lão gia".
"Sẽ cố hết sức" Tần Lạc khiêm nhường nói.
Tần Tung Hoành vỗ vỗ vai Tần Lạc nói: "Tôi tin tưởng anh".
Tần Lạc chỉ muốn mắng chửi, ông mày chữa khỏi hay không thì có liên quan gì tới mày? Mày làm bộ làm tịch như là người nhà Văn Nhân Đình lão gia động viên ông mày, lại coi ông mày như là một thầy thuốc bình thường mời từ bên ngoài tới vậy. Không thấy ông mày là người một nhà với bọn họ sao?
Thế nhưng Tần Lạc không tình nguyện để người khác chơi mình.
Hắn nhìn Tần Tung Hoành, vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng thì không, miệng nói: "Chỉ sợ cứu sống Văn Nhân Đình lão gia sẽ khiến đại thiếu gia cực kỳ thất vọng".
Đứa ngốc cũng biết lần này Tần Tung Hoành tới không phải vì thăm bệnh của Văn Nhân Đình lão gia mà tới dò xét địch tình.
Cho tới lúc này Tần Tung Hoành vẫn nghi ngờ Văn Nhân Đình lão gia giã bệnh vì để tiện cho Văn Nhân Mục Nguyệt thanh trừng gia tộc Văn Nhân, cũng vì "câu cá". Còn về phần ai là cá, câu trả lời không nói nói ra cũng biết.
Lúc này khi đi ra tới cửa, đột nhiên Tần Tung Hoành quay đầu lại, không phải vi anh ta nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không phải muốn hỏi thăm tình trạng bệnh của Văn Nhân Đình lão gia mà là muốn kiểm tra xem khi bọn họ quay đi, Văn Nhân Đình lão gia có cử động bắt thường hay không. Nếu như Văn Nhân Đình lão gia nhìn thấy mấy người đi ra, thở một hơi, chớp chớp mắt hay như đầu khẽ cử động. Con người này đúng là nổi tiếng cẩn thận.
"Nghĩ nhiều quá" Tần Tung Hoành, cười nói. Anh ta không muốn gây chuyện với Tần Lạc. Bây giờ Tần Tung Hoành đã khôn ra nhiều, biết rõ tính cách của đối thủ này, cố gắng tránh xung đột trực tiếp với hắn. Còn nếu như hắn vẫn không biết xấu hổ làm tới, cuối cùng người có hại vẫn chỉ là anh ta mà thôi.
Khi mấy người quay lại phòng khách, một lần nữa Thủy Bá đi tới bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt báo cáo: "Tiểu thư, Đại thiếu gia Bạch gia tới, nói là tới thăm lão gia".
Bạch gia rất nhiều người, không thiếu đàn ông thừa kế nhưng nói tới Đại thiếu gia Bạch gia thì chỉ có một người, Bạch Phá Cục.
"Mời anh ta vào" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Không ngờ Phá Cục cũng tới" Tần Tung Hoành nói.
"Tôi còn tưởng hai người hẹn nhau chứ?" Tần Lạc nói vẻ châm chọc.
Tần Tung Hoành làm bộ không nghe thấy, chỉ thì thào nói chuyện với Văn Nhân Mục Nguyệt.
Cuối cùng Thủy Bá cũng dẫn Bạch Phá Cục đi vào phòng khách.
Áo véc đen, sơ mi trắng, vạt áo trong bỏ trong quần, phong thái cực kỳ lão luyện.
Vẫn là mái tóc ngắn cực kỳ ấn tượng. Điều khác với trước kia là Bạch Phá Cục để râu, nhìn bề ngoài có nhiều nam tính hơn.
Long hành hổ bộ, bước đi vô cùng mạnh mẽ như gió cuốn. Lưng thẳng tắp, giống như một quân nhân chuyên nghiệp vậy.
Một thời gian dài không gặp, Bạch Phá Cục dường như còn "hoành tráng" hon trước kia.
Bạch Phá Cục đi tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Mục Nguyệt. nghe nói lão gia bị bệnh.? ông có ăn được nhiều không? Đang uống thuốc gì vậy? Có cần tôi tìm hộ bác sỹ không?"
"Cám ơn, không cần đâu" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc chính là thầy thuốc".
"Đúng vậy" Bạch Phá Cục gật đầu. Y quay người nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, anh vất vả quá".
"Đây là chuyện tôi phải làm" Tần Lạc nói.
Cuối cùng ánh mắt Bạch Phá Cục chuyển tới Tần Tung Hoành. Y nói: "Tần thiếu gia cùng tới".
"Đúng vậy. Nghe tin, không biết thật hay giả nên tôi cũng tới thăm" Tần Tung Hoành trả
lời.
"Lão gia đâu? Tôi có thể tới thăm lão gia không?" Bạch Phá Cục hỏi.
"Ở trên lầu" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi dẫn anh lên đó".
"Cám ơn" Bạch Phá Cục nói.
"Tôi mới lên thăm, không lên lầu nữa. Trong công ty còn nhiều việc. Cáo từ trước" Tần Tung Hoành nói.
"Văn Nhân Chiếu, em thay chị tiễn khách" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Dạ" Văn Nhân Chiếu trả lời, hắn đi tới trước mặt Tần Tung Hoành, nói: "Đại ca, em tiễn anh".
Trước kia khi Tần Lạc còn chưa xuất hiện. Văn Nhân Chiếu là một người hầu đáng tin cậy bên cạnh Tần Tung Hoành. Sau khi Tần Lạc xuất hiện, mối quan hệ giữa Văn Nhân Chiếu và Tần Tung Hoành dần bất hòa, xa lánh nhau. Tiếp đó lại xuất hiện sự kiện Văn Nhân Mục Nguyệt trúng cổ độc. Tần Tung Hoành là đối tượng nghi ngờ. Quan hệ giữa Văn Nhân Chiếu và Tần Tung Hoành càng xấu đi. Mặc dù hai bên chưa trở mặt với nhau nhưng cũng chỉ còn duy trì mối quan hệ xã giao bề ngoài.
"Tôi cùng đi tiễn" Tần Lạc nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Lạc nhưng không phản đối. Nàng dẫn Bạch Phá Cục lên lầu thăm Văn Nhân Đình lão gia.
Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu tiễn Tần Tung Hoành đi ra ngoài sân. Xe của anh ta và xe của Bạch Phá Cục đậu song song với nhau.
Điền Loa đang ngồi xổm ở bàn bên cạnh hút thuốc. Khi nhìn thấy Tần Lạc và Tần Tung Hoành đi ra ngoài. Y nhếch miệng cười với Tần Lạc.
"Không cần tiễn nữa. Xin mời quay lại" Tần Tung Hoành đứng lại nhìn Tần Lạc nói.
Tần Lạc không quay người đi mà hắn nhìn Tần Tung Hoành nghiêm túc nói: "Đứng trên lập trường của anh, tôi hiểu tất thảy những gì anh làm".
Tần Tung Hoành chỉ cười không nói.
Anh ta không cần người khác giải thích. Anh ta biết bản thân đang làm những gì và muốn những gì.
"Đứng trên lặp trường của tôi, tôi không chấp nhận những gì anh làm".
Tần Tung Hoành không trả lời, anh ta nhìn Văn Nhân Chiếu nói: "Đợi khi nào ông khỏi bệnh, hãy tới câu lạc bộ tìm anh".
Nói xong không đợi Văn Nhân Chiếu trả lời. Tần Tung Hoành quay người đi tới xe của mình.
"Anh rể, có phải anh ta là người xấu không?" Văn Nhân Chiếu nhìn lưng Tần Tung Hoành hỏi.
"Không tính là người xấu, cũng không phải người tốt" Tần Lạc mím môi nói. "Trên chiến trường chỉ có người chiến thắng và sự thất bại".
"Ồ" Văn Nhân Chiếu gật đầu. "Mặc dù em không hiểu gì hết nhưng em cảm thấy anh rễ nói có lý".
"…"
--------------
Xe mới chạy hết đường Tiên Nữ, đang chuẩn bị rẽ vào con đường chính quay về thành phố. Bạch Phá Cục đột ngột phanh xe lại. Chiếc xe Hummer mà lực rất mạnh phát ra âm thanh ken két rất chói tai.
Cách đó không xa, một chiếc xe Benz đang đổ ven đường.
Điền Loa và Tần Tung Hoành, đang đứng ở ven đường hút thuốc, nhìn Bạch Phá Cục ngồi trên xe mĩm cười.
Cạch...
Bạch Phá Cục mỡ cửa xe đi tới. Tần Tung Hoành giơ tay nói với Điền Loa: "Đưa cho tôi một bao thuốc".
"Không còn một bao, chỉ có nửa bao" Điền Loa móc từ trong túi ra bao thuốc chỉ còn non nửa, đưa cho Tần Tung Hoành thuận tay cống hiến cả bật lửa. Sau đó Điền Loa lánh ra xa, không quấy rầy hai người nói chuyện.
Tần Tung Hoành rút một điếu thuốc nói: "Hút một điếu?"
Bạch Phá Cục nhận điếu thuốc, tự mình châm lửa hút.
Vì vậy hai người bắt đầu hít vào thở ra phun khó mù mịt, không ai lên tiếng.
Nếu như người ngoài nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ngạc nhiên cắn lưỡi mình. Đại thiếu gia Tần gia, Đại thiếu gia Bạch gia đang đứng tựa vào thành xe đậu ven đường chăm chú hút thuốc, giống như đây chính là chuyện quan trọng nhất trên thế gian này.
Sau khi hút xong điếu thuốc. Bạch Phá Cục vắt tàn thuốc xuống đường, dùng đế giày giẫm nát.
Xẹp xẹp..
Tàn thuốc bị nghiền nát vụn dưới đế giày, phát ra âm thanh lạo xạo.
"Cám ơn điếu thuốc của anh" Nói xong Bạch Phá Cục quay người bước đi.
"Thế nào?" Tần Tung Hoành hỏi từ phía sau.
"Không có gì đặc biệt" Bạch Phá Cục trả lời mà không quay lại.