Tuy nhiên Hoàng Đế không thèm nhìn hắn mà nói: "Cút đi".
Hỏa Thần biết rõ Hoàng Đế bất mãn đối với hắn nên vội vàng đứng lên chạy ra ngoài. Hoàng Đế quay người nhìn Nhà ảo thuật nói : "Cô trông coi cô ấy. Không nên coi là người ngoài, cứ coi như người của mình. Cô ấy là khách nhân của ta, các người phải dùng đãi ngộ dành cho khách nhân"
"Dạ Hoàng Đế". Nhà ảo thuật khom người đáp ứng mặc dù ả không cam lòng nhưng lại không dám phản kháng.
Sau khi răn dạy cấp dưới xong, Hoàng Đế lúc này mới đi đến trước mặt Lệ Khuynh Thành nhìn nàng nói: "Cô không sao chớ?"
"Không việc gì". Lệ Khuynh Thành nói. Biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại hết sức phức tạp.
Vừa rồi khi dự cảm đến Hỏa Thần muốn ra tay thì cô thật sự chuẩn bị nhảy xuống. Nếu như Hỏa Thần không kịp thời ngăn cản mình thì cô đã chết rồi nhưng nếu Hỏa Thần ngăn mình lại kịp mà Hoàng Đế không xuất hiện kịp thời thì cô cũng đã chết.
Tánh mạng con người thật mong manh yếu ớt, tử vong có thể đến bất cứ lúc nào.
Ba năm trước cô không muốn chết vì lúc đó thù lớn còn chưa trả. Ba năm sau cô đồng dạng không muốn chết bởi vì đang có hạnh phúc mỹ mãn.
Kẻ có tiền sợ chết, người hạnh phúc cũng vậy.
"Thật sự thật xin lỗi". Hoàng Đế chân thành nhìn Lệ Khuynh Thành xin lỗi nói: "Là do tôi quản giáo không nghiêm. Hắn đã mất đi phong phạm của một gã võ giả".
"Tôi tiếp nhận sự áy náy của ông. Không phải ai cũng có thể có được phong độ như Điện hạ". Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói thuận tiện tâng bốc Hoàng Đế mấy câu. Nếu như về sau Hoàng Đế muốn làm động tác gì đoán chừng bản thân hắn cũng sẽ cảm giác không có ý tứ.
"Xin cô cứ yên tâm. Trước khi Tần Lạc đến đây tôi sẽ thay hắn bảo vệ cô". Hoàng Đế rất có phong độ thân sĩ nói: "Chuyện như vậy sẽ không phát sinh lần nữa đâu".
"Cám ơn". Lệ Khuynh Thành nói.
Không thể không nói, mặc dù đứng tại lập trường kẻ đối địch nhưng cách làm người và xử sự của Hoàng Đế đều phi thường làm cho người ta bị thuyết phục. Nói là làm, còn chưa từng thấy hắn làm chuyện gì thất tín.
Hoàng Đế cười cười nói : "Như vậy tôi nghĩ Lệ tiểu thư khẳng định cũng rất thoải mái giúp ta một chuyện nhỏ, hiện tại là thời điểm thích hợp gọi điện thoại cho bọn hắn rồi".
"Gọi cho Tần Lạc sao?" Lệ Khuynh Thành hỏi .
"Đúng vậy". Hoàng Đế nói: 'Tuy nhiên cái này đúng là có chút vẽ thêm chuyện ra, tôi muốn Phó Phong Tuyết phải chạy đến đây".
"Vậy à?" Lệ Khuynh Thành ra vẽ kinh ngạc hỏi bất quá cô đúng là không phát hiện ra có người theo dõi.
"Đây vốn là một cái bẫy". Hoàng Đế giải thích nói: "Mà cô chính là mồi nhử của bọn hắn. Tần Lạc cũng thế. Tần Lạc còn có những nữ nhân khác và các người đều là mồi nhử nhưng tôi lại lựa chọn cô. Bọn hắn không muốn động thủ tại Yến Kinh và tôi cũng vậy, tôi muốn đi bắt người, bọn hắn cũng tích cực phối hợp thuận lợi cho đi. Lúc chúng ta rời khỏi Yến Kinh người của bọn hắn cũng đã bắt đầu hành động. Chúng ta còn chưa tới Thái An thì nguời của bọn hắn đã sớm đi trước một bước đến đây rồi".
Hoàng Đế tự phụ nở nụ cười, nói : "Bọn hắn sở dĩ vẫn không có động thủ là do bọn hắn không phải là đối thủ của tôi cũng như do Phó Phong Tuyết yêu quý đồng bào, không muốn thêm người đi lên chịu chết nữa".
Lệ Khuynh Thành nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Đế nghi ngờ hỏi : "Nếu đã biết đây là một cái bẫy thì vì sao ông còn muốn chui vào?"
"Bởi vì tôi không quan tâm" Hoàng Đế nói.
Tôi không quan tâm. Ngữ khí này bá đạo cỡ nào chứ.
Ngữ khí của hắn bình thản như thế thế nhưng lại làm cho người nghe nhiệt huyết sòi trào.
Quả nhiên nhà ảo thuật đứng ở một bên trong ánh mắt lập tức xuất hiện thần thái tỏa sáng.
"Chẳng lẽ ông không sợ thua?" Lệ Khuynh Thành hỏi .
Đứng tại lập trường của cô, đương nhiên cô hi vọng người thắng là đám Tần Lạc thể nhưng thấy vị Hoàng Đế này vẻ mặt tự tin đến vậy làm cho nàng tò mò rất muốn biết sự tự tin của hắn từ đâu mà đến.
"Vô luận bọn hắn có bao nhiêu người thì đối thủ của tôi cũng chỉ có một. Đó là Phó Phong Tuyết". Hoàng Đế nói: "Bởi vì cô đang nằm trong tay tôi nên bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phó Phong Tuyết là một cao thủ nhưng hắn đã già rồi".
"Cho nên ông nhất định sẽ thắng?"
"Đúng vậy". Hoàng Đế nhìn Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Tôi biết rõ nói như vậy sẽ làm cho cô rất thất vọng".
Sau khi do dự một phen Lệ Khuynh Thành vẫn nói : "Cái nút thắt này không tháo gỡ được sao?"
"Không giải được". Hoàng Đế nói "Tôi cần một trận chiến thống khoái. Cái này chỉ Phó Phong Tuyết mới có thể cho tôi".
"Thật là đáng tiếc". Lệ Khuynh Thành nói: "Tôi còn đang suy nghĩ, ông liệu có thể trở thành bằng hữu Tần Lạc hay không".
"Tôi không muốn trở thành bằng hữu của hắn" Hoàng Đế nói.
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì hắn là một tên lừa đảo".
Hoàng Đê từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động ném cho Lệ Khuynh Thành nói: "Cô nhất định là nhớ rõ số điện thoại của hắn?"
"Nhớ rõ". Lệ Khuynh Thành gật đầu, trong lòng lại vô cùng kích động.
Tại thời điểm bị bắt đi, điện thoại di động của cô bị Hỏa Thần đánh nát. Trong thời gian bị bắt đi bọn hắn đã phong toả sự liên lạc của cô với thế giới bên ngoài còn hiện tại rốt cục cô đã có cơ hội nói chuyện cùng Tần Lạc rồi.
Cô bấm một dãy số rồi chờ đợi bên kia tiếp sóng.
Một giày, hai giây
Chi cần hai giây đầu bên điện thoại kia đã truyền đến thanh âm của Tần Lạc.
"Ai đó?"
"Là em". Lệ Khuynh Thành nói. Cô vốn là một nữ nhân kiên cường nhưng tại thời khắc này lại cảm thấy mùi cay cay muốn khóc.
"Khuynh Thành. Em bây giờ như thế nào? Có bị thương hay không?'' Trong loa, thanh âm Tần Lạc lộ ra vẽ vui mừng và vội vã.
"Em không sao. Bọn họ không có đã thương em". Lệ Khuynh Thành nói: "Em đang ở Thái An".
"Anh biết rồi". Tần Lạc nói "Anh sẽ đến đó nhanh thôi. Em nhất định phải bảo trọng. Vô luận như thế nào đều phải bảo trọng".
"Em biết rồi". Lệ Khuynh Thành nói: "Hoàng Đế bảo em nói với anh, hắn sẽ ở trên đỉnh Thái Sơn chờ mọi người".
"Em nói cho hắn biết, chúng ta nhất định sẽ không thất ước". Tần Lạc vô cùng khẳng định nói: "Em còn nói thêm cho hắn biết, nếu như em bị tổn thương tí xíu nào thì trận chiến đấu này sẽ bị hủy bỏ".
"Em biết rồi". Lệ Khuynh Thành nói: "Bản thân anh cũng nên bảo trọng đó".
"Anh biết". Tần Lạc mềm giọng đi nói: "Làm em khổ rồi".
"Em rất may mắn", Lệ Khuynh Thành nỡ nụ cười nói: "Vì người bọn họ lựa chọn chính là em".
Nếu như tù binh của Hoàng Đế không phải là Lệ Khuynh Thành thì có khả năng sẽ là Lâm Hoán Khê hoặc Bối Bối, là thân nhân của Tần Lạc. Cái này không phải là điều mà Lệ Khuynh Thành muốn thấy.
Tần Lạc còn chưa kịp nói thêm thì Hoàng Đế đã cướp lấy điện thoại từ tay Lệ Khuynh Thành.
Tuy nhiên sau đó hắn lại câm thấy loại hành vi này thật là vô lễ nên giải thích nói: "Tôi rất rõ ràng, tình nhân thì có vô số chuyện muốn nói nhưng tôi không có thói quen nghe mấy cái này, sao không lưu lại về sau các người gặp mặt mà nói?"
"Không sao". Lệ Khuynh Thành nói. Sau khi nói với Tần Lạc mấy câu, tin tức có thể truyền đạt cùng đã truyền đạt nên trong lòng cô phảng phất lại tràn đầy lực lượng.
Hoàng Đế quay người đi ra ngoài nói: "Lệ tiểu thư, cô nghĩ ngơi cho thật tốt đi. Sáng mai chúng ta còn phải leo núi".
---------------
"Là điện thoại của Khuynh Thành" Tần Lạc giải thích nói.
Ngồi đối diện với hắn. Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói : "Trước khi các người đến cô ấy sẽ rất an toàn".
"Cho dù minh bạch đạo lý này nhưng vẫn không khỏi lo lắng". Tần Lạc biểu lộ rất ngưng trọng nói, lúc này hắn hoàn toàn thu lại bộ dáng cười hì hì nữa: '"Chuyện lần này thật sự rất khó giải quyết".
"Tôi sẽ phái thêm người cho anh". Vãn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Không cần đâu". Tần Lạc cự tuyệt nói: "Nếu như cần nhân thủ thì có thể trực tiếp lấy từ Long Tức mà, vấn đề là, nhiều người cũng không được việc gì, lại còn có thể sẽ chọc cho hắn mất hứng, thậm chí là hủy bỏ trận quyết chiến lần này. Nếu như triệt để chọc giận hắn thì đối với chúng ta mà nói không phải là một chuyện tốt".
Cám ơn trời đất là Hoàng Đế bây giờ vẫn còn lý trí, vẫn còn bảo trì phong độ thân sĩ cùng tôn nghiêm võ giả của hắn. Nếu như hắn mất đi lý trí, nổi lên sát tâm thì trong nước sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Hắn chỉ cần phòng thủ mà không chiến, chuyên chọn kẻ yếu ra tay thì ai có thể ngăn cản được?
"Bảo trọng". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Bên này cô làm sao bây giờ?" Tần Lạc lo lắng hỏi . Việc hai nhà Tần, Bạch liên thủ đã thành kết cục đã định, Văn Nhân Mục Nguyệt vừa mới trải qua giai đoạn thanh trừng nội bộ nay lại sắp lấy một địch hai, độc chiến với hai đại Cự Đầu.
Vốn cô có suy nghĩ muốn liên kết với Vương Cửu Cửu và lực lượng có khả năng ảnh hưởng của Vương gia, đương nhiên Lệ Khuynh Thành cũng là trợ thủ giúp đỡ quan trọng thế nhưng tại thời khắc mấu chốt này Lệ Khuynh Thành lại bị bắt đi.
Lệ Khuynh Thành không chỉ là nhân vật đại biểu cho Khuynh Thành quốc tế mà còn là người có kinh nghiệm đấu tranh làm cho người ta kinh hãi. Có cô hỗ trợ Văn Nhân Mục Nguyệt không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh.
Hiện tại, Lệ Khuynh Thành bị bắt đi chẳng khác nào chặt đứt một tay của Văn Nhân Mục Nguyệt. Cái này lại khiến cho Tần Lạc lo lắng.
Phòng bị dột mà trời lại mưa cả đêm. Hai sự việc này lại vừa vặn ập tới một lần và hai chuyện này đều trọng yếu. Lệ Khuynh Thành trở thành con tin hắn không thể không cứu. Một mặt khác. Tần, Bạch hai nhà đang giương mắt hổ nhìn chằm chằm, nếu Văn Nhân gia tộc thua trận chiến này thì tình cảnh của Văn Nhân Mục Nguyệt rất đáng lo.
Đặt mình ở trong hai sự việc này thật làm cho Tần Lạc có loại câm giác sứt đầu mẻ trán.
"Tôi sẽ không thua đâu". Vãn Nhân Mục Nguyệt nói: "Anh cứ đi cứu cô ấy về đi".
"Tốt". Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt mềm mại mà kiên định gật đầu nói: "Cầu chúc cho chúng ta đều kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu".